Vì để cho Phương Cẩm An buông lỏng, vui vẻ, Tạ Tụ sử dụng tất cả vốn liếng. Nào là vừa đàn vừa hát, trêu đùa dụ dỗ.. Hai ngày kế tiếp mệt dậy không nổi, nàng cảm thấy kiếp trước ứng đối Lý Mẫn nàng cũng không có dụng tâm như vậy!
Mà đối với Phương Cẩm An mà nói, những việc làm này của Tạ Tụ, quả thật là, rất không thú vị.
Ví dụ như vừa rồi chơi ném thẻ vào bình rượu, Tạ Tụ rõ ràng là không thích cũng không biết chơi trò này, cả buổi một cái cũng quăng không vào, còn muốn giả bộ ra vẻ thích chơi chơi vui. Phương Cẩm An thật sự nhìn không được, sưu sưu sưu ném hết mũi tên còn dư lại vào, Tạ Tụ kinh hãi miệng mở rộng cả buổi không có khép lại.
Lại ví dụ như tối hôm qua nàng ấy lôi kéo nàng đánh cờ. Tạ Tụ một bàn thua một bàn một bàn thua một bàn.. Phương Cẩm An xin thề đã rất rất rất nhường nàng ấy rồi, nếu bảo vũ nhục đầu óc của mình, thì Tạ Tụ chính cũng không thắng được, cuối cùng còn không biết xấu hổ ủy ủy khuất khuất muốn khóc lên, người không biết còn tưởng rằng nàng khi dễ nàng ấy.
Ví dụ như sáng nay cùng nhau điểm trà, mới đầu còn có một chút, về sau tất cả đều là Phương Cẩm An động thủ, hầu hạ Tạ Tụ. Tạ Tụ nói ra cho oai: "Bản lĩnh kém cỏi không dám ở trước mặt nương nương lộ ra cái xấu."
Giờ phút này Tạ Tụ lại chết sống muốn đánh đàn cho nàng nghe: "Khúc này là tổ tiên chúng tôi truyền thừa đấy, tên thương hải long ngâm, bên ngoài không nghe được được. Nương nương phẩm thử xem."
Phương Cẩm An vô cùng buồn chán ngửa đầu nhìn trời.. Sau đó, a, thật là hiếm thấy, khúc này thật không tệ, Tạ Tụ gãy cũng không tệ.
Trong chỗ uốn khúc có trời đất bao la bát ngát, hàng vạn hàng nghìn tình cảnh. Phương Cẩm An chậm rãi nhắm mắt lại, cho mình đắm chìm trong đó.
Trong trời đất bao la bát ngát, chậm rãi hiển lộ sa mạc hoang vu, hàng vạn hàng nghìn tình cảnh không ngừng biến ảo ra gió tuyết cuồn cuộn ngăn cản những móng ngựa đã mấy ngày phi nước đại.
Đó là trận chiến xảy ra vào tháng mười hai.
Lúc đó nàng và Lý Mẫn, dẫn đầu một nhóm đơn độc xâm nhập nội địa man nhân. Bọn họ một đường nhanh chóng tiến vào, đột phá phòng tuyến trùng trùng điệp điệp của man nhân, ý đồ tập sát man nhân Vương Đình.
Thế nhưng bão tuyết tới sớm, khiến bọn họ không thể không giảm tốc độ. Mà sau lưng đại quân man nhân đã đuổi theo
"Phải chia binh hai đường." Khi đó Lý Mẫn nói với nàng: "Đại sư huynh dẫn 1 nhóm đi đầu, ta cản phía sau cho đại sư huynh!"
Đi đầu, sẽ giành được công lao phá man nhân, cản phía sau, đối mặt là địch nhân gấp mấy lần mình, sinh tử khó dò. Lợi hại trong đó, vừa nhìn hiểu ngay.
"Đại sư huynh không cần do dự!" Thấy nàng chần chờ, Lý Mẫn lại thúc giục nói: "Tấn Nguyên Phương thị nhiều thế hệ anh liệt, nên có vinh quang này. Đại sư huynh, có thể giúp huynh hoàn thành tâm nguyện, ta tam sinh hữu hạnh! Huynh mau đi đi!"
Nàng nhận được tình cảm này của hắn, suy nghĩ nếu như có thể còn sống, nhất định dốc hết tất cả báo thù.
"Ta chờ ngươi trở lại, uống rượu chúc mừng!" Chia ra lúc hắn nói.
"Ta nhất định quay lại, ngươi tốt nhất chờ ta!" Nàng đáp.
Trên đường bọn họ đi vòng quanh trong gió tuyết, tuy đạt được mục tiêu nhưng so với dự đoán đã muộn nửa ngày.
Nàng vội vàng dẫn viện binh trở lại, chờ trở lại nơi chia tay, đập vào mắt nhìn thấy được, thi hài khắp nơi.
Địch nhân bị trọng thương tán loạn, nhưng một nửa nhân mã lưu lại kia, đều đã chết hết.
Tìm tòi hồi lâu, lòng nàng đều đã tuyệt vọng, rốt cuộc tìm được hắn.
Cũng may hắn còn có một hơi thở.
"Ta lại còn sống." Mấy ngày sau khi tỉnh lại nói.
Nhìn thấy nàng, hắn còn cười: "Còn có thể cùng huynh uống rượu."
Chính là nụ cười này, choáng váng mắt của nàng, khắc sâu vào lòng nàng.
Khắc sâu như vậy, muốn lấy ra ngoài, sẽ đau đớn lắm..
Phương Cẩm An rùng mình một cái, chậm rãi mở mắt ra.
Thiếu niên tình nghĩa đó, thiếu niên có nụ cười ấm áp như thế, bây giờ sao lại biến thành người lạnh lùng vô tình?
Ngày hôm trước nàng nói cho Tạ Tụ đã nàng buông xuống, thế nhưng lúc này lại sinh lòng ảo não.
Sao cam lòng buông xuống chứ, tình cảm qua lại sâu đậm như vậy mà.
Thế nhưng, chung quy nghĩa tình huynh đệ không giống như tình cảm nam nữ, không hề giống nhau.
Nàng chính là không nhìn rõ điểm này, chuyện mới có thể biến thành hỏng bét như hôm nay.
Nhất định phải buông xuống, tiếp tục dây dưa, mình sẽ biến thành dáng vẻ khó coi ngay cả chính bản thân mình cũng không nhận ra được..
"Nương nương, nô tì gãy hay không? Nương nương?" Tạ Tụ gọi nàng.
"Đừng nói chuyện!" Phương Cẩm An bị quấy nhiễu, vô thức chính là tức giận quát chói tai.
Đem Tạ Tụ sợ hãi kêu lên một tiếng.
Tạ Tụ phát giác được, chuyện của Tử Tô đả kích Phương Cẩm An, còn là rất nghiêm trọng. Nàng vốn không giống như trong miệng nàng nói, nhẹ nhõm như biểu lộ ra trên mặt.
Mặc dù cơ thể không mắc bệnh nghiêm trọng, nhưng tính khí dường như đầy phiền muộn. Nàng ngày càng buồn ngủ hơn, nếu không thì là ngẩn người nhìn chằm chằm một chỗ trong một thời gian dài. Lúc này, một chút tiếng ồn cũng sẽ khiến nàng tức giận.
Tạ Tụ nghĩ ngợi, bộ dạng này của nàng không được, nhất định phải rời khỏi nơi thâm cung này giải sầu mới tốt.
Theo biên chế Thái Tử Phi là có thể tự nhiên ra vào Hoàng Cung, nhưng mà dựa vào tính nết Phương Cẩm An nàng không chịu bước ra Đông cung một bước, mà Lý Ức ở xa ngoài cung, tuy rằng lòng nóng như lửa đốt nhưng nhất thời vô kế khả thi.
Chưa từng nghĩ ngay lúc này, Sùng Nguyên Đế bỗng nhiên hạ chỉ, lệnh Thái Tử Phi trước đi Huyền Minh Quan cầu phúc ba ngày cho hoàng hậu đã qua đời.
Trong lòng Tạ Tụ thở một hơi nhẹ nhõm thật dài.
Tìm hiểu biết được, vốn là Thái Tử mấy ngày gần đây mơ thấy mẫu thân, nói cho Sùng Nguyên Đế nghe, quốc sư Hồng Minh đúng lúc đi theo hầu bên cạnh, hỏi Thái Tử tình hình trong mộng, phán định là tiên hoàng hậu lo lắng con nối dõi của Thái Tử, vong hồn bất an, chi bằng Thái Tử Phi cầu phúc để được an ủi.
Tạ Tụ nghe xong, trong nội tâm sáng tỏ: Sớm không mơ muộn không mơ, đợi lúc Hoàng Đế giận dữ Thái Tử liền mơ, ha ha, tiên hoàng hậu bia đỡ đạn này thật đúng là dễ dùng -- Hoàng Đế mặc dù lạnh tình, đối với tiên hoàng hậu kết tóc thời trẻ của ông ta vẫn có chút chiếu cố..
Vô luận như thế nào, đi ra ngoài một chuyến này đối với Phương Cẩm An là tốt, Tạ Tụ hoan hoan hỉ hỉ thu xếp công việc xuất hành cho Phương Cẩm An.
Nhưng mà nước đến chân, Tạ Tụ lại không được phép xuất cung theo Thái Tử Phi. "Thái tử điện hạ chỉ thị," thái giám đắc lực Hà Tùng của Thái Tử cười mím chi đi tới chỗ nàng ở: "Tạ Lương Đễ hai ngày này tùy giá thị tẩm."
Tùy giá thị tẩm? Điều này là không thể giải thích được, tại sao lại nhớ thương tới nàng rồi? Dựa vào tính tình Lý Mẫn, không phải là lần đầu tiên không thèm nhìn là cả đời cũng sẽ không coi trọng sao? Sao đổi tính rồi hả? Trong lòng Tạ Tụ gào thét, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vui mừng thẹn thùng: "Nô tì tuân chỉ."
Quay đầu liền kêu Anh Vũ. "Mau nói cho chủ tử người biết, cô nãi nãi ta không muốn thị tẩm!" Nàng rống vào lỗ tai Anh Vũ.
Anh Vũ bị nàng rống khẽ run rẩy: "Cũng không phải Vương gia nhà ta gọi Lương Đễ thị tẩm.."
"Con mẹ nó ai kêu cô nãi nãi ta làm việc cho chủ tử ngươi chứ!" Tạ Tụ nói ngang: "Hắn phải nghĩ biện pháp ngăn cản cho cô nãi nãi, nếu không, nếu không Tiểu An An tâm can bảo bối của hắn cô nãi nãi sẽ không hầu hạ nữa đâu! Không, chẳng những không hầu hạ, còn phải đẩy nàng lên trên giường Thái Tử thay cô nãi nãi!"
Anh Vũ động tác cũng nhanh, vừa mới nửa ngày liền xuất hiện trước mặt Tạ Tụ, cầm một lọ thuốc viên cho Tạ Tụ: "Ăn dược này vào, Quỳ Thủy liền tới."
Tạ Tụ sâu sắc thở dài một hơi, vui vẻ đưa tay đón, nhưng mà Anh Vũ co rụt tay lại, trong miệng toát ra giọng nói u ám của Lý Ức: "Ngươi nói, ngươi dám đẩy An An lên trên giường Thái Tử?"
"Không có, không có! Nhất định là Túc Vương Điện Hạ nghe lầm, không có đâu, nhất định là tiểu Anh Vũ học thoại học sai rồi!" Tạ Tụ cười nịnh hót, từ trong tay Anh Vũ moi cái bình ra.
"Nô tài mới không có sai!" Anh Vũ hết sức không cam lòng.
Hoàng Đế mặc dù nghiêm khắc với các con của ông, nhưng đối với nhân hậu dân chúng. Tựa như Phương Cẩm An lần này xuất hành, bởi vì cũng không chính thức Tế Tự, cho nên cũng không cho trắng trợn phô trương nhiễu dân. Không có bày ra nghi thức Thái Tử Phi, chỉ tìm xa giá hộ tống vào Huyền Minh Quan.