Chương 7: Bí Ẩn

Edit: Tiểu Sa

Beta: Va

Cao ốc Tinh Thần tầng 25.

Trong phòng hội nghị rộng lớn là mười mấy người nam nữ trang phục chỉnh tề, mỗi người đều mang biểu tình nghiêm túc dáng ngồi thẳng đứng.

Chỉ có duy nhất Thu Dật Bạch, một bên nghe mọi người nói về cuộc họp, bên còn lại liếc trộm thời gian trên di động, trên mặt lộ rõ vẻ nôn nóng.

Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tịch, dáng vẻ có 7 - 8 phần tương tự với Thu Dật Bạch nhưng so với Thu Dật Bạch lười biếng cùng đường hoàng, thì anh lại thành thục ổn trọng hơn thậm chí trong ánh mắt có vài phần tàn khốc.

Đó là Thu Dật Mặc - anh trai của Thu Dật Bạch, hiện tại là Tổng giám đốc điều hành Giải Trí Tinh Thần.

Thật vất vả mới kết thúc cuộc họp, Thu Dật Bạch đang muốn rời đi thì bị Thu Dật Mặc gọi lại: "Suốt cuộc họp đều thất thần, có việc gì sao?"

Thu Dật Bạch nghe không ra một chút cảm tình gì trong câu hỏi, nhưng anh trai với anh lại rất giống nhau, trong lời nói chất chứa một cỗ uy nghiêm mạnh mẽ.

"Anh đã biết rồi mà còn hỏi?" Thu Dật Bạch lại nhìn thời gian có chút nhụt chí, "Chẳng qua cũng không còn kịp rồi, đã qua 12 giờ."

"Lại vì cô gái nào mà chuẩn bị tiệc sinh nhật?" Thu Dật Mặc khinh thường mà nhếch khóe môi, "Em cũng sắp 27 tuổi rồi, cứ tiếp tục mỗi ngày thay một cô gái như vậy sao? Còn công ty thì mặc kệ?"

"Không phải em đã có một người anh trai rất có năng lực sao?" Thu Dật Bạch ngồi xuống bên cạnh anh, "Tinh Thần Giải Trí không phải được anh điều hành rất ổn định sao?"

"Tập đoàn sau này phải làm sao? Cha đã lớn tuổi không tiện tới đây thường xuyên. Nếu tập đoàn gặp tình huống phức tạp, anh và em không cùng nhau giải quyết, chỉ sợ về sau ngay cả chỗ dung thân cũng không có."

"Những điều anh nói em đều hiểu nhưng mà anh à, hiện tại em chỉ muốn tập trung làm bộ phim kia thật tốt. Tuy rằng mấy năm trước em có chút nổi loạn nhưng hiện tại em đã tìm được mục tiêu chính là đoạt được giải đạo diễn tài năng nhất. Còn chuyện công ty vẫn nên nhờ anh thay lão ba đảm đương nhiều một chút."

Mắt thấy Thu Dật Mặc còn muốn thuyết giáo, Thu Dật Bạch liền xua tay: "Được rồi, trời cũng đã khuya rồi, em còn phải trở về khách sạn, chuyện khác sau này hẳn nói."

Thu Dật Mặc cũng đứng dậy chỉnh lại cổ áo: "Anh đi với em."

"Anh đi làm gì?"

"Cao Hạ hôm nay cũng không phải đang ở đó sao? Đừng quên hôm nay là ngày mấy, chắc cậu ta lại lộn xộn chuyện người nhà, khẳng định tâm tình không được tốt. Anh không yên tâm nên muốn tự mình đi xem cậu ta."

"Haha chúng ta là anh em mà chưa bao giờ thấy anh đối tốt với em như vậy."

Thu Dật Bạch không ngồi xe thể thao của mình mà trực tiếp ngồi vào chiếc xe thương vụ màu đen cùng với Thu Dật Mặc. Chờ đến lúc bọn họ đến khu nghỉ dưỡng, trời cũng đã sắp rạng sáng.

"Cô ấy không phải đã ngủ rồi chứ, cũng không gọi điện nói một tiếng cảm ơn."

Nghe em trai lầm bầm, Thu Dật Mặc nhịn không được cười nhạo: "Sao vậy? Lần này là dụng tâm sao?"

"Đương nhiên, em trước nay chưa từng thấy cô gái nào làm ngừoi động tâm như vậy. Anh, chỉ cần cô ấy cười với em một cái, em đã cứng lên."

Phía trước tài xế lái xe nhịn không được "Phụt" cười ra tiếng, nhưng rồi rất nhanh lại im lặng không dám nhiều lời.

Biểu cảm Thu Dật Mặc nghiêm túc nhưng lại nhanh chóng mang theo vài phần ý cười: "Anh đây ngược lại muốn nhìn xem, cô gái kia tột cùng là người như thế nào."

"Nhìn thì có thể, nhưng không được giành với em, cô ấy là của em!" Thu Dật Bạch đắc ý nhìn về phía cửa sổ. Ngay sau đó liền hô lớn: "Dừng dừng dừng, dừng xe!"

Tài xế vững vàng thắng lại, Thu Dật Mặc nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Thu Dật Bạch nhìn ra bên ngoài cửa sổ vẻ mặt nghi hoặc: "Bị hoa mắt sao? Người đó....Nửa đêm rồi cô ấy còn muốn đi đâu?"

Vừa dứt lời Thu Dật Bạch lập tức xuống xe đuổi theo bóng dáng đang đi chậm rãi phía trước.

Thân thể gầy yếu đột nhiên bị kéo lại, Tả Ninh ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Thu Dật Bạch dưới ánh đèn đường, cùng với biểu cảm khó hiểu và khϊếp sợ của anh.

"Đã nửa đêm rồi cô còn muốn đi đâu?" Nhìn váy ngủ hoạt hình trên người cô, Thu Dật Bạch nhíu mày: "Lại còn ăn mặc như thế này?"

Tả Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, một câu cũng không nói. Rõ ràng trong lòng đã nghĩ khi gặp anh phải cho anh vài cái tát nhưng giờ phút này, bàn tay như không còn một chút sức lực để nhấc lên.

Thu Dật Bạch bị Tả Ninh nhìn chằm chằm đến có chút rét run: "Đến tột cùng cô bị làm sao vậy? Sao lại dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi?"

Tả Ninh vẫn như cũ không nói lời nào, trong ánh mắt có oán hận, có thất vọng cũng có tự giễu.

Gió lạnh đánh úp lại, thổi bay đầu tóc sớm đã rối tung của cô, mà gương mặt tái nhợt trong bóng tối của cô càng khiến người ta cảm thấy đau lòng.

"Trước tiên trở về cùng tôi." Thu Dật Bạch lôi kéo Tả Ninh lên xe, "Anh, anh lên trước ngồi đi."

Thu Dật Mặc mở cửa xuống xe, cẩn thận quan sát cô gái trước mắt, sau đó không nói gì mà lên ngồi ở ghế lái phụ.

Tả Ninh không phản kháng, mặc cho Thu Dật Bạch an bài cho cô ngồi xuống ở phía sau, chỉ là cho dù anh hỏi cái gì cô cũng đều không trả lời.

"Quà tôi chuẩn bị, cô không thích sao?"

"Thực xin lỗi, công ty có việc gấp, không thể kịp ăn sinh nhật cùng cô."

"Tuy rằng đã qua 12 giờ, có điều cũng chúc cô sinh nhật vui vẻ."

"Mặc kệ vì lý do gì mà tâm tình cô không được tốt, cô cũng không nên ăn mặc như vậy mà đi ra ngoài lúc nửa đêm chứ. Cô đã lớn như vậy rồi, cô không biết rất nguy hiểm sao?"

Thu Dật Mặc ngồi ở phía trước, nghe thấy đứa em trai trước giờ luôn kiêu ngạo của mình, lại có thể nói chuyện lấy lòng một cô gái như vậy, thực sự anh cũng có chút giật mình.

Bất quá nhìn qua kính chiếu hậu, cô gái kia vậy mà vẫn không dao động, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn lạnh nhạt, thực sự rất kì quái.

Vào đến đại sảnh của khách sạn, Thu Dật Bạch lúc này mới nhìn thấy rõ, trên chiếc cổ trắng nõn của Tả Ninh, cư nhiên có chi chít những vết hôn sâu cạn xanh tím khác nhau.

Đôi mắt ôn nhu đột nhiên trầm xuống, anh giống như theo bản năng mà kéo cô qua, lại xốc mái tóc lộn xộn của cô lên, lạnh giọng hỏi: "Đây là cái gì?"

Nghe thấy anh hỏi như vậy, Thu Dật Mặc mới chuyển tầm mắc lên cổ của Tả Ninh, vết hôn xanh tím hiện lên rõ ràng như vậy. Chuyện này như thế nào, anh chắc chắn tất cả trong bọn họ đều hiểu rõ.

Chẳng lẽ em trai ngốc của anh vì người ta mà chuẩn bị sinh nhật, cuối cùng kết quả lại bị người ta đội cho một cái nón xanh?

Ý nghĩ này vựa hiện lên trong đầu, lại nhanh chóng bị Thu Dật Mặc phủ định, đêm nay trạng thái của cô gái kia rõ ràng là không đúng, hơn nữa ánh mắt cô nhìn Thu Dật Bạch vẫn luôn là lạnh nhạt còn mang theo cừu hận.

Thu Dật Bạch hiển nhiên cũng ý thức được điều này cho nên anh cũng không dám lại, chỉ là từ nắm lấy cổ tay phải của cô, ngược lại biến thành hai bàn tay nắm chặt.

Tả Ninh mặc cho anh kéo cô vào thang máy như vậy, dù sao ở trước mặt anh cô chỉ như một con kiến, phản kháng nhiều cũng chỉ phí sức.

_______