Chương 4: Mille-Feuille Nabe (Lẩu ngàn lớp)

Để sống sót, Luana đã nói dối.

"Không phải cô vừa bảo cô không phải là phù thuỷ sao? Làm sao ta tin cô được đây?"

"Lúc tôi bảo tôi không phải anh không tin, bây giờ tôi bảo phải anh vẫn không tin. Người anh em, chắc anh không có bạn đâu đúng không? Sao tính cách anh lại tệ đến thế chứ?!"

Luana khóc ròng trong tim sau đó giơ cánh tay trái lên. Khi cô kéo ống tay áo lên trên đó có một dấu vết ngoằn ngoèo. Nhìn qua nó giống như một loại kí hiệu nào đó.

Nhưng thực tế nó chỉ là một vết bỏng.

Ngày đó cô đã bị hỏng khi đang nấu ăn với chiếc nồi sắt trông có vẻ đắt tiền nhất trong cung điện bị bỏ hoang. Lúc đó vυ" nuôi đã rất hoảng sợ vì làn da của cô quá mềm mại và nó sẽ trở thành sẹo.

Nhưng Luana lại rất tự hào về dấu vết đó, cô thậm chí còn gọi nó là dấu ấn Rồng Đen trong suốt một thời gian.

"Đây chính là ấn kí của phù thuỷ."

Luana nói với ánh mắt buồn bã trong khi đang hồi tưởng về quá khứ.

"Vậy là cô đã sử dụng phép thuật để làm món thịt khô đó sao?"

"Không không, tôi đã nấu nó bằng các kĩ năng của mì.... À không, anh nói đúng! Nó chính là một thanh thịt khô ma thuật đấy!"

"Nó có hại cho cơ thể không?"

"Không! Nó không hại chút nào hết!"

"Bởi vì tôi đã nấu chúng một cách bình thường nên chúng vô hại!"

Mình đã mất đến vài đêm để có thể hoàn thành nó. Mình dùng tiền của mình mua loại thịt bò cao cấp nhất sau đó cẩn thận sấy khôn chúng. Như thế mà chúng lại không ngon thì quá là bất công!

"Ngược lại nó còn tốt cho cơ thể đấy bởi loại thịt để làm món thịt khô này chính là thịt bò cao cấp. Sau đó tôi đã đặt chúng ở một nơi sạch sẽ và khô thoáng với bầu không khí trong lành của Vương quốc."

Luana bắt đầu lải nhải.

Trong khi Luana đang lảm nhảm về đồ ăn thì Công tước lại đùa nghịch chiếc kềm rút lưỡi trong tay một cách buồn chán.

"Nó siêu siêu ngon luôn á! Hơn nữa bên trong thanh thịt khô đó còn có một gia vị bí mật của tôi nữa. Đây chính là thứ gia vị đặc biệt mà anh không thể tìm được ở bất cứ đâu trên thế giới này!"

"Cô sẽ không cho mấy con bọ vào đó chứ?"

"Không! Tại sao tôi lại cho bọ vào thức ăn chứ?!"

"Phù thuỷ nổi tiếng với việc sử dụng các nguyên liệu kì lạ mà."

"Đáng lẽ tôi nên cho anh ăn mấy cái thứ kì lạ đó."

Luana cười mỉm lịch sự nhưng trong lòng lại thầm nảy sinh ý tưởng xấu xa kia.

"Tôi không hề bỏ những thứ nguyên liệu kì quặc đó vào đồ ăn. Tại sao tôi lại phải cho những thứ như thế vào đồ ăn của tôi chứ?"

"Ồ, vậy nghĩa là cô bỏ chúng vào đồ ăn của người khác?"

Mồm mép nhanh đấy. Nhưng Luana là bên lép vế hơn nên chỉ có thể bình tĩnh đáp lại.

"Không, tôi không làm như thế. Nấu hai lần thì quá phiền phức."

"Được rồi, ta đã hiểu."

Luana nhìn Legion với ánh mắt lo lắng.

"Nấu ăn cho ta. Nếu ta thích nó thì ta sẽ tha cho cô."

"Thật sao? Anh thực sự sẽ bỏ qua cho tôi sao?"

"Ta không nói dối."

"Vậy xin hãy thề dưới danh nghĩa dòng họ Legion - gia tộc anh đi."

"Ta thề."

Nghe xong Luana không những không cảm thấy yên tâm mà ngược lại càng lo lắng hơn. Tên này thề dưới danh nghĩa gia tộc quá dễ dàng.

"Nghiêm túc chứ?"

Nhắc mới nhớ, cái tên điên này chính là kẻ sẵn sàng tiêu diệt hết cả gia tộc nếu anh ta muốn.

"Vậy chúng ta ngoắc ngón tay đi!"

"Ngón tay?"

"Đúng! Với ngón tay của ngài Công tước"!

"Ngón tay của ta?"

Chiếc kềm tra tấn trong tay Công tước vang lên tiếng lạch cạch. Trông anh ta có vẻ muốn cắt luôn ngón tay của cô tại chỗ thì đúng hơn.

"Không có gì. Thề trên danh nghĩa gia tộc là quá đủ rồi."

Luana nhanh chóng thay đổi lập trường.

Nên Luana và Công tước đã lập một giao ước. Anh ta nhấc Luana đang ngồi bệt dưới đất lên và vác lên vai như vắt một tấm giẻ rách.

"Ugh... Này.... này...."

Ngay khi Luana vừa gào thét vì khó chịu khi lên Công tước bước lên bậc cầu thang thì anh ta lại bắt đầu di chuyển cái kềm trong tay.

"Cô ồn ào quá rồi đấy."

"Tôi sẽ im lặng ngay lập tức."

"Nhưng tại sao anh ta vẫn cầm cái kềm chứ?"

Dù rất tò mò nhưng Luana vẫn im lặng bởi cô sợ cô vừa lên tiếng thì anh ta sẽ dùng luôn cái kềm đó lên người cô.

—----

Luana bị lôi đến phòng bếp.

Phòng bếp này vốn được dùng để chuẩn bị đồ ăn cho quốc vương nên hoàn toàn khác với phòng bếp ở cung điện bị bỏ hoang.

Nó sạch sẽ hơn và có nhiều nguyên vật liệu hơn rất nhiều.

"Nhưng mình nên làm món gì đây nhỉ?"

"Có vẻ như nếu mình không thể nấu ra được thứ gì đó ngon lành thì anh ta sẽ không thả mình đi. Chờ chút, tại sao mình phải lo lắng về vấn đề này nhỉ?"

Luana vò đầu bứt tai sau đó ngay lập tức vuốt lại mái tóc của mình gọn gàng lại dưới ánh nhìn chằm chằm của người đứng sau. Cô quên mất có một người ở đây để canh gác cô nữa.

"Mình sẽ làm món mà mình muốn ăn bây giờ! Món ăn ngon nhất chính là món ăn mà bạn nấu vì bạn thèm!"

Luana xem các nguyên liệu có sẵn.

Hmm... thịt bò tươi và bắp cải.

Những nguyên liệu này vô cùng tươi mới, hoàn toàn khác với cung điện bị bỏ hoang!

Đầu tiên, cô hầm nước dùng từ cá khô, nấm và hành lá.

Nếu là người chuyên nghiệp thì họ sẽ bỏ những gia vị bí mật của mình vào đây nhưng kiếp trước Luana cũng không phải là một đầu bếp chuyên nghiệp, cô chỉ là một cô gái độc thân thích nấu nướng mà thôi cho nên cô sẽ làm theo cách của riêng mình.

Luana nghiêm túc thái thịt bò và xếp bắp cải, trong lúc đó, nước dùng đã được hầm một cách hoàn hảo.

Mùi hương nước dùng cá cơm lan tỏa khắp căn bếp.

Cô nghĩ nếu có thêm một chút lá mè nữa thì tuyệt vời.

Vừa tiếc hận Luana vừa cẩn thận xếp bắp cải và thịt bò vào nồi.

Nhìn từng lớp bắp cải và thịt bò xếp xen kẽ, cô cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.

Ở khoảng trống giữa nồi, cô cho thêm một chút nấm, sau đó đổ nước dùng nóng hổi vào và bắc lên bếp đun thêm một lần nữa.

Bắp cải màu trắng đυ.c chuyển thành màu trắng trong và những thịt màu đỏ chuyển dần sang màu nâu. Trông nó thật là ngon miệng!

"Xong rồi!"

Luana đặt cái nồi lên khay và mỉm cười.

Cô đậy món ăn lại bằng một chiếc nắp chụp kim loại lớn để món ăn không bị nguội và đẩy xe đồ ăn đi.

"Từ từ đã, có cái gì đó sai sai ở đây thì phải. Đúng rồi, mình đã làm món mà mình muốn ăn nhưng mình lại không được ăn nó!"

Âm thanh "ọt ọt" vang lên từ bụng cô.

"Thật là đau lòng!"

Món ăn cô muốn ăn đang bày ngay trước mặt nhưng cô lại không thể ăn! Cảm giác như đang bị tra tấn vậy. Luana đẩy xe đồ ăn với khuôn mặt chán chường.

Cô đẩy xe đồ ăn đến phòng làm việc của Quốc vương. Nhìn cung điện được bài trí một cách xa hoa, cô cảm thấy hết sức bất công, bởi vì quốc vương chỉ cho cô một tí xíu phí sinh hoạt.

Nếu quốc vương cho cô nhiều hơn một chút thì có lẽ cô đã không phải làm lụng cả ngày như vậy. Cô cảm thấy rất phẫn nộ.

Cốc! Cốc!

"Đồ ăn đến rồi!"

Sau khi hét lên với tất cả năng lượng tràn đầy, cô nghe thấy giọng nói của Công tước từ bên trong.

"Vào đi."

Bởi vì đây là phòng làm việc nên nó không có bàn ăn, thay vào đó có một chiếc bàn làm việc nên món ăn được đặt trên đó.

Chỉ có một cái đĩa, một bát nước chấm và một cái nồi được đặt trước mặt Công tước. Công tước nhìn chằm chằm cái nồi Luana vừa đặt trước mặt mình.

Khi cô nhấc cái nắp chụp lên, khói trắng bốc lên và anh nhìn thấy một nồi lẩu ngàn lớp như một bông hoa đang nở rộ.

Lẩu ngàn lớp: là một món ăn của Nhật Bản bao gồm những lớp thịt bò và bắp cải xếp xen kẽ.

"Đây là món gì?"

"Món ăn mà tôi sáng tạo ra đó."

Đúng vậy, đây là món ăn do Luana sáng tạo ra bởi ở đây cô chỉ là một cô công chúa bị bỏ rơi. Nhưng công thức này lại rất đặc biệt bởi vì công thức này cô nhớ từ ở kiếp trước!

"Trông cô có vẻ tự tin."

Cái người này!

Cô đang đánh cược mạng sống của mình vào món ăn này đấy!

Mặc dù trước mặt người khác Luana không khác gì một cô công chúa bị điên, nhưng riêng chuyện này thì cô vô cùng tự tin!

"Xin mời ngài thưởng thức!"

Sự kết hợp giữa thịt bò và bắp cái và nước dùng quá là hoàn hảo luôn! Hương vị nhất định sẽ rất tuyệt vời!

"Cô thử trước đi."

"Hả? Anh là tiểu thư quý tộc đấy à?"

Luana lẩm bẩm trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn treo một nụ cười. Cô dùng đũa gắp một miếng nabe lên.

Nước dùng nhỏ xuống từ miếng bắp cải kẹp với thịt. Sau khi cô gắp chúng lên, cô chấm vào nước chấm rồi đưa vào miệng.

Bắp cải mềm nên rất dễ nhai sau đó nước dùng tràn ra trong miệng.

"Ôi nóng quá!"

"Đáng lẽ mình nên thổi nguội bớt"

Luana nhảy dựng lên nhưng cô vẫn tiếp tục nhai cho đến khi cô cảm thấy miếng nabe trong miệng mình không còn nóng nữa.

Vị ngọt của bắp cải kết hợp với nước dùng rất ngon miệng.

Cộng thêm hương vị của thịt bò cao cấp được nấu vừa tới vô cùng dễ nhai, và khi nabe được chấm vào nước chấm thì chúng tạo thành một bản giao hưởng tuyệt vời trong miệng.

Bởi vì không có xì dầu nên cô dùng dầu mè để thay thế nhưng hương vị vẫn hoàn hảo.

"Khi nào có thời gian mình phải thử làm xì dầu mới được."

Cô chưa thể thử thách bản thân làm xì dầu bởi vì khả năng làm hỏng rất cao mà cô lại có không quá nhiều tiền.

Luana vừa nuốt miếng nabe vừa tự hứa với bản thân.

"Ngon quá đi!"

Luana dần trở nên phấn khích.

"Anh mau ăn đi trước khi nó nguội mất."

"Có thể là một loại độc dược không có tác dụng ngay lập tức nên chúng ta cần phải chờ thêm một lúc nữa."

"Món này mà bị nguội thì sẽ không ngon nữa! Bất cứ món ăn nào cũng ngon nhất ngay khi chúng mới được nấu xong. Tôi cũng vừa mới ăn mà!"

"Những lời một cô công chúa bị bỏ rơi nói thì không thể tính được."

"Có thể. Nhưng nhìn tôi giống người sẽ hi sinh vì Hoàng tộc lắm à?"

Luana tự hào vỗ ngực nói.

"Hmmm. ... Không giống."

Công tước dùng một con dao và nĩa để lấy một phần ra đặt trên đĩa. Anh cũng muốn ăn nó lúc nó còn nóng, nhưng sau khi thấy trường hợp của Luana, anh đã thổi cho nó nguội hơn một chút trước khi đưa vào miệng.

Thật không may....

"Đây là hương vị gì thế này?"

Công tước đưa tay lên trán trước làn sóng vị giác ồ ạt kéo tới.

Đã lâu rồi anh không thể ăn uống một cách bình thường nên anh không thể quen ngay với việc các hương vị đậm đà bùng nổ trong miệng như thế này.

Tuy nhiên, anh không muốn dừng việc ăn lại. Bởi vì chúng thực sự rất ngon.

"Nó rất ngon phải không?"

Luana hỏi với nụ cười tươi roi rói.

Cô đã sống với vυ" nuôi rất lâu rồi nên cô cũng không biết được thực tế nó như nào, nhưng đồ ăn không phải niềm vui duy nhất.

Cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc khi thấy người khác ăn món ăn mà cô nấu và nói rằng đồ ăn rất ngon.

Niềm vui nhân đôi khi chúng được chia sẻ! Hơn nữa Công tước cũng rất gầy so với chiều cao của anh ấy, cho nên cũng rất đáng giá khi có một cơ hội nấu ăn cho Công tước.

"Ta không biết."

Là nó có ngon hay không.

"Nhưng mùi vị không tệ."

"Đó không thực sự là một lời khen đâu."

Cô bĩu môi phản đối, nhưng cô cũng không thể làm gì hơn.

Cô biết Công tước đáng sợ đến mức nào, cho nên Luana quyết định kiềm chế mình lại.

"Nó sẽ còn ngon hơn nữa nếu anh nấu thêm một chút mì sau khi ăn xong!"

"Mì? Ý cô là pasta ư?"

"Không! Không phải pasta, nó là một loại mỳ dày hơn. Nếu anh nấu chúng bằng số nước dùng còn lại, hương vị giống như trên thiên đường vậy."

Luana chắp tay trước ngực, đôi mắt lấp lánh ánh sáng khi nói về mì.

Công tước chậm rãi ăn hết chỗ còn lại, sau đó anh dao và nĩa xuống một cách tao nhã, rồi đứng dậy. Anh đi về phía Luana.

Mặc dù gầy gò nhưng vóc dáng anh vẫn cao hơn Luana nhiều cho nên cô vẫn cảm thấy áp lực. Luana vô thức lùi lại phía sau nhưng lại bị một bức tường chặn lại.

"Không thể nào.... Có phải vì đồ ăn không hợp khẩu vị của anh ta nên anh ta định không bỏ qua cho mình nữa không? Nhưng sao có thể chứ? Vυ" nuôi nói nó rất ngon mà!"

Chẳng lẽ... vυ" nuôi lừa mình sao?