Chương 4

Tạ Thành Chu có rất nhiều căn hộ, lúc anh ấy ôm tôi bước ra từ văn phòng, trời cũng đã sập tối, tôi buồn ngủ chết đi được, túm lấy cà vạt tây trang của anh ấy lắc lư một hồi, miệng lẩm bẩm phải về nhà tìm Nguyễn Dục.

"Nguyễn Dục sẽ nhớ em, anh à, Tạ Thành Chu, anh để em về nhà đi."

Anh trai tôi hơi mỉm cười, bế tôi đến chung cư gần công ty anh ấy nhất, anh ấy cởi tây trang màu xanh biển trên người tôi xuống, chỉ chừa lại cái áo sơ mi rũ xuống đùi và vớ ren trắng.

Những tổng tài tôi quen đều đeo vớ đen cao cấp được làm riêng, tôi lại là một đặc thù, mỗi ngày giày da đeo vớ ren trắng.

Mắt cá chân ửng hồng đều có thể lộ ra, như vớ tình yêu vậy đó, vớ tình yêu biết đỏ mặt, trông rất thú vi.

Anh trai tắm rửa cho tôi xong, bôi thuốc, rồi chọn một bộ váy màu đỏ từ tủ quần áo, chất vải nhung tơ, được nhấn ở eo, làn váy còn có đường viền hoa.

Tôi ngồi trước bàn trang điểm, anh trai đứng sau tôi, tấm gương cổ điển châu Âu hiện ra dáng vẻ cao lớn của anh ấy, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, làm cả người anh ấy như phủ một dải trắng hơi mỏng.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng tôi không muốn nhìn, tôi lén lút thu hồi ánh mắt nhìn trộm, nhìn chằm chằm bản thân trong gương.

Tóc của tôi rất dài, còn dài hơn cả tóc Nguyễn Dục, mỗi ngày dùng một chiếc dây cột ra sau gáy, rũ xuống eo.

Tôi hỏi Nguyễn Dục tại sao em ấy lại để tóc dài, em ấy bảo do khách thích, vì kiếm tiền nên em ấy để tóc dài.

Em ấy lại hỏi tôi tại sao tôi để tóc dài, tôi nói là do anh trai thích, nên tôi cần phải để dài, nếu không anh ấy sẽ không cần tôi nữa, tôi vừa ngốc lại vừa vô dụng, rời khỏi nhà họ Tạ tôi sẽ không là cái gì cả, tôi chỉ có thể đi trên một con đường –– cùng mẫu thân đến bệnh viện tâm thần.

Tôi không thèm cái đó chút nào, tôi muốn là vinh hoa phú quý, muốn áo cơm vô ưu.

"Tóc em trai anh thật là mềm mại." Tạ Thành Chu túm tóc tôi, tôi ăn đau, theo bản năng liếc anh ấy.

"Anh hai, anh làm em đau rồi." Tôi bắt đầu giận dỗi, tôi đứng lên, nhón chân dùng hai cánh tay vòng quanh cổ anh trai, anh ấy cúi đầu để tôi có thể vùi đầu vào cổ anh ấy, tôi bắt đầu cần thịt non trên cổ đối phương, mùi máu nồng đậm trong miệng tôi, anh ấy buồn cười vỗ lưng tôi:

"Thành Ôn, Thành Ôn, ngoan nào, anh hai dỗ em đi ngủ."

Anh trai bế tôi về phòng ngủ, là một căn phòng nho nhỏ, xa hoa lãng phí, trên sàn trải tấm thảm màu xanh lục tối tăm, vàng bạc ngọc thạch được xâu thành chuỗi dây treo trên song cửa sổ, gió thổi qua làm nó vang leng keng leng keng.

Anh trai lại bắt đầu kể truyện trước khi ngủ cho tôi, mỗi đêm anh ấy đều có những câu truyện khác nhau, tôi cũng không phiền nghe anh ấy kể.

Câu truyện anh ấy kể đêm nay là truyện giữa hồ ly và hoa hồng.

Ngày xửa ngày xưa, có một đoá hoa hồng nuôi dưỡng một con hồ ly, hồ ly khăng khăng một mực yêu hoa hồng, tự nguyện tiếp thu hoa hồng nuôi dưỡng, ban ngày nó đều sẽ ra ngoài liều mạng mà chạy, chỉ để kịp thời kể những chuyện nó nghe thấy nhìn thấy cho hoa hồng nghe trước khi mặt trời lặn.

Nếu hoa hồng vui vẻ, hồ ly sẽ có thể có được phần thưởng nó muốn —— liếʍ một cánh hoa kiều diễm.

Hồ ly vui vẻ sống qua ngày, nhưng có một ngày hoa hồng chết đi, hồ ly cuối cùng cũng không thể kể chuyện cho hoa hồng nghe nữa, cuộc sống như vậy có ý nghĩa gì chứ, vì thế nó lựa chọn cắn hoa hồng nhảy xuống vách núi sâu thẳm.

"Thành Ôn." Tạ Thành Chu kể truyện xong, vươn tay xoa xoa chóp mũi tôi, tôi co rụt ra sau, né tránh hành động thân mật của anh ấy.

Tạ Thành Chu dịu dàng nói: "Em là hoa hồng nằm giữa răng nanh của anh, chỉ cần anh không há miệng, vậy hai ta đều sẽ không sao cả."

Tôi không để ý đến anh ấy, tôi vùi mặt vào trong chăn giả bộ ngủ, còn cố ý phát ra tiếng hít thở.

Trong chăn rất tối, tôi nghe thấy tiếng anh trai tắt đèn, anh ấy chậm rì rì đi ra ngoài.

Tôi lăn xuống sàn, hai mắt nhìn trần nhà đen nhánh, bắt đầu ngây người.

Sau khi phụ thân qua đời, chính là anh trai nuôi tôi, tay cầm tay nuôi tôi mười năm, lúc tôi học cao trung đã bị anh ấy mang lên giường, khi đó anh ấy chỉ sờ cơ thể tôi, tôi tròn hai mươi tuổi anh ấy mới chân chính làʍ t̠ìиɦ với tôi, thật sự là đau chết đi được, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ đau đớn lần đầu tiên dươиɠ ѵậŧ cắm vào mông tôi, máu xen lẫn chất bôi trơn chảy ra, tôi sờ soạng một chút, sợ tới mức khóc thút thít.

Anh trai nuôi tôi không phải là nuôi em trai, anh ấy nuôi tôi như một tình nhân, mặc cái gì ăn cái gì cũng quản tôi, tôi dùng cây bút nào, giấy viết là màu gì anh ấy cũng quản, lúc làʍ t̠ìиɦ muốn kêu như thế nào anh ấy cũng quản, tình nhân trong mộng của anh ấy có lẽ là một cô gái dịu dàng nho nhã, tự phụ thẹn thùng không rành chuyện đời.

Nhưng rất đáng tiếc là tôi không phải, tôi sẽ nói tục đánh nhau, mấy chuyện đó anh trai cũng không biết.

Nếu anh ấy biết, nhất định sẽ có một đống chuyện chờ tôi, mà tôi lại cảm thấy rất phiền toái.

Vì thế tôi đã từng thề, mẹ kiếp tôi sẽ không bao giờ nói tục nữa.

Một tay tôi chống người đứng dậy, thấy ngoài cửa số có hoa hồng đang rung rinh.

"Nguyễn Dục......" Tôi đột nhiên oan ức gọi tên Nguyễn Dục, đuôi mắt vừa nóng lại vừa ửng hồng.

Nguyễn Dục có đang đợi tôi về nhà không? Anh trai có đến nhà tôi trói em ấy không?

Trước kia tôi không có hy vọng, nhưng hiện tại tôi có Nguyễn Dục, đầu óc tôi phải tỉnh táo lên.

Tôi phải bảo vệ em ấy.

Đêm khuya tôi lại mơ thấy mẫu thân, bà ấy ở trong giấc mơ của tôi mặc sườn xám, tóc đen búi gọn lên, tay nắm chặt khăn nhỏ giọng khóc thút thít với phụ thân, lúc này bà ấy vẫn còn trẻ, còn chưa gả vào nhà họ Tạ.

Tôi ngồi trên sô pha, rung đùi rung chân, Tạ Thành Chu đang đút tôi ăn từng miếng bánh kem dâu tây.

"Bé Ôn lúc còn nhỏ rất thảm, anh yêu không biết đâu, trong nhà chỉ có một chiếc giường, em lo lắng cho con, lập tức nhường giường cho thằng bé ngủ, lúc trời nóng em ngồi dưới sàn quạt tay cho thẳng bé, trong nhà rất nghèo khó, mua không nổi quạt điện, anh yêu nhẫn tâm lắm, chỉ bởi vì em là gái mại da^ʍ sao? Nhưng khi đó là anh chỉ tên muốn em, em mang thai con anh, anh phải đón em trở về làm phu nhân chứ, cho dù không vì em, anh cũng phải suy nghĩ cho bé Ôn chứ......"

Tôi được đút bánh kem ngập miệng, tôi thong thả chuyển tầm mắt nhìn mẫu thân, trong lòng không tiếng động mà nói:

Tôi nào được ngủ trên giường, tôi luôn phải ngủ dưới sàn, bà và đàn ông làʍ t̠ìиɦ trên giường, vẫn luôn rêи ɾỉ thở hổn hển, tôi nào có giường mà ngủ chứ.

Kẻ lừa đảo.

Cảnh tượng đột nhiên sụp đổ, vách tường nhanh chóng bong ra từng mảng, mặt Tạ Thành Chu trở nên mơ hồ không rõ, tôi bắt đầu lung lay, suy nghĩ dần lơ lửng.