Chương 44: Tập đoàn Châu Nhĩ

Edit: Tiểu Sa

Beta: Su

Thu Dật Bạch một đêm không về, như thể đoán trước được sự việc, chỉ sợ sau khi anh trở về cũng không muốn bước vào căn phòng này, thậm chí là toàn bộ khách sạn.

Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Tả Ninh đến phim trường cũng không nhìn thấy Thu Dật Bạch.

Ngược lại mọi người ở đoàn phim giật mình khi thấy cô xuất hiện, lúc này cô mới chợt nhớ, theo kế hoạch ban đầu hôm nay Thu Dật Bạch muốn đưa cô đi mộ viên viếng người nhà, hai người còn muốn nghiêm túc mở lòng để nói chuyện.

Chuyện đó, Thu Dật Bạch đã sớm sắp xếp, thậm chí lúc trước trong đoàn phim còn có người trêu chọc bọn họ, hỏi có phải muốn đi lãnh chứng hay không.

Tả Ninh chỉ xấu hổ mà cười cười: "Nhà anh ấy có việc phải xử lý, tôi không giúp được cho nên đến đây."

Cao Hạ nhìn cô, không nói gì, cả buổi sáng đi theo đạo diễn quay phim, thời điểm giữa trưa ăn cơm mới ngồi đối diện Tả Ninh hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"

Tả Ninh lắc đầu, trừ bỏ cảm giác mệt mỏi, ngược lại không có cảm giác gì kịch liệt, đau cùng hận cũng tốt, tựa hồ giờ phút này cô nên có nhưng cô không có tinh thần để nghĩ đến điều đó.

Cô nghĩ gọi cho Thu Dật Bạch, hỏi tình hình hiện tại của anh nhưng cầm di động lên lại do dự. Cuối cùng phó đạo diễn nói Thu Dật Bạch vẫn luôn tắt máy, mới không làm cô thêm rối rắm nữa.

Đần độn cả một ngày, ngày hôm sau khi đến phim trường, Thu Dật Bạch vẫn không xuất hiện, di động vẫn tắt máy. Mọi người cho rằng nhà của anh thật sự có chuyện lớn, liền nghe theo đạo diễn dẫn dắt tiếp tục quay.

Đến buổi chiều, Cao Hạ rốt cuộc không nhịn được hỏi cô: "Cô và Tiểu Bạch, có phải xảy ra vấn đề gì không? Nếu nhà họ Thu có việc, tôi sẽ biết, cậu ta cũng không tắt máy lâu như vậy."

Tả Ninh vô lực nhìn anh cười cười, còn chưa kịp nói gì thì di động đã vang lên.

Cô trố mắt nghĩ nếu là Thu Dật Bạch, cô nên nói gì? Anh sẽ nói gì?

Sau khi mở ra thì thấy trên màn hình người gọi là Lạc Tiểu Đồng. Các cô là bạn tốt cơ hồ mỗi ngày đều ở trên WeChat hàn huyên vài câu nhưng thật ra rất ít khi gọi điện.

"Tiểu Đồng?"

"Ninh Ninh...."

Bên kia đột nhiên khóc rống lên, Tả Ninh lập tức bối rối: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Không phải tớ kéo dài...Ninh Ninh tớ thật sự không biết phải làm sao, bây giờ trừ bỏ cậu, tớ không biết tìm ai, Ninh Ninh...."

Tả Ninh lập tức đến bệnh viện, đã là một giờ sau, trừ bỏ Lạc Tiểu Đồng và Tiền Nhã, cha mẹ của Tần Miên Miên cũng ở đó.

Nhưng nằm trong phòng bệnh, không phải là Tần Miên Miên, mà là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.

Bành Phi là vị hôn phu của Tần Miên Miên sau khi tốt nghiệp tự mình gây dựng sự nghiệp, mở một công ty nhỏ, mấy năm nay công ty phát triển tốt và lợi ích cũng không tồi, quy mô ngày càng lớn, không ai nghĩ bởi vì thị trường biến động công ty liên tiếp xảy ra chuyện, cũng may gần đây bị công ty lớn tên là "Minh Khải" nhìn trúng, hai bên vẫn đang bàn về việc thu mua.

Sáng nay khi thương nghị, lại đột nhiên nổi lên tranh chấp, Bành Phi tính tình nóng nảy hướng đối phương mà đánh, Tần Miên Miên sốt ruột bảo vệ chồng, hoảng sợ cầm dao gọt trái cây hù dọa họ, kết quả là làm bị thương giám đốc bên kia.

"Người thì cứu được rồi nhưng Tần Miên Miên cùng Bành Phi đều bị cảnh sát đưa đi, bọn họ không chịu bỏ qua, dượng và dì đã cầu xin rất lâu, bọn họ nói nhất định phải ngồi tù." So với Lạc Tiểu Đồng khóc không thành tiếng, Tiền Nhã có vẻ bình tĩnh hơn, đem tình huống kỹ càng nói cho Tả Ninh.

"L*иg ngực vỡ mạch máu, vết thương đó chỉ tính là ngộ thương mà cũng bị phạt tù..." Tả Ninh cắn môi, nỗ lực nghĩ đủ loại biện pháp nhưng nghĩ thế nào cũng không ra biện pháp giải quyết.

"Bạn trai cậu..." Tiền Nhã có chút khó xử, "Ninh Ninh tớ biết không nên nói với cậu chuyện này, chúng tớ không quen biết nhân vật gì lớn, khả năng bạn trai cậu..."

Cô còn chưa dứt lời, Tả Ninh đã lấy ra di động gọi cho Thu Dật Bạch.

Cô tin tưởng mặc kệ tình trạng giữa bọn họ thế nào, chỉ cần cô mở miệng, anh nhất định sẽ giúp cô, lấy tài lực cùng địa vị của tập đoàn Thu Viễn, có lẽ sẽ giúp được.

Hơn nữa, Thu Dật Bạch là duy nhất, cô nguyện ý xin giúp đỡ, muốn ỷ lại anh.

Chỉ là trong di động truyền đến một giọng nữ lạnh băng, anh vẫn tắt máy.

Dừng một chút, cô gọi cho Cao Hạ, bên kia nhanh chóng bắt máy: "Vừa rồi đi gấp như vậy, không có việc gì chứ?"

"Thu Dật Bạch...Về phim trường chưa?"

"Không có, cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Cao Hạ...Có thể giúp cô sao? Nghe ngữ khí của anh, rõ ràng là đang quan tâm cô.

Ý niệm này lóe lên trong đầu Tả Ninh một chút, lập tức bị cô phủ định. Chính cô nói giữa họ không thiếu nợ nhau, huống chi Cao Hạ đã giúp cô rất nhiều, anh lại bận rộn như vậy, cô không nên làm phiền anh.

Cô có thể tìm ai đây? Thu Dật Mặc? Người đàn ông mặt lạnh kia, giữa bọn họ là một trò chơi, sao cô có thể đi cầu xin anh? Còn anh sao có thể đồng ý giúp cô?

"Ninh Ninh..." Lạc Tiểu Đồng muốn nói rồi lại thôi, "Bệnh viện này....Là của nhà họ Phương, cậu cùng Phương Kinh Luân không phải....Tớ không biết bệnh viện này có giúp được hay không, chỉ là..."

Tả Ninh sửng sốt một chút sau đó cười khổ. Bệnh viện khẳng định sẽ tận lực cứu người, người của bệnh viện cũng giúp được ngược lại đại nghiệp nhà họ Phương khả năng có thể giúp được.

Nhưng như vậy thì sao? Trước kia cô đã thiếu Phương Kinh Luân rất nhiều ân tình, hiện tại nhiều năm không gặp, ngày thường còn không liên hệ, cô lại đột nhiên cầu xin anh giúp đỡ? Huống chi người ta còn đang ở nước ngoài.

"Tớ vào nói chuyện với bọn họ." Tả Ninh sửa sang quần áo, đi vào phòng bệnh, nhìn chaa mẹ Tần vẫn cầu xin người đàn ông kia, chậm rãi nói, "Ông chính là Tôn tổng của Minh Khải?"

Người đàn ông trên mặt đều không kiên nhẫn: "Cầu tình thì không cần, người đã bị bắt, kế tiếp đều giao cho cảnh sát."

Tả Ninh định thần: "Tôi biết, chuyện này là bạn tôi sai nhưng cô ấy trong tình thế cấp bách mới ngộ thương người, tiền thuốc men của quý viên chức công ty, phí hộ lý hậu kì, hoặc là những phí yêu cầu khác, tôi sẽ trả, tôi chỉ có một thỉnh cầu, chúng ta hai bên nên giải hòa đi, việc ra tòa án, khoan hãy quyết định."

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Người đàn ông khinh miệt mà cười cười, "Thực ra, chút tiền đó, công ty căn bản không để bụng, việc hai người bạn của cô ở công ty nháo loạn, luật sư của chúng tôi sẽ làm cho họ trả giá đắc. Nếu không người ngoài sẽ nghĩ tập đoàn Châu Ngươi dễ bị bắt nạt!"

Tả Ninh sửng sốt: "Tập đoàn...Châu Ngươi? Minh Khải....Là công ty con của tập đoàn Châu Ngươi?"

Chương 45: Em đã ngủ với bao nhiêu người

Tập đoàn Châu Ngươi và tập đoàn Thu Viễn cùng ở trong một khu thương nghiệp, chỉ cách nhau giữa hai con phố.

Đứng ở con phố đối diện nhìn đám người từ trong tòa nhà văn phòng đi ra, Tả Ninh nắm chặt di động, một lần nữa gọi cho Thu Dật Bạch.

Anh vẫn tắt máy.

Cắn chặt răng, cô bấm vào WeChat của Thu Dật Bạch ghi mấy chữ: Chúng ta chia tay.

Chỉ có như vậy, cô mới không lấy thân phận là bạn gái Thu Dật Bạch đi làm việc kế tiếp.

Chỉ có như vậy, cô mới có thể an ủi chính mình, đem thương tổn của Thu Dật Bạch giảm đến thấp nhất.

Hiện tại là giờ tan tầm cao điểm, lầu 1 đại sảnh mọi người đều ra về, chỉ có Tả Ninh nhanh chóng bước xuyên qua đám người đi thẳng vào bên trong.

Cô sợ Du Hạo Nam đã trực tiếp đi thang máy xuống bãi đỗ xe, cô cũng sợ hôm nay Du Hạo Nam căn bản không tới công ty.

Vừa rồi ở bệnh viện, cô nói với tôn tổng muốn cùng Du Hạo Nam nói chuyện, Tôn tổng còn đối với cô cười trào phúng nhưng loại trào phúng này xác thực cũng không sai.

Đáng tiếc Tôn tổng kia không chịu gọi cho Du Hạo Nam, cô nhất thời không biết hỏi ai, chỉ có thể một mình đến đây thử vận.

Trước sảnh mọi người đều vội vàng tan tầm, Tả Ninh đi qua lễ phép hỏi: "Xin chào, tôi là biên kịch Tả Ninh của bộ phim 《 gia 》 muốn tìm chủ tịch Du..."

Cô còn chưa nói xong, nữ thư ký đã không kiên nhẫn hướng cô ồn ào: "Ai cũng đều muốn gặp chủ tịch, tôi nói phụ nữ các cô nhiều không đếm hết? Chủ tịch rất bận, không rảnh gặp các cô! Cũng không nhìn xem chính mình, biên kịch? Đầu năm nay có quá nhiều biên kịch, dưa vẹo táo mứt đều có thể trở thành biên kịch."

Lúc này đại sảnh vốn dĩ nhiều người, giọng của nữ thư ký rất lớn, nháy mắt rất nhiều người quay lại nhìn. Nhưng trong ánh mắt của những người đó đều là sự châm chọc, nhìn dáng vẻ ngày thường phụ nữ đến tìm Du Hạo Nam không ít.

Tả Ninh bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, đang muốn căng da đầu tiếp tục nói: "Sao? Trước sảnh công ty của chúng ta, người nào có bản lĩnh nói chuyện không khách khí như vậy?"

Thanh âm của anh lực xuyên thấu rất mạnh, cho dù ở đại sảnh nhiều người ồn ào, cũng khiến đám người đang sôi nổi phải im lặng.

Tả Ninh quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông anh tuấn mặc áo sơ mi hồng nhạt đi tới chỗ đám người kia, liếc mắt nhìn Tả Ninh một cái, tiếp tục trêu chọc: "Hơn nữa là đối với mỹ nữ, như vậy có phải không lễ phép hay không?"

Mấy người nhân viên trước sảnh đều bị dọa sợ, đứng dậy gật đầu chào hỏi: "Dương tổng."

Cái người gọi là Dương tổng ánh mắt vẫn đặt trên người Tả Ninh: "Cô là biên kịch? Biên kịch tốt a, rất tài hoa, tôi thích nhất có phụ nữ trong đó."

"Anh ta là người mới nhậm chức tổng tài Dương Cảnh Diệu." Du Hạo Nam một thân tây trang đen cũng từ trong thang máy chuyên dụng chậm rãi đi tới, cười như không cười nhìn Tả Ninh: "Tới tìm tôi?"

Tả Ninh cảm thấy có chút sợ hãi nhưng vẫn bình tĩnh định thần: "Phải."

Du Hạo Nam cười nhạo một tiếng: "Thật không nghĩ tới, có một ngày em lại đến tìm tôi."

"Người phụ nữ của cậu?" Dương Cảnh Diệu tiếc nuối lắc đầu, "Không thú vị, Đêm nay không cùng cậu đi ăn cơm, chính cậu tăng ca giải quyết việc của mình đi."

Du Hạo Nam không để ý đến anh ta, chỉ tiếp tục nhìn Tả Ninh: "Chuyện gì?"

"Việc viên chức công ty của con Minh Khải của các người, tôi muốn cùng anh nói chuyện."

Du Hạo Nam nhăn nhăn mày, nhìn về phía Dương Cảnh Diệu, người đằng sau vô tội nhún nhún vai: "Loại việc nhỏ này, tôi làm sao biết được?"

Tiếp nhận ánh mắt sắc bén của Du Hạo Nam, Dương Cảnh Diệu chỉ có thể bất đắc dĩ lấy di động ra: "Được rồi, tôi sẽ hỏi thử xem."

Du Hạo Nam quay đầu lại nhìn nữ thư ký lúc nảy nói chuyện với Tả Ninh: "Ai tuyển cô vào? Không ai nói với cô, chức trách của thư ký trước sảnh là gì?"

Dứt lời đem ánh mắt dời về phía mấy người trước sảnh: "Có thể gặp hay không thể gặp, người tới đều là khách, nếu yếu tố cơ bản này cũng không biết, làm xấu hình tượng công ty, có thể cùng cô ta, hiện tại rời khỏi công ty."

Tả Ninh lần đầu tiên thấy Du Hạo Nam thịnh khí lăng nhân* như vậy, không giống như ngày thường khiến cho người ta chán ghét, cũng không ngẫu nhiên âm dương quái khí, mà làm cho người ta kính phục nể sợ, một loại khí thế vương giả chói mắt.

(*) Thịnh khí lăng nhân: Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng sợ hãi.

Nghe Dương Cảnh Diệu nói đại khái tình huống, Du Hạo Nam lại cười như không cười ánh mắt nhìn Tả Ninh: "Em tới tìm tôi, là thay bạn em cầu tình?"

"Phải."

"Vậy em dựa vào cái gì kết luận, tôi sẽ giúp em?"

"Không dựa vào cái gì, tôi chỉ là bất quá...Đến đây thử xem mà thôi." Tả Ninh vốn có chút khẩn trương, nhìn xung quanh không ngừng có ánh mắt tò mò nhìn cô, cảm giác lưng cô như bị kim chích: "Chúng ta...Có thể nói chuyện riêng không?"

Nhìn bộ dáng co quắp của cô, Du Hạo Nam nhướng mày: "Được, đi văn phòng của tôi, hai người chúng ta, không ai quấy rầy."

Thanh âm anh lớn lên, cố ý nhấn mạnh "Hai người", ngữ khí này ai nghe cũng thấy ái muội đến cực điểm.

Tả Ninh hai má nóng lên nhưng thấy anh đã xoay người đi đến thang máy, cô chỉ có thể đi theo.

Đằng sau truyền đến giọng nói khoa trương của Dương Cảnh Diệu: "Này, cậu đúng là trọng sắc khinh bạn? Tôi muốn cùng người đẹp mời cậu đi ăn cơm, con mẹ nó cậu lại mang người đẹp đi rồi!"

Văn phòng của Du Hạo Nam ở tầng cao nhất, không gian rộng mở, tổng thể thanh thiển sắc điệu, thoạt nhìn đơn giản nhưng rất có khí thế.

Mới vừa vào cửa, anh liền cởϊ áσ khoác ném sang một bên, ngồi trên ghế sô pha dù bận vẫn ung dung nhìn Tả Ninh: "Nói đi, em muốn làm gì?"

Tả Ninh yên lặng đứng ở trước mặt anh, chậm rãi nói: "Ở bệnh viện, tôi cùng Tôn tổng của Minh Khải đã nói qua, tôi sẽ gánh toàn bộ tiền thuốc men và phí bồi thường, hai bên giải hòa, tranh thủ thời gian bạn tôi lên tòa án, giảm hình phạt xuống mức thấp nhất."

"Hiện tại thì sao?"

"Hiện tại..." Tả Ninh lặng lẽ siết chặt góc áo, hít một hơi, nhìn thẳng vào anh, "Hiện tại tôi muốn nhiều một chút, phía cảnh sát chưa có quyết định, nếu chủ tịch Du chịu nói giúp, có lẽ bạn tôi....sẽ không cần chịu phạt."

"Vẫn là câu nói kia, em dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ giúp em?"

Tả Ninh vẫn nhìn chằm chằm an, chậm rãi nâng tay phải lên ngực, run rẩy cởi một chiếc nút áo.

Cô còn nhớ lúc trước Du Hạo Nam dùng sức mạnh với cô, cũng vì thân thể này, hẳn là anh sẽ hứng thú.

Mà thứ hiện tại cô có, chỉ là thân thể này.

Rõ ràng như thế, Du Hạo Nam sao có thể không hiểu? Nhưng anh lại không có biểu tình gì, ánh mắt sâu thẳm, Tả Ninh căn bản không biết trong lòng anh nghĩ gì.

Dừng một chút, cô bắt đầu cởi chiếc nút thứ hai.

"Em liền cam tâm hạ tiện như vậy sao?" Trên mặt anh vẫn như cũ không có biểu tình nhưng trong ánh mắt tựa hồ chứa đựng tức giận, ngữ khí hết sức trào phúng, "Rất thích cùng đàn ông lên giường? Em đã ngủ qua bao nhiêu người?"

Chương 46: Cùng tôi thử xem

Lời Du Hạo Nam, mỗi một câu, một chữ đều như con dao nhọn đâm vào lòng cô, làm bàn tay đang nắm cúc áo của cô, càng thêm túm chặt, cả hai vai đều không nhịn được run rẩy.

Cô còn nhớ rõ lúc trước ở biệt thự của Văn Khải An, cô vẻ mặt lãnh ngạo đối với Du Hạo Nam nói: Tả Ninh tôi mặc kệ ngủ cùng đàn ông nào, đời này vĩnh viễn đều không ngủ cùng anh.

Nhưng hôm nay chỉ mới qua mười ngày, cô liền chủ động đưa tới cửa, đúng là không còn cái gì gọi là tôn nghiêm.

Du Hạo Nam đột nhiên đứng dậy nhanh chóng tiến lên, giơ tay phải nắm lấy bàn tay đang cởi cúc áo của cô.

Tả Ninh theo bản năng lùi về sau một bước, khẩn trương đem cổ áo trước ngực che lại, nhìn thấy cô phản ứng như vậy, anh ngược lại bỏ tay xuống cười nhẹ một tiếng: "Xem ra, em chưa từng có kinh nghiệm chủ động tới cửa."

Tả Ninh như cũ không nói lời nào mà nhìn chằm chằm anh, anh lại hỏi: "Tôi rất tò mò, dạng bạn bè gì mà khiến em có thể hy sinh nhiều như vậy, rõ ràng không muốn, rõ ràng cảm thấy nhục nhã, lại còn cố chống chịu?"

Tả Ninh không đáp, anh một phen giữ bàn tay trên cổ áo cô lại, trầm giọng nói: "Không trả lời vấn đề của tôi, tôi có thể làm em lập tức cút đi."

Cô cúi đầu, trầm mặc một lát mới nhẹ giọng: "Cô ấy đã cứu tôi một mạng."

"Tại sao lại cứu em một mạng?"

Xem anh như muốn hỏi bằng hết mọi thứ, Tả Ninh khẽ cắn môi, lần nữa ngẩng đầu nhìn anh: "Thời điểm vào đại học tôi tự sát, là ba người họ đã cứu mạng tôi, khiến cho tôi thức tỉnh, câu trả lời này Du đổng có vừa lòng không?"

Anh cả người sửng sốt, đồng tử hơi co rút, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt đã bị phủ một tầng hơi nước của cô.

Bàn tay to lại lần nữa buông xuống, ngữ khí của anh có chút hòa hoãn: "Em không phải bạn gái Thu Dật Bạch sao? Tôi cho em một cơ hội, đi tìm bạn trai của em, dùng thân phận của anh ta, giúp đỡ em không có gì khó, không cần phải chạy tới tìm tôi bán mình."

Anh không nói đến Thu Dật Bạch còn tốt, nhắc đến Tả Ninh mấy ngày nay tức giận chồng chất liền nháy mắt phun trào: "Hà tất phải giả mù sa mưa như vậy? Nếu không phải anh cùng Giang Thuần Tâm, tôi và Thu Dật Bạch có thể đi đến bước này sao?"

Du Hạo Nam tinh tường thấy được hận ý trong mắt cô, trầm giọng nói: "Có ý gì?"

Nghe ngữ khí anh, ngược lại dường như có vẻ không hiểu, Tả Ninh trong đầu hiện lên một tia nghi hoặc: "Trong tay anh, có phải có ảnh tôi cùng Thu Dật Mặc lên giường?"

Vừa nghe đến việc cô cùng người đàn ông kia, sắc mặt Du Hạo Nam không tự giác mà tối sầm lại: "Phải."

Tả Ninh cười lạnh: "Ảnh chụp là Giang Thuần Tâm đưa cho anh?"

"Phải."

"Cũng là anh đưa cho Thu Quốc Bình?"

Du Hạo Nam ngẩn người, thực mau liền hiểu được: "Thu Quốc Bình lấy ảnh chụp ép em cùng Thu Dật Bạch chia tay?"

Thấy Tả Ninh không đáp lời, chỉ là trong mắt hận ý như cũ, anh thở dài một tiếng: "Mặc kệ em có tin hay không, tôi xác thực không làm. Ngày đó ở nhà Văn Khải An, tôi nhất thời tức giận nên mới đối với em nói những lời khó nghe nhưng tôi còn chưa bỉ ổi đến mức làm như vậy, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ."

Không biết vì sao, nghe anh nói ngữ khí ôn hòa, Tả Ninh đột nhiên cảm thấy nhục nhã cùng ủy khuất mấy ngày qua như lập tức được phát tiết, như thế nào cũng không khống chế được.

Nhìn cô gắt gao cắt môi, nước mắt ào ạt chảy xuống, Du Hạo Nam nhất thời hoảng sợ: "Em...Không có việc gì chứ? Khóc cái gì?"

Anh vừa hỏi, cô ngược lại càng khóc dữ dội hơn, toàn bộ thân thể vì cô cố gắng chịu đựng mà nghẹn đến mức run rẩy.

Du Hạo Nam đi đến bàn làm việc lấy khăn giấy đưa cho cô: "Muốn khóc thì khóc hết ra đi, nghẹn như vậy không khó chịu sao?"

Dừng một chút, anh chỉ vào một cánh cửa, "Nơi đó có toilet, cách âm rất tốt."

Tả Ninh bất chấp, một phen nhận lấy khăn giấy hướng toilet chạy vào, mới vừa khóa cửa lại, liền không nhịn được mà khóc lớn.

Từ khi Thu Quốc Bình tới tìm cô bắt đầu vũ nhục, cô vẫn luôn tìm cơ hội để phát tiết nhưng cô vẫn im lặng chịu đựng, nghẹn đến hôm nay đã là cực hạn.

Toilet cách âm không tồi nhưng cũng không đến mức không nghe được gì, ít nhất Du Hạo Nam rất rõ ràng, cô gái bên trong đang chật vật khóc thút thít.

Anh đột nhiên cảm thấy bực bội trong lòng, lấy ra di động ra gọi điện, ngữ khí phẫn nội: "Bảo Giang Thuần Tâm sáng mai 9 giờ, đến phòng khách chờ tôi."

Gác di động, anh ngồi trên sô pha hút điếu thuốc, nghĩ cô gái trong kia vẫn còn khóc, anh dừng một chút, lại lấy di động ra, gọi cho Ngô tổng công ty Minh Khải: "Việc đánh người bị thương sáng nay, không truy cứu nữa, phí dụng công ty phụ trách, cục cảnh sát còn chưa định án, nghĩ cách đưa người ra."

Thời điểm Tả Ninh từ toilet đi ra, cả người đã bình tĩnh trở lại, đón nhận ánh mắt của Du Hạo Nam, cô ngược lại không biết làm thế nào.

Cô vốn là thấy chết phải cứu mà tới đây cùng anh giao dịch nhưng hiện tại sự việc lại rẽ sang hướng khác, bây giờ cô cũng không biết nên nói gì, nên làm gì.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, Du Hạo Nam khẽ cười một tiếng: "Khóc xong rồi? Không sao chứ?"

Gương mặt cô bất giác đỏ ửng, Tả Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

Nhìn bộ dáng của cô hiện tại, căn bản không giống cô gái hai mươi mấy tuổi, ngược lại càng giống đứa trẻ bị ủy khuất, đáng thương, rồi lại có chút dễ xúc động.

Tưởng tượng đến mục đích cô đến đây, ánh mắt nhu hòa của Du Hạo Nam lập tức trở nên tàn khốc, nếu người cô yêu cầu không phải anh, có phải hiện tại cô đang nằm dưới thân người đàn ông khác?

"Đây là cách em giải quyết vấn đề sao? Động một chút liền bán mình? Vậy em về sau có phải mỗi lần gặp chuyện, đều chủ động cởi quần áo, bất kể người đàn ông kia là ai?"

Tả Ninh cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh: "Đối với người khác sẽ không, chỉ là đối với anh."

Tâm tình anh đột nhiên sung sướng, nhướng mày: "Phải không? Vì sao? Là em đã sớm coi trọng tôi, muốn ngủ với tôi?"

"Bởi vì anh đã từng dùng sức mạnh đối với tôi." Tả Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt anh, "Thời điểm tôi không có việc cầu xin anh, anh đều sẽ làm loại chuyện đó, hiện tại tôi tới cầu xin anh, anh lại bỏ qua cho tôi? Cùng người khác, tôi có thể nỗ lực tìm phương cách khác nhưng với anh, với một người đã từng sử dụng thủ đoạn một lần, còn không bằng lúc tôi chủ động, nếu làm anh vui vẻ, khả năng thành công của tôi sẽ nhiều hơn một chút."

Vui mừng trong mắt anh dần dần lắng xuống, sau đó một hồi mới thấp giọng nói: "Xin lỗi, ngày đó tôi...Ngày đó tôi không kiểm soát, về sau sẽ không."

Không nghĩ tới người đàn ông cao ngạo thế nhưng lại cùng cô xin lỗi, Tả Ninh hơi giật mình, hít sâu một hơi nghiêm túc nói: "Du đổng, việc của bạn tôi, xác thật là cô ấy không đúng, bất luận các người yêu cầu bồi thường thế nào tôi cũng đồng ý nhưng có thể đừng làm cho cô ấy ngồi tù được không?"

"Em cảm thấy, tôi sẽ để ý chút tiền đó sao?" Du Hạo Nam một lần nữa bậc lửa châm điếu thuốc, hít vào mấy hơi lại ngẩng đầu nhìn cô, "Em cùng Thu Dật Bạch, chia tay?"

Chia tay sao? Hẳn là như vậy, tin nhắn WeChat cô cũng đã gửi đi, nếu như không gửi đi, lại có thể như thế nào? Bọn họ còn đến mức đó hay sao?

"Phải, đã chia tay."

"Như vậy....Cùng tôi thử xem, thế nào?

Chương 47: Phân cao thấp

Trong văn phòng ánh đèn sáng tỏ, Tả Ninh xuyên qua làn khói thuốc nhìn ánh mắt không có biểu tình gì của anh, không biết trong lòng anh tột cùng đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng cô nhớ tới buổi tối yến tiệc khai máy ngày đó, cũng cảnh tượng này, Du Hạo Nam hút thuốc, đối với cô nói một câu: "Về sau đi theo tôi, muốn dạng biệt thự nào, tôi đều có thể cho em."

Tả Ninh tự giễu cười cười: "Vẫn muốn bao nuôi tôi, phải không? Bán mình một lần không đủ, còn muốn nhiều lần?"

"Đêm đó, tôi không có ý đó, hiện tại cũng không phải."

Dừng một chút, Du Hạo Nam nói tiếp, "Tôi không chạm vào em, tất cả cũng không phải giao dịch. Vừa rồi, tôi đã gọi cho Ngô tổng Minh Khải, nếu chính xác thì đêm nay bạn của em có thể ra về nhưng cuộc điện thoại không được đầy đủ, là bởi vì em.

Công ty Minh Khải thu mua công ty kia, lúc trước họp cổ đông bàn giao quyền hành, liền náo loạn một phen nên có lẽ không thoải mái, chung quy cũng là chuyện lớn, công ty vẫn phải cùng chồng của bạn em bàn công việc thu mua, đều không có những cử chỉ sáng suốt, chuyện này, tập đoàn đặt ích lợi lớn hơn thù riêng."

Tả Ninh không hiểu tại sao anh lại cùng cô giải thích nhiều như vậy nhưng nghe được Tần Miên Miên không có việc gì, cô cũng thật cao hứng.

"Cho nên, lời nói của tôi vừa rồi, không phải là giao dịch, tôi nói chính là giống như lúc trước em và Thu Dật Bạch vậy, chúng ta, thử xem."

Lần này Tả Ninh nghe hiểu nhưng lại càng không biết làm sao: "Tôi...Tôi..."

Trước đây, cô đối với người đàn ông này đừng nói là ác cảm, quả thực có thể nói là cực kỳ chán ghét.

Nhưng hôm nay nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, câu kia "Tôi không thích anh" chung quy là từ trong cổ họng không nói ra được. Rốt cuộc việc này không tính là giao dịch, cũng là cô thiếu người ta ân tình.

"Em không cần khẩn trương, tôi nói....Chỉ là thử xem." Du Hạo Nam thấp thấp cười, "Không phải muốn nhanh chóng xác định quan hệ, chỉ là thử tìm hiểu một chút, vô luận là tôi đối với em hay là em đối với tôi."

Tả Ninh thật sự không hiểu được Du Hạo Nam đối với cô có ý gì. Có khi cô cảm thấy, anh đối với thân thể cô cảm thấy hứng thú, có khi cô cảm thấy anh thực chán ghét cô, có khi lại cảm thấy anh nhìn ánh mắt của cô, tựa hồ là có điểm không giống nhau.

Tựa như hiện tại, Du Hạo Nam đưa cô tới nhà hàng gần công ty ăn cơm, hai người một đường sóng vai mà đi, không có tiếp xúc nhưng anh lại thường sẽ giúp cô ngăn trở chen chúc đám đông, tránh cho cô đụng vào, thoạt nhìn cũng một bộ dáng thân sĩ.

Thân sĩ?

Cái này từ trước đến bây giờ, Tả Ninh chính là không có biện pháp đối diện với người đàn ông này, rõ ràng trước đây anh vẫn luôn có bộ dáng cuồng vọng.

"Em nhìn xem còn muốn ăn cái gì? Đồ ăn này đều đã chuẩn bị trước, vốn là hẹn Dương Cảnh Diệu cùng anh ta bàn chuyện công việc, cho nên tôi đều gọi theo khẩu vị của anh ta."

Tả Ninh lắc đầu: "Không cần, những món này tôi có thể ăn được."

Sau đó hai người liền an tĩnh cùng nhau ăn xong bữa cơm nhưng không khí luôn có chút kỳ quái, kỳ quái đến mức Tả Ninh cảm thấy người đối diện thà rằng vẫn như trước kia đối với cô làm bộ dáng chán ghét, ít nhất như vậy cô có thể châm chọc vài câu, mà không giống như hiện tại, không biết nói cái gì.

Cơm nước xong Tả Ninh tranh đi tính tiền, muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ nhưng Du Hạo Nam như thế nào cũng không chịu, suýt chút nữa anh đã dùng khí thế lúc chiều giáo huấn nữ viên chức kia đối với cô, Tả Ninh sợ tới mức chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Cô phát hiện, vô luận là trước đây hay hiện tại, cô vẫn có chút sợ người đàn ông này. Cho nên thời điểm anh nói muốn đưa cô về khách sạn, cô cũng không dám mở miệng cự tuyệt.

"Em cùng Thu Dật Bạch ở cùng nhau?" Khi xe vững vàng dừng ở tầng hầm bãi đỗ xe, Du Hạo Nam trầm mặc đột nhiên hỏi một câu.

Tả Ninh xấu hổ cười cười: "Anh ấy ở cạnh phòng tôi, những người khác trong đoàn phim cũng ở đây."

Trên thực tế từ lúc cô cùng Thu Dật Bạch kết giao tới nay, hai người bọn họ mỗi đêm đều cùng giường triền miên, chẳng qua là để hai căn phòng vậy thôi.

Cửa thang máy mở ra, Tả Ninh muốn tạm biệt anh, ai ngờ đuổi theo cô đến phía trước: "Quá muộn, một mình em đi thang máy không an toàn, tôi đưa em lên."

Đều đã vào trong, cô cũng không thể đem người đuổi đi, trong lòng có chút lo lắn, khách sạn không ít người của đoàn phim ở, nếu bị nhìn thấy, người khác sẽ nghĩ thế nào?

"Đinh!"

Thang máy báo hiệu, lại ở một tầng khác dừng lại, cửa thang máy chậm rãi mở ra, lộ ra bên ngoài là hai gương mặt quen thuộc.

Tả Ninh vốn mặt không có biểu tình thì giờ phút này hoàn toàn cứng đờ, bên ngoài hai người kia cũng sửng sốt một chút, lại vẫn lần lượt đi tới.

Đây là lần đầu tiên Tả Ninh thấy bộ dáng Thu Dật Bạch chật vật như vậy.

Đầu tóc lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, hai mắt che kín tơ máu, hốc mắt biến thành màu đen, thoạt nhìn rất mệt mỏi tiều tụy.

Anh thậm chí còn mặc bộ quần áo đêm hôm trước, cả người đều là mùi rượu, chỉ sợ hai ngày nay không hề nghỉ ngơi.

Anh đứng ở trước mặt Tả Ninh, lẳng lặng nhìn cô, lại nhìn Du Hạo Nam sau đó lại đem ánh mắt đặt lên trên người Tả Ninh.

Cao Hạ mở miệng nói: "Đã trở lại? Buổi chiều cô gấp gáp đi ra ngoài, tôi gửi tin nhắn cô không trả lời, không có việc gì chứ?"

Tả Ninh lắc đầu: "Không có việc gì, Du đổng....Giúp tôi giải quyết."

Vừa mới dứt lời, cô cảm giác có một bàn tay gắt gao cầm lấy tay mình, cô ra sức muốn né tránh, ngược lại bị giữ chặt.

Thu Dật Bạch nhìn động tác trên tay bọn họ, ánh mắt lạnh băng bắn về phía Du Hạo Nam: "Buông cô ấy ra!"

Du Hạo Nam khinh miệt cười: "Cậu dùng thân phận gì để nói với tôi những lời này? Đạo diễn sao? Việc riêng của biên kịch không cần anh phải quản."

"Tôi là bạn trai cô ấy."

"Đạo diễn Thu dùng từ không thỏa đáng, hiện tại phải nói là bạn trai cũ."

"Tôi không đồng ý chia tay, cô ấy liền vẫn là bạn gái tôi."

Nghe Thu Dật Bạch nói như vậy, Tả Ninh liền biết anh đã xem WeChat. Từ lúc gặp Du Hạo Nam, cô vẫn chưa xem qua di động, không biết Thu Dật Bạch đối với cô nói gì, hơn nữa di động của cô luôn để chế độ im lặng, cũng không biết anh có gọi cho cô không.

"Đạo diễn Thu vẫn là đi hỏi thái độ của chủ tịch Thu một chút rồi hãy đến nói những lời này đi." Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng, "Người phụ nữ của mình còn không bảo hộ được, còn là đàn ông sao?"

"Còn không tới lượt cậu giáo huấn tôi."

Thu Dật Bạch tiến lên một bước, lôi kéo tay Tả Ninh về phía mình, Du Hạo Nam cũng cố tình không chịu buông tay, vì thế ba người cứ như vậy mà giằng co.

Tả Ninh nỗ lực giãy giụa nhưng hai người đàn ông đều nắm chặt tay cô, muốn thoát cũng không được, cô chỉ có thể nhìn cửa thang máy đang mở rộng, bất đắc dĩ nói: "Tới nơi rồi, hai người mau buông tôi ra."

Hai người đàn ông hăng hái, không ai chịu buông tay, cuối cùng vẫn là Cao Hạ nói một câu "Các người làm cô ấy đau", Thu Dật Bạch cùng Du Hạo Nam mới lần lượt buông tay.