Chương 32: Mời Hạ tướng quân tới dạy kiếm pháp

Hạ tướng quân, Hạ Vũ chính là vị thống lính trẻ tuổi nhất từ trước đến giờ của vũ lâm quân Nam Hạ, trực tiếp bảo vệ hoàng đế và hoàng cung.

Y mười sáu tuổi đã vang danh kinh thành đứng đầu bảng vàng võ trạng nguyên, 20 tuổi nhanh chóng liền được phong phó thống lĩnh. Chưa đầy ba năm liền lập công trạng lớn trực tiếp lên thẳng đại thống lĩnh vũ lâm quân. Nghe nói y là người có kiếm pháp tài giỏi nhất Nam Hạ, còn học được kiếm thuật từ Phượng thống soái từng một thời lừng lẫy thiên hạ.

Hạ tướng quân anh tuấn uy vũ, lại thông minh tài giỏi, một mình y chiếm hết không biết bao trái tim tiểu thư khuê các chứ đừng nói gì đến đám thị nữ trong cung. Nhưng bọn họ lại thực sự không ngờ hôm nay lại có người ái mộ tài nằng của y tới mức, trực tiếp đến vũ lâm doanh mới được y đi dễ dàng như vậy.

...

Hạ Vũ mặt mày lơ ngơ đi theo Dương Thanh cô nương đến Thượng Dương điện, vừa vào cửa chính liền được dẫn đến sân sau điện mà không cần diện kiến quý phí khiến hắn không khỏi có chút chột dạ.

Kể từ lúc bước vào, Hạ Vũ vẫn không khỏi kinh ngạc trước sự thay đổi mới mẻ của Thượng Dương điện. Bên ngoài chính điện rực rỡ xa hoa như thế nào thì phía sau cung điện lại càng mộc mạc đơn giản hết thảy thậm chí hắn còn cảm thấy có phần lạnh lẽo hơi giống lãnh cung.

Thượng Dương điện từ trước đến giờ mọi ngóc ngách lúc nào vẫn luôn là nơi lộng lẫy cao quý nhất chốn hậu cung, không ngờ cũng có ngày trở lên đơn giản nhẹ nhàng như vậy.

Trong sân tập, Độc Cô Lệ từ sớm đã ngồi cạnh bàn đá chờ hắn. Nàng không cung trang hoa lệ, váy áo điệu đà mà chỉ khoác trên mình một bộ võ phục trắng đơn giản. Tóc không búi cao cài trâm như thường lệ được cột bừa lên cố định bởi một dải dây lụa đỏ, nhưng vẫn thập phần gọn gàng. Dung mạo yêu nghiệt lại càng không cần tô điểm vẫn dễ dàng điên đảo chúng sinh.

Hạ Vũ nhìn Dương quý phi khác lạ có chút thất thần, không phục trang tầng tầng lớp lớp, trâm cài kính tóc, bộ dạng cao quý quyền lực. Nương nương vẫn có thể toát lên vẻ thanh cao như tuyết , mị hoặc hơn yêu, khiến người khác cảm thấy bản thân cũng vậy mà thấp kém ngước nhìn lên người.

"Vi thần tham kiến quý phi nương nương, không biết nương nương cho triệu kiến Hạ Vũ là vì chuyện gì ạ?"

"Bổn cung nghe nói ngài là đệ nhất kiếm thuật của Nam Hạ, hôm nay mời ngài tới đây cũng chính là muốn thỉnh giáo một chút."

Ở thời cổ đại này khá lạc hậu, đao kiếm là vũ khí đa phần sử dụng, nàng tuy chỉ cần tay không thân thủ cũng đủ gϊếŧ được người. Nhưng sau này chưa chắc là không có hạn chế, vẫn nên học một chút, bao giờ có thời gian nàng sẽ nghĩ đến việc thiết kế một khẩu súng để dễ dàng hoạt động hơn.

"Để nương nương chê cười rồi."

Hạ Vũ khiêm tốn cúi người, coi lời nàng như một lời khen nhưng bên trong lại suy nghĩ rất nhiều ý tứ. Phụ nữ hậu cung thường vốn không thích đao kiếm động chạm. Quý phi nương nương hôm nay quái lạ lại muốn xem hắn luyện kiếm.

Hạ Vũ bắt đầu xuất kiếm, lưỡi kiếm sắc bén linh hoạt trong từng động tác. Mỗi lần suất chiêu đều là uy vũ đẹp mắt, thân thủ quả thực không tồi, là một cái đại tiềm năng. Độc Cô Lệ lúc này tuy tiếp thu được không ít nhưng xem lại không tránh khỏi có chút ngứa mắt.

Đối với nàng gϊếŧ người không nên bày vẽ quá nhiều như vậy, chiêu thức thừa thãi đến phân nửa đúng là phí sức lực. Hạ Vũ đồng ý với nàng trổ tài luyện kiểm, nhưng lại không dốc toàn bộ tinh hoa, coi nàng là cái không hiểu biết múa rìu qua mắt thợ, vậy thì cũng đừng có trách hôm nay nàng bắt hắn nôn ra cho bằng hết.

Độc Cô Lệ bất ngờ rút kiếm bất ngờ lao thẳng tới Hạ tướng quân mà đánh. Từng đợt tấn công đều nhanh như vũ bão mà càn quét. Mỗi nhát kiếm đều hướng điểm chí mạng lao tới, đường kiếm không hoa lệ không thừa thãi , đây mới là không sỉ nhục một thứ vũ khí gϊếŧ người.

Hạ Vụ đối với nàng kinh hoàng lẫn sửng sốt, thậm chí xen lẫn sợ hãi, đối với chiêu thức của quý phi bị dọa sợ mà dốc toàn lực chống đỡ. Hạ Vũ chống trả vô cùng chất vật , không ngờ đến nương nương lại cao thủ đến vậy.

Khoan ! người rốt cục là học võ từ bao giờ?

Một phút lơ là của Hạ Vũ cứ vậy rơi vào tầm mắt của nàng, Độc Cô Lệ cười một cách gian sảo ,lợi dụng sơ hở đem lưới kiếm kể thẳng trên cổ hắn.

Hạ tướng quân sửng sốt , tái xanh mặt, sợi dây cố định mũ trên cổ hắn cứ vậy bị cắt đứt nhưng trên da hắn vẫn nhẵn bóng không chút sứt mẻ nào. Một giọt mồ hôi rơi xuống lưỡi kiếm của nàng. Độc Cô Lệ biết mình hơi quá trớn liền thu kiếm về, vậy mà lại dọa sợ hắn. Nàng vốn chỉ là muốn hắn đem toàn bộ chiêu thức xổ ra trước mặt nàng mà thôi.

"Mạc tướng đã thất lễ mong nương nương xử tội."

Hạ Vụ vội vã quỳ xuống, lúc bị nương nương tấn công hắn đã quên mất thân phận mà đánh trả. Dù quý phi nương nương có lấy thân phận của mình đoạt đi tính mạng của hắn .Hạ Vũ cũng không có tư cách được phép phản kháng, vì hắn là thần tử

"Quân bắt thần tử, thần không thể không tử"...