Chương 3: Kỳ Viêm

Đó là một võ tướng trẻ tuổi, còn chưa cập quan, nói là thiếu niên cũng không sai, tướng mạo rất tốt, cao ráo chân dài, khi Kỷ Sơ Đào ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ cảm thấy có một đám mây mù che phủ mắt mình.

Trong khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, đồng tử Kỷ Sơ Đào co rút lại, một giọng nói văng vẳng trong đầu cô: Sao lại là hắn?!

Là nam tử năm lần bảy lượt xuất hiện trong giấc mơ của nàng!

Lúc trước tuy nàng có cảm thấy bối rối, nhưng suy cho cùng cũng không quá tin vào giấc mộng đó. Hiện giờ lại nhìn thấy gương mặt giống với trong mơ, chỉ cảm thấy như bị đánh vào đầu một cái, những hình ảnh vụn vặt của đêm động phòng hoa chúc không ngừng hiện ra.

Máu xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, giọng nói khô khốc không phát được tiếng nào vì khϊếp sợ.

Vãn Trúc sốt ruột thay cho chủ, thấy Kỷ Sơ Đào phát ngốc nói không ra lời còn tưởng nàng bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, cắn chặt môi bước lên hai bước hành lễ, ngữ khí cứng rắn nói: “Trong cung không được đi nhanh, mong hai vị đại nhân để ý một chút. Nếu va phải công chúa ngay trước cửa cung sợ sẽ làm ảnh hưởng đến buổi tiệc.”

Công chúa Kỷ gia tổng cộng có ba vị, Đại công chúa uy nghiêm mưu trí, Nhị công chúa phong lưu diễm lệ, đều là cao thủ trong việc nắm bắt lòng người, mà thiếu nữ trước mặt thanh tú rực rỡ, điển hình của việc được nuôi lớn bằng cẩm y ngọc thực, dùng tóc cũng đoán được là ai.

“Xin lỗi xin lỗi! Ta đã quen với việc đi nhanh trong quân doanh, đang vội đến dự tiệc, không ngờ lại va phải công chúa, là ta có lỗi!” Tên tiểu bạch kiểm bên cạnh thiếu niên áo đen chắp tay tạ lỗi trước, cười làm lành nói: “Thần là phó tướng trấn quốc quân Tống Nguyên Bạch, tham kiến công chúa điện hạ!”

Tiểu bạch kiểm họ Tống nói gì đó, Kỷ Sơ Đào không nghe vào một chữ, mãi đến khi cung nữ lên tiếng nhắc nhở nàng mới lơ đễnh đáp lại.

Nàng nhìn về phía người áo đen nãy giờ không nói tiếng nào, trong ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc cùng tò mò không che giấu được.

Thiếu niên lạnh lùng khẽ nhíu mày, chắc là tưởng nàng đang tức giận, không muốn làm lớn chuyện liền ôm quyền hành lễ nói: “Thần vô tình mạo phạm, mong công chúa thứ tội.”

“Từ nay về sau, công chúa là người của ta…”

Nghe mà xem, giọng nói cũng giống trong mơ y đúc.

Lúc hắn ôm quyền khom lưng xuống, cơ thể sát lại gần nàng, Kỷ Sơ Đào không thể không nhớ tới trong mơ hắn cũng đến gần mình, lấy đi chiếc quạt tròn che mặt… Trong phút chốc hiện thực trùng khớp với cảnh trong mơ, còn chưa kịp suy nghĩ nàng đã theo phản năng hoảng sợ lùi về sau một bước.

Đó là tư thế phòng bị, thiếu niên võ tướng sửng sốt ngẩng đầu nhìn cô.

Ngũ quan hắn sạch sẽ, đường nét mạnh mẽ lạnh lùng chỉ có thể thấy trên những người đàn ông trên chiến trường, cực kỳ tuấn mỹ.

Kỷ Sơ Đào nhận ra phản ứng của mình có hơi quá, hắng giọng nói: “Không, không sao, xin hỏi các hạ…”

“Hoàng thượng giá lâm! Trưởng công chúa phụ quốc giá lâm!”

Giọng nói the thé của thái giám cắt ngang lời nói của Kỷ Sơ Đào.

Đủ loại quan lại đang xếp hàng, Tống Nguyên Bạch cùng người áo đen lạnh lùng kia đã sải bước vào điện, ngồi vào chiếc ghế ngay bên trái long ỷ, vị trí đó, chỉ có đại công thần mới có tư cách ngồi ở đó.

Kỷ Sơ Đào đã có chút dự cảm, trái tim căng thẳng, giữ chặt tay Vãn Trúc hỏi: “Vãn Trúc, người vừa rồi là ai vậy?”

Bởi vì quá mức kinh ngạc, giọng nói của nàng hơi hơi run rẩy.

Vãn Trúc theo tầm mắt nàng nhìn qua nói: “Tống Nguyên Bạch, Tống đại nhân, là con thứ của Binh Bộ Tống thị lang…”

“Ai da không phải, bổn cung hỏi võ tướng đi bên cạnh hắn ta cơ, chính là cái vị lạnh như băng không dễ chọc kia kìa!”

“Ồ, hắn ta!”

Vãn Trúc cười, trong lòng biết tỏng mà giả vờ không biết, hạ giọng nói: “Đó là Kỳ tiểu tướng quân, Kỳ Viêm. Yến hội lần này chính là để chúc mừng chiến thắng của hắn.”

Đầu Kỷ Sơ Đào “ong” lên một tiếng, lùi về sau một bước tay ôm lấy phần ngực trái nơi có trái tim đã sắp ngừng đập, lẩm bẩm nói: “Kỳ Viêm…”

Quả nhiên là hắn, là hậu bối của Kỳ gia, những con sói hung mãnh đã được chiêu hàng từ xưa.

Yến hội ăn uống linh đình, các quan đại thần cùng một số hoàng thân quốc thích đều đến đông đủ, ngay cả nhị tỷ Kỷ Xu hiếm khi lộ diện cũng tới dự tiệc, đang cùng đại tỷ Kỷ Nguyên chia nhau ngồi hai bên trái phải của hoàng thượng, lười biếng vuốt ve con mèo trắng như tuyết trong ngực.

Mới vào thu mà Kỷ Xu đã khoác một bộ lông cáo tuyết vừa dày vừa nặng, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son, trông rất lạnh lùng nhưng cũng rất mệt mỏi, nghe nói là do căn bệnh từ lúc hòa thân, mấy năm rồi không hết được. Kỷ Sơ Đào nhìn người hầu đứng sau nàng, lại là một gương mặt mới, tuấn tú ngoan ngoãn, chính là phong cách mà Kỷ Xu thích nhất.

Kỷ Xu uể oải vẫy tay với Kỷ Sơ Đào,

Kỷ Sơ Đào ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Kỷ Xu, quan tâm hỏi: “Vào thu trời lạnh, nhị hoàng tỷ không phải luôn ở trong cung tĩnh dưỡng sao? Sao hôm nay lại vào cung?”

Kỷ Xu cong đôi môi diễm lệ lên, cười lạnh: “Ta thích náo nhiệt nha, nghe nói hôm nay có trò vui thì tới.”

Tiếng đàn sáo du dương, cung nữ lần lượt dâng mỹ vị lên, không khí yến hội dần dần náo nhiệt hơn.

Kỷ Sơ Đào cầm tách trà nhưng không uống, lặng lẽ quan sát Kỳ Viêm đang ngồi đối diện.

Dường như so với người trong mơ có một chút khác biệt…

Tuy nói diện mạo giống nhau như đúc, nhưng khí chất người trong mộng trầm ổn điềm đạm, cao lớn cường tráng, ít nhất cũng hơn hai mươi tuổi. Mà Kỳ Viêm đối diện còn chưa cập quan, mặt mũi kiêu ngạo, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất có khí phách… Gương mặt anh tuấn như vậy, sao có thể là tướng dầm mưa dãi nắng ở quân doanh!

Chuyện này quá mức vô lý!

Đại tỷ kỵ nhất là công cao chấn chủ, không thể cho phép người nắm binh quyền cưới công chúa hoàng gia được. Không sợ nguy hiểm cho hoàng quyền của Kỷ gia sao?

Nhưng nếu nói mộng là giả, nàng lại chưa từng gặp Kỳ Viêm, vì sao lại mơ thấy hắn? Dung mạo bất phàm như vậy, tuyệt đối nàng sẽ không nhận lầm người.

Trong lúc rối ren, Phất Linh đã khom người vội vàng đi tới, cầm một chiếc ngọc bội bằng bạch ngọc có tua rua lên eo Kỷ Sơ Đào nói: “Ngọc bội rơi ở trên bàn trong điện, may mà lấy kịp!”

Đúng rồi, ngọc bội!

Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Kỷ Sơ Đào nhớ người nọ đã từng tặng cho nàng một chiếc ngọc bội bằng ngọc bích khắc hình quái thú độc đáo, còn nói nó “có ý nghĩa đặc biệt”, chỉ cần nàng xác nhận Kỳ Viêm có khối ngọc kia hay không, là có thể khẳng định giấc mộng hoang đường kia là thật hay giả.

Nhưng mấy tên đại thần lúc nào cũng lượn lờ xung quanh Kỳ Viêm, kính rượu rồi trò chuyện, không có lúc nào rảnh rỗi.

Nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm, làm sao tiếp cận Kỳ Viêm mà lại không để đại tỷ nghi ngờ đây? Nàng suy nghĩ.

Trong Tử Thần điện, đàn sáo du dương, ánh sáng lung linh từ những viên ngọc, cung tần nhảy múa, tay áo phất phơ.

“Này Kỳ Viêm.” Tống Nguyên Bạch cúi người vỗ vai Kỳ Viêm lén lút hỏi: “Ngươi có để ý nãy giờ Tam công chúa cứ nhìn về phía chúng ta không?”

Kỳ Viêm vừa mới ứng phó một đại thần tới kính rượu xong, bị rót không ít rượu, trong lòng đã không còn kiên nhẫn.

Hắn lớn lên trong chiến trường, sớm đã có sự nhạy cảm như loài sói, làm sao có thể không phát hiện ánh mắt tò mò đó? Nhưng người nguy hiểm nhất trong đại điện lúc này không phải Kỷ Sơ Đào, Kỳ Viêm không định tiêu hao sức lực cho những người không phải đối thủ của mình, mặc kệ thôi.

“Nàng nhìn ta chằm chằm nãy giờ, thật sự không bình thường.” Tống Nguyên Bạch nói, rồi cười với Kỷ Sơ Đào.

Kỷ Sơ Đào ngẩn người, mất tự nhiên thu hồi ánh mắt, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hành động có chút ngượng ngùng của một người con gái.

“Thì sao?” Kỳ Viêm dốc ngược chén rượu, tay đặt trên mặt bàn, giọng nói mang theo hơi rượu mát lạnh.

Tống Nguyên Bạch vuốt cằm trầm tư một hồi lâu, rồi trừng mắt kinh hãi nói: “Không ổn, chắc chắn là Tam công chúa thích ta rồi!”



Suýt nữa thì bị người ngồi cạnh Kỳ Viêm phát hiện rồi! Kỷ Sơ Đào đành thư giãn đầu óc, giả vờ như đang xem ca vũ.

Cung yến kéo dài, còn đang buồn rầu không biết tiếp theo nên làm gì mới có thể xác định thật giả, cơ hội đã tới rồi.

Kỳ Viêm bị mời không ít rượu, tựa hồ không chịu nổi nữa, dựa lên Tống Nguyên Bạch lảo đảo đứng dậy, bước ra khỏi điện.

Đây là cơ hội tốt!

Kỷ Sơ Đào nhìn trái nhìn phải một phen, thừa dịp không có ai chú ý, nhẹ nhàng gác đũa đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ mới đi được nửa bước đã nghe thấy tiếng Kỷ Nguyên truyền tới: “Vĩnh Ninh, cung yên chưa tan, muội muốn đi đâu vậy?”

Không ổn… Đại tỷ có tám đôi mắt sao?

Kỷ Sơ Đào đưa mắt ra hiệu cho cung nữ bên người, xoay người ậm ừ nói: “Muội hơi choáng váng đầu óc, muốn ra ngoài hít thở một chút.”

Vãn Trúc cùng Phất Linh đứng hai bên ngầm hiểu, lập tức người trái người phải đi tới đỡ Kỷ Sơ Đào, quạt gió lau mồ hôi, làm như nàng có thể ngất xỉu ngay lập tức.

Nhị tỷ Kỷ Xu ung dung vuốt ve mèo trắng, mắt nàng như đang xem trò kịch ngu ngốc.

Cũng may Kỷ Nguyên không tra hỏi gì thêm, thổi lá trà vụn rồi cười nói: “Về sớm một chút, đừng có bỏ lỡ màn hay nhất của yến hội.”

Không nghĩ ngợi gì Kỷ Sơ Đào nhẹ nhàng nói: “Vâng” rồi rút khỏi yến tiệc.

Kỷ Sơ Đào đi lòng vòng cung điện hồi lâu cuối cùng cũng tìm thấy Kỳ Viêm đang hóng gió trong hoa uyển, nhưng bị ngọn núi giả che tầm mắt, chỉ thấy lờ mờ.

Bên cạnh hắn không có người khác, đây là cơ hội tuyệt vời để dò hỏi Kỳ Viêm.

“Công chúa, người đang nhìn ai vậy?” Vãn Trúc đi theo hỏi.

“Suỵt, đừng lên tiếng.” Kỷ Sơ Đào suy nghĩ một lát nhưng vẫn không thắng được sự tò mò, hạ giọng ra lệnh cho nhóm cung nữ đứng ra xa, tự mình đi qua cánh cửa tròn đi đến hoa uyển đình.

“Kỳ Viêm, ngươi còn chịu được không? Đã bị thương rồi còn uống nhiều rượu như vậy!”

Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, lúc này Kỷ Sơ Đào mới phát hiện Kỳ Viêm không ở một mình, cái tên phó tướng Tống Nguyên Bạch cũng đi theo, chỉ là lúc nãy bị cây cột che lại nên không thấy.

Kỷ Sơ Đào theo bản năng dừng lại, tránh đằng sau núi giả, do dự không biết có nên tiến lên không.

“Những đại thần đó cũng thật là, ngày thường thì lạnh lùng, bây giờ lại thay nhau chuốc rượu ngươi, giống như đã cấu kết từ trước vậy.” Tống Nguyên Bạch vẫn đang oán giận mà lải nhải.

Từ lỗ nhỏ trên núi giả nhìn lại, Kỳ Viêm đang ôm cánh tay tựa lên lan can chạm khắc, góc nghiêng tuấn tú không giống đang say rượu, bộ dáng lảo đảo vừa rồi có kẻ là hắn giả vờ để lừa người khác.

“Mấy tên dẫn đầu đều là khác của Đại công chúa” Kỳ Viêm lãnh đạm nói: “Nhưng chỉ là cơ hội để họ bày tỏ lòng trung thành với công chúa thôi, đều là lũ tiểu nhân gió thổi chiều nào theo chiều nấy, không đáng nhắc đến.”

“Biết rồi sao ngươi còn uống?”

“Chủ tử của bọn họ nhìn chằm chằm từ bên trên, nếu đã muốn diễn không bằng diễn thật một chút.”

Tống Nguyên Bạch thấp giọng: “Ngươi…”

“Ai? Ra đây!” Kỳ Viêm chợt ngắt lời Tống Nguyên Bạch, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng hướng đằng sau núi giả.

Ánh mắt trời mùa thu nhạt nhòa phủ xuống một lớp hào quang, tiểu công chúa nhỏ xinh xắn một thân hà y chậm rãi bước đến, như ánh bình minh lướt qua, dung mạo động lòng người, khí chất vô song. Đôi mắt nàng trong sáng, làm người ta nhớ tới nước hồ trong vắt.

Tống Nguyên Bạch kinh ngạc một lát, lập tức đứng thẳng người hành lễ cười nói: “Tham kiến Vĩnh Ninh trưởng công chúa!”

Khác với sự thân thiện của Tống Nguyên Bạch, Kỳ Viêm chỉ hơi đứng thẳng lên, ôm quyền chào Kỷ Sơ Đào.

Khí thế hắn rất mạnh, tư thế ôm quyền cũng đĩnh đạc hơn người bình thường. Nhưng biểu cảm quá lạnh lùng, không giống với ánh mắt nóng bỏng của người trong mộng…

Kỷ Sơ Đào không hiểu vì sao thấy hơi xấu hổ, không trả lời Kỳ Viêm mà chỉ hơi gật đầu với Tống Nguyên Bạch nhẹ giọng nói: “Tống tiểu tướng quân.”

Tống Nguyên Bạch thấy nàng chủ động đáp lại, nhất thời thụ sủng nhược kinh, xoa xoa cái mũi nói: “Công chúa… đặc biệt tới đây tìm thần?”

Tống phó tướng lại tự tin tới vậy à. Kỷ Sơ Đào không nói gì, một lát sau mới mượn nước đẩy thuyền, nhẹ giọng hỏi: “Bổn cung ra ngoài hít thở không khí, đúng lúc gặp phải hai vị tướng quân, vừa lúc nhớ tới chuyện cần hỏi.”

Kỳ Viêm đưa mắt nhìn đằng sau nàng, thấy không có người, đuôi mày hơi nhíu lại nhưng rất nhanh lại thả lỏng.

Kỷ Sơ Đào cảm thấy hắn có thể nhìn thấu câu nói dối vụng về này của mình, trưởng công chúa muốn đi giải sầu sao có thể không có cung nữ đi theo?

Thôi, làm tới cùng đi! Kỷ Sơ Đào chỉ muốn nhanh chóng xác nhận giấc mơ kia là thật hay giả, để sau này khỏi phải suy nghĩ không yên.

Gió thổi qua đình, cỏ cây sum suê.

“Gần đây bổn cung có hứng với ngọc thạch.” Kỷ Sơ Đào hít sâu một hơi, cố gắng duy trì sự tự nhiên hướng sang Kỳ Viêm nói: “Nghe nói trên người Kỳ tiểu tướng quân có một khối ngọc hình thú tỷ lệ hiếm thấy, tướng quân có thể mang ra cho bổn cung nhìn một cái không?”