"Là nóng sao?" Lý Ức vươn tay đi thử trên trán nàng.
"Không có gì đáng ngại, ta cảm giác rất tốt, không thể tốt hơn nữa." Phương Cẩm An đẩy bàn tay hắn ra: "Đừng dài dòng, Uống.. uố.. ng!"
Phương Cẩm An ngược lại không có nói láo, thật sự của nàng cảm thấy rất tốt, thân thể đau đớn khó chịu toàn bộ đều biến mất, cả người lâng lâng, như muốn bay lên. Niềm kiêu hãnh bấy lâu nay lại tràn ngập suy nghĩ, cũng đánh thẳng vào đầu óc nàng -- chính là nóng, càng ngày càng nóng, cả người đều hoảng loạn..
Lý Ức nhìn bộ dáng của nàng, cảm thấy đại khái là thuốc rượu kia có chút không ổn. Một bình rượu nhỏ như vậy, nếu nói là uống say cũng không đến mức lợi hại như vậy đi. "Rượu này không thể uống nữa." Hắn đi đoạt thuốc rượu kia.
Nhưng mà Phương Cẩm An hơi ngửa đầu một hơi uống cạn, đưa bình không cho hắn.
Trong lúc tiếp xúc, Lý Ức phát giác được trong lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi: "Rốt cuộc có không thoải mái hay không? Xuống dưới gọi Hoàng Phủ Cực xem cho nàng một chút."
"Không nên, ta thật sự vô cùng tốt." Nàng vừa nói vừa xé áo choàng trên người.
"Đừng động, không cho phép cởi!" Lý Ức đè nàng lại.
Không nghĩ tới lại chọc Phương Cẩm An nổi cáu. "Sao dám nói chuyện với sư huynh như vậy hả, đến phiên đệ giáo huấn ta sao?" Nàng cậy mạnh phát tay của hắn.
"Nàng còn như vậy, sau này đừng hòng uống rượu với ta nữa." Lý Ức uy hϊếp nàng.
Nhưng mà Phương Cẩm An sao có thể bị người uy hϊếp! "Không muốn thì không muốn, người theo giúp ta uống rượu có nhiều lắm, đệ là cái gì chứ!" Nàng nói xong, tay chân cùng sử dụng tư thế bò dậy rời xa hắn.
Đây chính là ở trên nóc nhà, nàng ở đâu thể đứng ổn. Quả nhiên liền lảo đảo ngã sấp xuống. Cũng may Lý Ức liên tục chờ, hai tay dang ra vững vàng đón nàng.
"Ôi, ngươi cấn chết ta rồi!" Phương Cẩm An cũng không lĩnh tình, đánh bộ ngực của hắn: Cơ bắp hắn giống như hòn đá cấn nàng đau quá.
Lý Ức cười khổ: "Được, Là ta không tốt, ta nhận sai, được chưa?"
Phương Cẩm An lắc đầu: "Trước kia, ta cũng như vậy," nàng đánh bàn tay Lý Ức, bất tri bất giác biến thành vuốt ve: "Ta so với đệ còn lợi hại hơn, đệ cũng biết, ta lợi hại nhất!"
Mặc dù đã vào thu, Lý Ức hỏa lực thịnh, còn mặc áo mỏng, từng khối cơ thịt chống đỡ quần áo căng phồng. Phương Cẩm An ánh mắt mê ly nhìn hắn, tay từ ngực đến vai, liên tục sờ bóp.
Lý Ức chỉ cảm thấy, tay của nàng hình như có ma lực, đến mức thân thể của hắn bỗng nhiên tê liệt không khống chế được, đã không phải là hắn nữa.
"Nhưng bây giờ, ta không phải." Phương Cẩm An đột nhiên lại nhếch miệng lên khóc bù lu bù loa: "Trên người ta đều là mềm mại! Một chút khí lực cũng không có! Đệ xem, đệ xem!"
Nàng nói xong, kéo bàn tay Lý Ức, ấn trên người mình, qua lại khắp mọi nơi.
Bàn tay Lý Ức run rẩy lại run rẩy, cuối cùng không thể tránh thoát. "Có ta ở đây, nàng không cần lợi hại như vậy." Hắn cúi đầu, bờ môi khẽ cọ vào lỗ tai nàng nói.
Phương Cẩm An nghe vậy an tĩnh lại, ngơ ngác nhìn hắn chút nữa, đột nhiên lại nở nụ cười. "Tiểu Ức, Tiểu Ức ngoan, đã nói đệ tốt nhất mà." Hai tay của nàng bưng lấy mặt của hắn vuốt ve: "Ách, ta phải nói xin lỗi, vừa nãy ta nói không muốn đệ theo giúp ta uống rượu, ta muốn thu hồi lại lời này! Nếu như không có Tiểu Ức đệ đang ở đây, ta sẽ rất khổ sở, rất khổ sở, rất khổ sở đấy."
"Vì sao?" Lý Ức trong lòng căng thẳng, vội vàng đuổi theo hỏi nàng.
"Bởi vì, bởi vì đệ đối với ta tốt như vậy a!" Phương Cẩm An điểm cái mũi của hắn: "Chỉ có đệ đối với ta tốt như vậy -- cũng có rất nhiều người rất tốt với ta, nhưng mà đệ không giống vậy! Không phải bộ hạ đối tốt với quân hầu, cũng không phải gia thần đối tốt với gia chủ, Sư đệ khác đối tốt với ta cũng không giống vậy.. Ta nói không rõ ràng lắm, tóm lại, ta biết, đệ đối với ta tốt nhất rồi."
Nàng cười hắc hắc: "Ta rất thích."
Lý Ức nhất thời vui mừng không thôi, nhất thời lại chua xót không thôi: Nàng cái đồ ngốc này.
"Tại sao không nói chuyện, nói chuyện đi." Phương Cẩm An nhéo má hắn: "Đệ chỗ nào cũng tốt, chỉ là cứ giấu chuyện buồn ở trong lòng là không tốt. Đệ nếu có muốn cái gì, có cái gì muốn sư huynh giúp đệ một chút, đệ cứ việc nói là được, miễn là dưới gầm trời này có, sư huynh nhất định có thể cho đệ được! -- cho dù đệ muốn thứ gì trên trời, sư huynh cũng có hai ba phần nắm chắc chuẩn bị cho đệ, đệ tin hay không!"
Lý Ức nhìn nàng, chậm rãi nhổ ra hai chữ: "Thật chứ?"
"Tất nhiên là thật, đệ tuyệt đối đừng khách khí với ta!" Phương Cẩm An nghểnh cổ ồn ào.
Một giây sau, nàng liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người bị Lý Ức ấn vào trong ngực, ôm chặt lấy.
"A.. A, đệ thả ta ra, ta nóng quá." Phương Cẩm An giãy giụa: "Tay đệ chớ lộn xộn, động vào ta ngứa!"
Nàng một tiếng hờn dỗi này, Lý Ức lập tức lại ổn định, không dám động nàng.
Nhưng nàng lại giãy giụa một hồi, lại xé rách quần áo mình: "Nóng quá, nóng quá.."
Lý Ức dùng một phần lực ý chí cuối cùng của mình đè nàng lại: "Ta mang nàng đi xuống, tìm Hoàng Phủ Cực."
"Tìm hắn làm cái gì, ta chỉ cần đệ.. A, Tiểu Ức tay đệ thật mát, đệ lau mồ hôi cho ta.." Nàng bắt lấy bàn tay Lý Ức, đưa mặt đến gần.
"Trên người cũng mát lắm.." Chợt hai tay ôm lấy cổ hắn, đầu cuộn mình đến cái cổ hắn, bờ môi nóng ướt thỉnh thoảng cọ qua yết hầu và huyết mạch nhúc nhích của hắn.
Còn chưa đủ. Tay lại trượt, trượt vào cổ áo của hắn.
"An An." Hắn gọi nàng một tiếng, trong thanh âm là sấm vang chớp giật nàng khơi mào.
"Tiểu Ức," nàng nói: "Quần áo vướng bận.."
Lời còn chưa dứt, liền bị Lý Ức cắn nuốt vào giữa răng môi. Hắn điên cuồng cắn nuốt, như là người rơi xuống nước lúc gần chết rốt cuộc gặp được một chút không khí.
Kiếp trước kiếp này, nàng là ánh sáng duy nhất cứu hắn ra vô biên tuyệt vọng.
Hắn sao chịu buông tay.
Cho nên hắn muốn dùng hết mọi biện pháp, bắt lấy bất cứ thời cơ nào, một mực trói buộc nàng, mới có thể an tâm.
Phương Cẩm An chỉ cảm thấy một cỗ mát lạnh từ phần môi truyền vào, thật thoải mái.. Thế nhưng rất nhanh lại cảm thấy không thở nổi, đầu óc cũng bởi vậy mà hỗn loạn..
Đợi thoáng thanh tỉnh một chút, người đã được đặt lên trên giường trong tẩm điện của nàng.
Trùng trùng điệp điệp sa màn được buông xuống. Đây là sa màn Phù Vân sắc xanh tím nhạt Lý Ức tự mình chọn cho nàng, một tấc một vàng, quý trọng vô cùng. Lúc này ở dưới ánh nến lung lay, sáng bóng tỏa ra như mộng như ảo.
Thảng hoảng trong mê ly, thân thể mát lạnh ôm nàng kia tựa như muốn rời xa nàng.
"Đừng, đừng.." Nàng vội ôm chặt hắn.
"Không phải ngại quần áo vướng bận à." Thanh âm trầm thấp ở bên tai nàng mỉm cười nói.
Đúng vậy, nàng lại đi xé rách y phục của hắn.
"Ta sẽ cẩn thận, cố gắng hết mức không để nàng đau." Hắn còn nói.
"Ta mới không sợ đau." Nàng chẳng thèm ngó tới mà nói.
Hắn hít sâu một hơi, không muốn chần chờ, cúi người ngăn trở toàn bộ ánh mắt nàng.
Làn da nàng yếu ớt, tuy là mấy ngày nay trị liệu, cũng không có chuyển biến tốt hơn bao nhiêu. Hắn liên tục nhắc nhở mình tiết chế, không nên làm bị thương nàng.
Thế nhưng lại không hề nghĩ tới, làn da nàng yếu ớt lại trơn mềm mẫn cảm như vậy, tuyệt vời đến mức làm cho người ta nổi điên.
Hắn ẩn nhẫn toàn thân mồ hôi tuôn ra như nước.
Một khắc đi vào của nàng này, hắn chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng nổ tung.
Bảo bối của hắn, toàn bộ ký thác trong nhân sinh của hắn, lúc này, rốt cuộc thân mật khăng khít cùng hắn, hòa làm một thể.
"An An, ta yêu nàng, đời này kiếp này, vĩnh viễn." Hắn ở bên tai nàng nói khẽ ra lời nói giấu sâu tận đáy lòng.
Thế nhưng nàng cũng không nghe thấy.
Nàng chỉ cảm thấy đau đến mức hai lỗ tai cũng vang rền.
"Đau, đau," nàng hít hơi lạnh nói: "Tránh ra, tránh ra!"
"Nhịn nữa một chút An An, cho ta xuống.."
Phương Cẩm An không biết hết thảy là chấm dứt thế nào, nàng sớm đã mất đi tri giác.
Nàng mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái, thậm chí khi thời điểm nàng tỉnh, nàng còn tưởng rằng nàng đang ở trong mộng.
Trong mộng, nàng giống như giở trò với Lý Ức, ấp ấp ôm ôm, hôn nhẹ hôn hôn, còn có chuyện không thể diễn tả nữa.. Ai nha, nàng sao lại mơ giấc mơ như thế a!
Phương Cẩm An vẫn không mở mắt, trước đưa tay che mặt.
Nhưng mà lại không nhúc nhích được.
Cúi đầu vừa nhìn, một cánh tay cường tráng một mực ôm nàng.
"Tỉnh chưa." Thanh âm quen thuộc từ bên tai truyền đến. Phương Cẩm An vừa nghiêng đầu, liền cùng Lý Ức bốn mắt nhìn nhau.