“Thục phi tỷ tỷ vốn là người yếu đuối, đương nhiên không dám làm phiền nàng những việc trong cung. Huống chi ta còn có các muội muội giúp đỡ, cho nên cũng không dám gánh hai chữ vất vả. Bất quá đều là vì bệ hạ chia sẻ nên làm hết bổn phận của mình mà thôi."
Không uổng phí nàng đã đọc nhiều truyện cung đấu như vậy, giờ đây, có thể thoải mái nói ra những lời này mà không lộ chút sơ hở nào.
“Là vì tỷ tỷ tốt tính nên mới chiều chuộng một số người.” Lệ Phi cười đầy ẩn ý, quay đầu nhìn về phía Từ Chiêu Nghi đang cúi đầu.
Từ chiêu nghi vội vàng đứng dậy, hành lễ: "Hiền phi nương nương nói rất đúng, chúng ta nhất định sẽ nghe theo lời dạy bảo của nương nương, tận lực chia sẻ lo lắng của bệ hạ."
Trong hậu cung, ngoài Hiền phi, Thục phi, Lệ phi và Ninh phi, Từ Chiêu Nghi là người có quyền lực nhất.
Thục phi quanh năm bệnh tật, Lệ phi nghe theo lời Hiền phi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Ninh phi lại luôn khiêm tốn, không thích cùng người khác tranh đấu. Vì vậy, khi Từ Chiêu Nghị nói ra lời này, các phi tần có địa vị thấp hơn đều sôi nổi đi theo phụ họa.
"Từ tỷ tỷ, sao lại gấp như vậy?" Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đám đông. Phùng Tiệp Dư vẫn ngồi trên ghế, vuốt vuốt móng tay sơn đỏ rực của mình, hơi nhướng mày: “Tỷ tỷ chỉ cần tận lực làm việc, còn sợ Hiền phi nương nương nhìn không thấy sao?”
Từ Chiêu Nghi được biết đến là người tính tình ôn hòa, mới vừa rồi chỉ là nể mặt Lệ phi mà thôi. Bây giờ đột nhiên bị Phùng Tiệp Dư cấp bậc thấp hơn mình trêu chọc, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng chỉ có thể nói: “Muội muội nói rất đúng.”
Thấy nàng như vậy có thể nhẫn, mấy cái cung phi lặng lẽ trao đổi ánh mắt, nhưng cũng đều cười mà không nói. Nhưng thật ra Phùng Tiệp Dư, hôm nay giống như là ăn gan hùm mật gấu, cư nhiên làm càn trước mặt Hiền phi.
"Từ tỷ tỷ nói đùa bên trong hậu cung này từ trước đến nay là Hiền phi tỷ tỷ làm chủ. Từ tỷ tỷ là người nói đồng ý." Nàng cười khanh khách hai tiếng, giống như vô tình sờ sờ vòng tay ngọc bích trên cổ tay.
"A, chiếc vòng ngọc bích của Phùng tỷ tỷ thật đẹp, nhưng là do bệ hạ mấy ngày trước tặng sao?" Hàn Quý Nhân vốn vẫn im lặng lên tiếng khen ngợi.
Phùng Tiệp Dư không nói gì mà lại nhìn Tạ Sáng với vẻ mặt tự hào. Chiếc vòng ngọc này vốn là một đôi, chiếc còn lại ở trong Triều Hoa Cung.
Tạ Sáng trong lòng cười lạnh, không phải chỉ là một cái vòng tay thôi sao, sao có thể khoe khoang như như vậy?
Tuy nhiên, Phùng Tiệp Dư này mặc dù không có đầu óc, nhưng ánh mắt cũng không tệ. Trong tối ngoài sáng châm chọc Từ Chiêu Nghi muốn nịnh bợ Hiền phi lại không có lòng trung thành.
"Được rồi, bây giờ tạm gác chuyện đùa cợt và cãi vã lại đi. Hôm nay bổn cung mời các muội muội tới, là muốn cùng các muội thương nghị Bách Hoa Cung Yến.”
Tạ Sáng ngồi ở ghế chủ vị liếc nhìn các phi tần phía dưới: “Cho nên, bọn muội muội có ý tưởng gì đều không ngại nói.
Lời này vừa nói ra, các phi tần liền bắt đầu thảo luận với nhau, nói chuyện hơn một canh giờ. Trà và điểm tâm trong Triều Hoa Cung phần lớn đều gần hết, cũng không có thảo luận xong. Tạ sáng nghe thôi cũng cảm thấy đau đầu, trong lòng lại đang lo lắng sự tình của Tơ Liễu, cuối cùng đành phải tạm thời để mọi người lui ra, quay trở lại sảnh sau.