Chương 8: Tai mắt của hoàng đế.

Độc Cô Lê nhặt một viên sỏi nhỏ trong chậu cây, tay dùng một lượng lực bắn về phía kẻ đang áp tai nghe lén bên ngoài.

Một viên sỏi mà sức tựa như đạn súng phóng đi mạnh mẽ, tấm cửa gỗ dày gần 5 cm cũng không thể chịu nổi được áp lực xuyên qua.

"A"

Kẻ nghe len bên ngoài bất chợt thất thanh kêu lên một tiếng. Ả sợ hãi trợn mắt nhìn cái lỗ sâu hoắt trên cửa rồi lại nhìn viên sỏi vừa mới chỉ đυ.ng qua không gây mấy thương tổn cho mình trên đất. Trong lòng ả khẽ run lên một trận, nếu chẳng phải không có cái cửa đó, có lẽ viên sỏi này đã ghim thẳng vào trong lão mình cũng nên.

"Kẻ nào ở ngoài đó?" Dương lam tức giận lên tiếng. Cô vừa nãy đã lệnh cho dám nô tài kia không được phép tiến vào mới dám bẩm báo với chủ nhân. Vậy mà có kẻ lại to gan dám chạy vào nghe lén. Bí mật Phượng gia quân cho dù là hoàng đế cũng không được phép biết được.

"Khỏi bẩm... khởi bẩm nương nương, hoàng thượng cho mời thái y tới khám sức khỏe cho người, hiện đang đợi lệnh truyền vào." Nô tì phía ngoài cố gắng giữ lại bình tĩnh để thông báo .

Bọn họ đều không biết được ả đã nghe được những gì hay chưa, nhưng tốt nhất vẫn là gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót. Cho đến khi chủ nhân đủ thực lực gánh vác được Phượng gia quân, chuyện này tuyệt đối chưa thể tiết lộ được ra ngoài.

Cung nữ kia căn bản không thể tha!

Dương Thanh liền rút đoản kiếm để trong tủ tiến ra bên ngoài. Độc Cô Lệ vừa thấy hành động này của cô liền không khỏi chau mày kéo người lại đoạt lấy đoản đao trong tay.

Dương Thanh, Dương Lam tuy trong người đều biết chút võ công nhưng tay chưa một lần dính máu, nay lại vì một bí mật mà bất chấp như vậy nàng cũng có chút không đành lòng.

Nàng hiểu cái cảm giác khi bị đẩy đến đường cùng, muốn kẻ khác sống nhưng bản thân lại sợ cái chết, cuối cùng cũng sẽ khiến bản thân thành một con thú dữ không thể kiểm soát giống như nàng kiếp trước. Họ không đáng phải chịu đựng việc này.

"Chủ nhân ,người này không thể tha." Dương Thanh khẩn trương nói nhỏ với nàng, trong lòng lo lắng chủ nhân lại vì chuyện không đáng mà bỏ qua một mầm họa ngoài kia.

"Ta có nói là tha sao!" Độc Cô Lệ nhìn hai người bọn họ, khuôn mặt xinh đẹp bỗng cười rộ lên một cách gian sảo. Khiến hai chị Dương Thanh, Dương Lam không khỏi rùng mình khϊếp sợ.

Chủ nhân vừa trở về bản thân như có biến đổi cực kì lớn, dường như trở nên vô cùng thâm độc kì bí, thậm chí còn khiến người ta có chút run sợ khi đối diện. Tuy hai kẻ bọn họ theo chủ nhân từ lớn tới nhỏ như vẫn không tránh khỏi có chút sửng sốt, thậm chí là lạ lẫm.

Nhưng dù người có thay đổi ra sao thì vẫn sẽ luôn là chủ tử của bọn họ, dù có trở nên ác độc hơn trước chỉ cần không còn mù quáng vì Nam Cung Uyên bọn họ đều sẽ vui mừng.

"Sức khỏe của bổn cung vẫn rất ổn, ngươi kêu thái y lui về đi." Nàng ở trong lạnh lùng lên tiếng hạ lệnh, nhưng kẻ ngoài kia dù bị hòn đá nhỏ của nàng dọa sợ hồn bay phách lạc một phen nhưng vẫn không hề có ý muốn lui bước.

"Nương nương mất tích lâu ngày, khó tránh quý thể ít nhiều bị tổn hại...chi bằng vẫn nên để thái y bắt mạch. Hoàng thượng cũng là vì người mà lo lắng. Nô tì khẩn xin nương nương không nên sợ thuốc giấu bệnh."

Lại nhắc đến cẩu hoàng đế, nàng nhớ không nhầm thì cung nữ ngoài kia tên là A Vân, kẻ duy nhất được hoàng đế ban xuống sau khi nàng được phong phi.

Trong đám nô tì A Vân luôn là kẻ to gan nhất nhưng cũng là kẻ được Dương Hy Nguyệt buông lỏng nhất. Ả vì cậy bản thân là người hoàng đế gửi tới giám sát nàng mà mặc sức làm càn, còn Dương Hy Nguyệt lại chỉ vì tiếng tốt đến tai hoàng đế mà mắt nhắm mắt mở.

Nhưng thật đáng tiếc, nàng giờ đâu phải là Dương Hy Nguyệt của trước kia nữa chứ! Cứng rắn cũng vô dụng.

Xưa này Độc Cô Lệ nàng nói một là một, gϊếŧ là gϊếŧ, chọc phải tổ kiến cũng không sợ kiến đốt . Ả cung nữ này nàng nhất định phải dạy.

"Gọi cung nữ đó vào." Độc Cô Lệ Lạnh lùng ra lệnh.