Chương 3: Tiếc nuối cùng ngạc nhiên

Edit: Miu

Beta: Su

Mấy năm gần đây, Tinh Thần Giải Trí là công ty điện ảnh phát triển nhất, mà đại cổ đông của Tinh Thần Giải Trí là tập đoàn Thu Viễn, kiêm ngành điện ảnh, địa ốc, du lịch, kinh doanh khách sạn, là xí nghiệp lớn nhất nhì trong nước.

Thế cho nên Tinh Thần Giải Trí phát triển như hiện tại chính là dựa vào tổng bộ tập đoàn Thu Viễn. Hai tòa nhà văn phòng một cao một thấp nằm cạnh nhau nổi bật hẳn lên, tỏa ra vẻ uy nghiêm.

Từ tàu điện ngầm đi ra, suốt dọc đường đi, Tả Ninh không nói gì mà người đàn ông mang kính râm kia cũng không mở miệng, vẫn duy trì khoảng cách sóng vai cùng cô mà đi.

Thẳng đến khi vào đại sảnh của Tinh Thần Giải Trí, người đàn ông mới nghiêng mình thấp giọng nói: "Biết không? Lúc trên tàu điện ngầm nhìn thấy cô, với tôi mà nói là sự ngạc nhiên ngoài ý muốn, đáng tiếc cô và tôi lại cùng đến một nơi, đối với tôi mà nói càng lại là điều tiếc nuối lớn hơn."

Tả Ninh hoàn toàn không hiểu ý tứ của người đàn ông, cô ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn anh.

Anh cũng không giải thích, chỉ hơi gật đầu rồi sau đó liền quay đi, nhìn dáng vẻ là trực tiếp muốn đi vào thang máy.

Tả Ninh là lần đầu tiên đến đây nên tất nhiên muốn đi đến chỗ quầy tiếp tân phía trước dò hỏi một phen.

"Chị chính là biên kịch Tả Ninh?" Trong quầy tiếp tân là một cô gái nhỏ hơn vài tuổi so với Tả Ninh, trên mặt lại là biểu tình kích động không dám tin tưởng: "Chị Tả Ninh, em là người hâm mộ của chị, em đã sớm nghe mọi người trong group nói chị rất xinh đẹp, nhưng em không ngờ rằng chị cư nhiên lại xinh đẹp như vậy a!"

Tả Ninh có chút xấu hổ mà cười cười: "Cảm ơn em đã thích chị, chỉ có điều hôm nay đến đây cũng là vì làm biên kịch, chị muốn hỏi một chút, văn phòng của đạo diễn Thu ở tầng mấy vậy?"

"Tầng 29 chị ạ, lên thang máy xong rồi quẹo phải." Cô gái nhỏ vui vẻ trả lời, cũng mặc kệ đây là thời gian làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra giấy bút xin chữ ký của Tả Ninh.

Chờ đến khi Tả Ninh lên đến tầng 29, thời gian đã là 12 giờ 03 phút.

Đến muộn ba phút.

Tả Ninh có chút ảo não,cô vội vàng vọt đến gõ cửa văn phòng: "Có ai không ạ?"

Văn phòng rất lớn, bên trong còn có một gian phòng khác, chắc hẳn là phòng nghỉ ngơi, nghe được tiếng vang, cửa phòng nghỉ bị kéo ra, một người đàn ông cao lớn từ bên trong đi ra.

"Là anh?"

"Là cô?"

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Người đàn ông mặc bộ âu phục màu lam, kính râm đã bỏ đi để lộ ra gương mặt đào hoa cực kì đẹp mắt.

Tả Ninh cười cười: "Khó trách vẫn luôn cảm thấy quen mắt, tôi còn tưởng là đại minh tinh nào, thì ra là đạo diễn Thu."

Thu Dật Bạch là đạo diễn tài giỏi trong nước mấy năm gần đây, nếu lấy thân phận đạo diễn để nói thì tiếng tăm của anh còn chưa đủ lớn, nhưng anh lại là cậu con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn Thu Viễn. Với gia thế hiển hách như vậy, việc làm đạo diễn có lẽ chỉ là một điều khá nhẹ nhàng.

"Cô chính là tác giả tiểu thuyết 《 Nhà 》,đồng thời cũng là biên kịch của cuốn tiểu thuyết đó - Tả Ninh?"

Tươi cười trên mặt Thu Dật Bạch lại sâu thêm một chút, anh lẩm bẩm nói: "Xem ra tôi đã sai rồi, ngạc nhiên này qua đi, không phải là tiếc nuối mà là một điều ngạc nhiên khác."

Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Tả Ninh, Thu Dật Bạch cũng không nói gì mà chỉ hỏi: "Muốn cùng nhau đi ăn cơm trưa không?"

Tả Ninh gật gật đầu, không thể hiểu được loại thời gian hẹn gặp mặt ở đây, đương nhiên là chưa có ăn.

Nhìn ra được cô đang oán giận, Thu Dật Bạch cười: "Thực xin lỗi, thời gian hẹn gặp mặt đúng là không thích hợp. Tôi vừa về nước, nên thời gian có chút bị đảo lộn. Hai ngày nay lại cảm thấy không khỏe, buổi sáng cần phải nghỉ ngơi, vì vậy tôi sợ thời gian không đủ, thế cho nên thành thật xin lỗi cô."

Không thể không nói, người đàn ông trước mặt không chỉ có dáng người, dung mạo, khí chất xuất sắc, cách ăn nói và phong thái cũng bất phàm y như vậy. Anh đã nói xin lỗi với cô thì cô làm sao có thể từ chối được đây?

Tả Ninh cười nói: "Tôi hiểu, hơn nữa thời điểm này đi tàu điện ngầm cũng thuận lợi, khá tốt."

"Thời điểm này, mời được mỹ nữ cùng đi ăn cơm trưa, đối với tôi, khá tốt." Thu Dật Bạch hơi khom người làm tư thế "mời": "Cho tôi một cơ hội chuộc lỗi."

Tả Ninh cũng không có biểu hiện gì, cũng không nghĩ từ chối, đi theo Thu Dật Bạch vào thang máy rồi nhìn anh cười nói: "Tôi rất tò mò, không biết nếu người biên kịch đến gặp đạo diễn Thu là đàn ông, hoặc có tướng mạo giống phụ nữ thì đạo diễn Thu sẽ tiếp đãi như thế nào?"

Thu Dật Bạch kề sát vào người cô, sau đó thấp giọng nói: "Thật không dám giấu, tôi đã chuẩn bị sẵn một trợ lí tốt."

Tả Ninh cúi đầu cười cười: "Đạo diễn Thu đúng là người thành thật."

"Đương nhiên, tôi đối với mỹ nữ, không hề nói dối."

Thang máy xuống thẳng đến gara, trước mắt là một chiếc Lamborghini, Tả Ninh cười nói: "Đạo diễn Thu đúng thật là có nhã hứng, siêu xe ở đây lại không dùng đến mà muốn cùng con cháu bình dân chúng tôi đi tàu điện ngầm."

Thu Dật Bạch mở cửa xe, gương mặt vẫn tươi cười như cũ: "Nếu không phải muốn thể nghiệm một chút thì sao có thể chứng kiến được chuyện đáng ngạc nhiên kia ở trên tàu ddienj ngầm? Tôi cũng cảm thấy tò mò vì sao biên kịch Tả lại cũng đi tàu điện ngầm?"

Tả Ninh quay đầu nhìn anh: "Tôi không có xe, cũng không biết lái xe nên tất nhiên chỉ có thể đi tàu điện ngầm."

Thu Dật Bạch vốn tưởng rằng cô nói đùa, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc kia của cô thì có lẽ là thật.

Một tác giả tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng như vậy, không có tiền mua xe, xác thực là rất kì lạ.