Chương 2

"Tạ tổng." Nguyễn Dục đứng chắn trước tôi, ngăn cách tôi và Tạ Thành Chu đối mặt.

"Dám chạm vào em ấy xem, tôi sẽ gϊếŧ cậu." Giọng điệu Tạ Thành Chu nguy hiểm, như cực kì thù hận.

Tôi sợ hãi lui ra sau một bước.

Nguyễn Dục chắn tôi đến kín mít, tôi còn không nhìn thấy được biểu cảm của anh trai, tôi dựa vào cảm giác mà nhận định là anh trai đang hận tôi, những lời này của anh ấy cũng là đang nói cho tôi nghe.

Tôi cảm thấy là anh trai thích Nguyễn Dục, nếu không tại sao anh ấy lại thất thổ như vậy chứ.

Từ trước đến nay anh ấy chưa từng như vậy, lúc phụ thân qua đời anh ấy cũng thành thạo xử lí tất cả mọi việc, ngày đó tôi khóc rất thảm thiết, anh ấy còn có thời gian ôm tôi vào lòng, dỗ dành tôi.

Anh ấy chưa từng khóc bao giờ, nhưng hiện tại, anh ấy lại nghẹn ngào khi đang nói chuyện với Nguyễn Dục, như là đang sợ hãi cái gì đó.

Sợ Nguyễn Dục bị tôi cướp đi sao?

Nhưng Nguyễn Dục không thích tôi, em ấy ở cạnh tôi cũng chỉ là vì tiền.

Nghĩ đến đây, tôi ném cánh hoa mà Nguyễn Dục vừa mới đưa cho tôi xuống sàn, tôi ngây ngốc nhìn bóng lưng Nguyễn Dục, em ấy đẹp hơn rất nhiều người con gái khác, vóc dáng lại rất cao, cao hơn tôi hẳn một cái đầu, tôi lặng lẽ khoa tay múa chân một chút, phát hiện phần lưng của em ấy thế mà lại rắn chắn hơn tôi.

Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.

Tôi coi Nguyễn Dục như vợ mình, tính toán chờ Nguyễn Dục đồng ý sẽ lập tức dẫn em ấy đi kết hôn, hôn nhân giữa đồng tính đã được hợp pháp rồi, tôi phải cưới em ấy.

Nhưng tôi thật sự không ngờ rằng em ấy lại đô hơn tôi, nên làm cái gì bây giờ?

Tôi nghĩ đến mức ngây cả người, chờ tôi phản ứng lại, Tạ Thành Chu đã dùng cà vạt trói quanh cổ tay tôi, anh ấy cởϊ áσ khoác tây trang của tôi ra, xếp thành đoạn dài treo lên xương cổ tay, áo sơmi của tôi cũng bị xé rách, tôi cứ vậy mà nằm trên chiếc bàn làm việc to đùng, hai đùi bị Tạ Thành Chu bóp trong tay, anh ấy cúi người vùi mặt vào ngực tôi, không biết nặng nhẹ mà liếʍ mυ"ŧ đầṳ ѵú tôi, đau thật, cũng sẽ không có sữa chảy ra, có cái gì mà liếʍ chứ?

Tôi cảm thấy nhàm chán, nghiêng đầu nhìn tất cả văn kiện và bút rơi xuống sàn, cũng không biết Nguyễn Dục đã đi đâu.

"Nguyễn Dục đâu?" Tôi cố gắng nâng cổ lên, cuộn tròn nửa người trên, phần eo nâng lên khỏi mặt bàn, tôi sát vào tai Tạ Thành Chu, hỏi anh ấy.

Tạ Thành Chu không để ý tới tôi.

Tôi lập tức sửa miệng, "Anh hai ơi, Nguyễn Dục đâu?"

Trước kia Tạ Thành Chu nói với tôi, dưới giường gọi anh trai là lễ nghi cơ bản, trên giường nhất định phải gọi anh hai, hiện tại trên bàn làm việc hẳn là không khác gì trên giường nhỉ?

Đôi mi đang cau của anh ấy đột nhiên giãn ra, nhàn nhạt nói: "Cậu ta có việc, đi ra ngoài rồi."

"Anh à, em nhìn trúng Nguyễn Dục, em ấy là của em." Tôi quơ quơ cái chân đang bị Tạ Thành Chu nắm lấy, quần tây của tôi vốn thẳng tắp gọn gàng, bị anh ấy thô bạo túm lấy lập tức trở nên nhăn nhúm, còn bị kéo lên đầu gối.

Trên cẳng chân bị cắn ra vết hồng, vệt nước dính nhớp trên da thịt, tôi không thấy thoải mái chút nào.

Anh trai tôi ở giới thương nghiệp có danh tiếng cực tốt, anh ấy khiêm tốn lễ phép, còn đàn ông hơn cả đàn ông, hơn nữa ngoại hình tuấn tú, mày sắc mũi cao, tính cách hiền hoà, quanh thân không dính hơi tiền, chỉ nhiễm hương sách, lúc trước có một cô tiểu thư hình dung anh ấy như thế nào nhỉ?

Nghĩ xem nào.

Cô tiểu thư kia nói anh trai tôi là Phật thành tinh, nhìn ai một cái cũng có thể hiểu thấu hồng trần.

Đây là anh trai trong mắt những người ngoài.

Ở trong mắt tôi, anh ấy chính là biếи ŧɦái, đam mê đùa bỡn cơ thể của em trai.

"Chơi chơi là được, đừng coi là thật." Anh trai hôn dần lên trước, anh ấy vươn đầu lưỡi chạm vào môi tôi.

Tôi nghiêng đầu cười với anh trai, hé môi dùng hàm răng cắn chặt đầu lưỡi anh ấy, trời đất quay cuồng trong chớp mắt, anh ấy bị tôi đè ở dưới người, tôi ngồi trên eo anh ấy, thở hổn hển phun máu trong miệng ra, "Anh hai à, em làʍ t̠ìиɦ với anh, làm mấy lần cũng được, anh đừng chạm vào Nguyễn Dục là được."

Anh trai nghe vậy, nở nụ cười.

Tôi cúi đầu dùng răng tháo cà vạt trên cổ tay xuống, chất liệu tơ lụa, lúc tháo xuống phát ra tiếng giòn vang tôi thích.

"Tạ Thành Chu, anh là biếи ŧɦái, biếи ŧɦái làʍ t̠ìиɦ với chính em trai mình." Tôi chọc hai ngón tay vào miêng Ta Thành Chu, anh ấy bắt đầu nôn khan vì phản ứng sinh lý, khóe mắt chảy ra nước mắt, trong miệng chậm rãi ướŧ áŧ, trên ngón tay của tôi dính đầy nước bọt.

Tôi ghét gọi anh ấy là anh trai, tôi cũng ghét gọi phụ thân, mẫu thân, những đứa trẻ khác đều là gọi ba mẹ, tại sao tôi lại không giống như vậy chứ.

Tôi đã từng hỏi Tạ Thành Chu vấn đề này, anh ấy đùa nghịch chiếc nhẫn sang trọng trong tay, ngọc trắng cực kỳ nhẵn mịn, anh ấy nói với tôi, chúng tôi không thể so sánh với dân thường được, chúng tôi không giống với bọn họ.

Đúng thật là không giống, lúc tôi học cao trung, không có một bạn học nào của tôi sẽ lên giường làʍ t̠ìиɦ với anh trai mình cả.

Tôi đã từng hỏi bạn học của tôi vấn đề này, bọn họ khϊếp sợ xong, gãi đầu cười, kêu tôi đừng hù dọa bọn họ.

Tôi cũng không hù dọa, tôi đang muốn kể với bọn họ Tạ Thành Chu đã chơi cơ thể tôi như thế nào, bạn ngồi cùng bàn lập tức che miệng tôi lại, kéo tôi về lớp học.

Bạn ngồi cùng bàn của tôi là hotboy trong trường, cậu ấy là nam, rất nhiều nữ sinh đều hâm mộ vì tôi có mối quan hệ tốt với cậu ấy.

Càng nghĩ càng bay xa, đầu óc tôi lại trống rỗng.