Chương 10

Bây giờ đã có được câu trả lời, tâm trạng nàng ta càng thêm phức tạp.

Hai bà tử kia chắc chắn là gieo gió gặt bão, nói là báo ứng cũng không ngoa.

Chỉ là Chu Ân…

Tạ Hà nghe thấy tiếng khóc nức nở trong phòng, chỉ cảm thấy đau đầu như búa bổ.

“Chuyện này đâu phải lỗi của ngươi…” Tạ Hà chưa từng an ủi ai, chỉ có thể gượng gạo nói.

Chu Ân chỉ biết khóc, khóc đến mức thở hổn hển, có vẻ như rất áy náy.

Mãi đến khi qua giờ Ngọ, Chu Ân vì quá đau buồn mà ngất đi, được đặt nằm trên giường.

Tạ Hà nhìn hàng lông mày vẫn nhíu chặt của Chu Ân trong lúc ngủ, không khỏi khẽ thở dài, trong lòng có chút kỳ lạ. Trước đây, nàng ta luôn cảm thấy chướng mắt Chu Ân, nhưng bây giờ tiếp xúc với nàng, những bất mãn đó đã tan thành mây khói.

Chu Ân là người thật sự lương thiện, chỉ là quá mức lương thiện mà thôi.

Tạ Hà ngồi bên giường, ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng quá mức đơn sơ của Chu Ân, trong lòng chợt lạnh. Không trách được Chu Ân luôn sống thận trọng như vậy, luôn tìm cách tránh né tỷ muội bọn họ, rõ ràng là có người trong Tạ gia cố ý lạnh nhạt với nàng ta, khiến nàng ta hiểu lầm là Tạ gia coi thường mình.

Nàng ta trầm mặt, quyết tâm phải điều tra xem rốt cuộc là ai đang nhắm vào Chu Ân, ánh mắt liếc nhìn sáu ngọn đèn đang cháy trên bàn, không khỏi sững sờ.

Ban ngày ban mặt thắp đèn, thật quá kỳ lạ.

Tạ Hà tò mò, nhẹ nhàng đứng dậy đi về phía giá nến, đó là loại đèn dầu kỳ quái mà nàng ta chưa từng thấy bao giờ.

“Ban ngày ban mặt thắp đèn làm gì?” Nàng ta cau mày, nhỏ giọng hỏi tiểu nha hoàn đang dọn dẹp bên cạnh. Chiếc đèn này luôn khiến nàng ta cảm thấy bất an.

Tiểu nha hoàn đáp: “Đây là thứ mà tiểu thư luôn thờ cúng, nói là phải thắp sángตลอด, không được để tắt. Nhưng hôm qua hai bà tử kia thật quá đáng, đã làm tắt đèn của tiểu thư, tiểu thư luôn hiền lành, căn bản không so đo với bọn họ, ai ngờ hôm nay…”

Nàng ta nheo mắt nhìn, nghiêng đầu nói tiếp: “Hình như là nhiều hơn một hai ngọn đèn, trước đây không có nhiều như vậy.”

Tạ Hà gật đầu, lại nghĩ đến việc đi điều tra xem ai là người đối xử tệ bạc với Chu Ân, bèn đứng dậy định rời đi. Trước khi đi, nàng ta lại liếc nhìn Chu Ân, người đang ngủ say với khóe mắt đỏ hoe, không khỏi âm thầm thở dài trong lòng.

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nàng ta cũng mơ hồ nhận ra dung mạo và tính cách như Chu Ân sẽ mang đến cho nàng ta những rắc rối gì.

Trong lòng Tạ Hà đang chất chứa tâm sự, lúc đi ra khỏi sân viện của Chu Ân vẫn đang cúi đầu suy nghĩ, không cẩn thận va phải người khác.

Nàng ta khẽ kêu lên một tiếng, cau mày ngẩng đầu, sau đó sững người gọi: “Ca ca.”

Tạ Sâm đứng thẳng người trước mặt nàng ta không xa, ánh mắt đào hoa mang theo ý cười, trêu chọc: “Cau mày suy nghĩ gì vậy? Ngay cả ca ca cũng không nhìn thấy.” Hắn thấy Tạ Hà cau mày đi ra từ sân của Chu Ân, liền tự phụ cho rằng sự khích bác của mình đã có hiệu quả.

Tạ Hà nhìn thấy Tạ Sâm, lông mày bất giác giãn ra, trong mắt mang theo ý cười.

Tạ Sâm che giấu suy nghĩ sâu xa trong mắt, ôn nhu lên tiếng như một người ca ca tốt: “Ai chọc muội muội không vui rồi?” Hắn cho rằng là Chu Ân chọc Tạ Hà không vui, liền rất thẳng thắn nói lời khích bác.

Đối với việc Tạ Hà xuất hiện ở đây, hắn hoàn toàn không bất ngờ, hôm qua hắn vừa mới kích động Tạ Hà ghen tị, nếu nàng ta không đến thì hắn chính là làm việc vô dụng. Dù sao thì Tạ Hà cũng đã đi tìm Chu Ân gây sự rồi, hắn vừa lúc nhân cơ hội này đi vào, để Chu Ân dựa dẫm vào mình.

Còn về chuyện Chu Ân bị ngược đãi, hắn tin rằng Tạ Hà rất tán thành.

Tạ Hà ngẩn người, sau đó mới nhớ ra ca ca đến đây chắc chắn cũng là vì Chu Ân, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Nhưng so với trước đây, chút khó chịu này thật sự không đáng là gì, với tính cách như Chu Ân, cần phải có người chăm sóc mọi lúc mọi nơi, nếu không sẽ chịu thiệt thòi lớn.

Nàng ta tức giận vì có kẻ muốn hủy hoại thanh danh của Tạ gia, nhưng lại không tiện nói ra trước mặt ca ca. Nàng ta vốn là người có tính cách cố chấp, miệng cứng lòng mềm, trước đây việc nàng ta ghét bỏ Chu Ân ở Tạ gia ai cũng biết, bây giờ tự nhiên không tiện nói là mình lo lắng cho Chu Ân.

Tạ Hà lúng túng nói: “Không có gì.”

Tạ Sâm đưa tay ra, búng nhẹ lên trán nàng ta: “Rõ ràng là không vui, còn giấu diếm ca ca. Ai bắt nạt muội, cứ nói với ca ca.” Hắn cố ý dẫn dắt Tạ Hà nói ra sự bất mãn với Chu Ân, dung túng cho Tạ Hà, để nàng ta càng thêm bắt nạt Chu Ân.

Trong lòng Tạ Hà đột nhiên lóe lên vài ý nghĩ, cuối cùng lại nói ra: “Nếu là Chu Ân bắt nạt muội, ca ca cũng sẽ làm chủ cho muội sao?” Quả nhiên là còn nhỏ tuổi, vẫn còn để tâm đến việc ai quan trọng hơn.