Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bon Appétit - Chúc Ngon Miệng!

Chương 14: Lọ thuốc

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cái gì?"

"Lấy nó ra."

‘"Ý anh ta là sao?"’

Luana, người nghiêng đầu thắc mắc. Chợt nhận ra là cô ấy vẫn còn giữ lọ thuốc độc mà cô ấy lấy từ người hầu gái nằm trong túi tạp dề của cô ấy!

Ánh mắt nghi ngờ của Công tước chạm đến Luana.

‘"Dù có lấy nó ra hay không thì mình cũng sẽ đối mặt chết."’

“Đừng hiểu lầm tôi. Thứ này không phải của tôi."

"Ta bảo cô lấy nó ra."

“Nó thực sự không phải của tôi.”

Luana, người đang nói như vậy, lấy chiếc lọ màu tím ra với đôi tay run rẩy. Ngay khi nhìn thấy nó, vẻ mặt của Công tước trở nên lạnh lùng.

“Có độc không?”

Anh vừa nói, tay cô càng run hơn. Nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình, sự run rẩy không ngừng.

“Tôi không biết.”

Nhưng chắc là thuốc độc. Nếu không, vị vua bị bắt có thể gửi gì khác cho một cô công chúa bị bỏ rơi? Luana đã chuẩn bị cho lời buộc tội của công tước.

Nếu Đức vua chuẩn bị thuốc độc để gϊếŧ anh ta, thì đó cũng là điều hiển nhiên. Rốt cuộc cô ấy đã cố gắng vứt nó đi.

"Ta hiểu rồi. Rốt cuộc thì cô cũng không khác gì gia đình hoàng gia.”

Giọng nói của Công tước trở nên lạnh lùng hơn. Luana nghĩ rằng cô ấy đã quen với nó vì cô ấy cứ nghe thấy giọng nói như tiếng sắt thép cào vào của anh ta, nhưng có vẻ như cô ấy đã nhầm. Luana chưa bao giờ nghe thấy một giọng nói như thế này. Da gà nổi lên vì mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Bàn tay to lớn của Công tước lấy lọ chất độc từ tay Luana. Sau đó, không chút do dự, anh ta kéo nút bịt kín chất độc ra. Chất lỏng màu tím, trông có vẻ đáng ngờ, đang run rẩy trong tay anh. Công tước nhìn chằm chằm vào nó và đưa cái chai lên miệng.

"Đừng làm thế!"

Luana hoảng sợ và cố lấy lại cái chai, nhưng đã quá muộn. Chất lỏng màu tím đã chảy vào miệng của Công tước.

"Anh bị điên à? Tại sao anh lại uống nó?

Nút chai đã được mở ra.

"’Tại sao anh ta lại uống một chất lỏng mà anh ta thậm chí không biết? Thậm chí có khả năng cao nó là một chất độc!"’

Trái tim của Luana đập như điên, và có cảm giác như nó sắp bật ra khỏi cổ họng cô ấy. Cô không nghĩ rằng mình đã từng ngạc nhiên như vậy trong đời. Cô bối rối không biết nên gọi hiệp sĩ hay bác sĩ, nhưng cô nghe thấy một giọng nói bình tĩnh.

“Ta miễn dịch với hầu hết các chất độc. Ta sợ điều này sẽ không gϊếŧ được ta đâu.”

“Ai lại đi uống thuốc độc chỉ vì họ có khả năng miễn dịch chứ?”

Luana hét lên và khóc. Cô ấy cảm thấy như muốn đấm cho Công tước một cái , người nói một cách bình tĩnh về vấn đề này. Nhưng cô không đành lòng nên nắm lấy vạt áo Công tước. Rồi Luana hét lớn.

"Tại sao anh lại bất cẩn với cơ thể của mình như vậy?!"

"Cái gì?"

“Anh không nghe rõ sao? Để tôi nói lại một lần nữa. Ai bảo anh đối xử với cơ thể mình bất cẩn như vậy?!”

Luana kêu lên to và rõ ràng. Có lẽ các kỵ sĩ đã nghe thấy tiếng động, cửa lập tức mở ra, hiệp sĩ xông vào.

“Có chuyện gì vậy?!”

Nhưng trong một khoảnh khắc, họ chạy ra nhanh hơn họ vào.

Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy. Công chúa bị bỏ rơi đáng lý phải ngủ trên sàn nay lại nằm trên giường. Không, nó không hẳn là cái giường. Mà là trên người của Công tước.

Bên cạnh đó, váy của Luana xộc xệch và đôi mắt đỏ hoe. Khi cô ấy bám lấy Công tước và sụt sịt, các hiệp sĩ không còn lựa chọn nào khác ngoài nghĩ đến trường hợp đó. Nghĩ lại, họ nghe thấy một tiếng động lớn và đi vào, nhưng tình hình thật kỳ lạ.

"Tôi xin lỗi!"

Tất cả các hiệp sĩ biến mất ngay lập tức.

Âm thanh nức nở vang lên

Cho dù cô ấy có nhận ra hay không, Luana đã khóc nức nở và nắm chặt lấy vạt áo của Công tước. Công tước tặc lưỡi trước sự xuất hiện lố bịch của cấp dưới rồi từ từ nhắm mắt lại. Tác dụng của chất lỏng màu tím mà anh ta vừa uống đang phát huy tác dụng. Một âm thanh chói tai phát ra từ miệng Công tước trong giây lát.

"Chết tiệt."

“T-Tại sao?”

Luana, vừa mới tự tin nắm lấy vạt áo của Công tước, đã thả lỏng tay. Cô ấy đang trên bờ vực bỏ chạy theo hướng ngược lại. Đó là bởi vì cô ấy chỉ nhớ ra hoàn cảnh của mình một cách muộn màng. Khi cô dần hối hận về quyết định của mình, Công tước giơ một tay lên trán và nhăn mày.

“Đây không phải là thuốc độc.”

“Không phải sao?”

Luana vô thức vuốt ngực.

‘"Đó không phải là chất độc."’

Điều đó có nghĩa là Công tước sẽ không chết và cô ấy sẽ không phải vào ngục tối.

"Chết tiệt."

Công tước thở dài thườn thượt. Chuyển động chậm chạp của bộ ngực phập phồng và đôi môi ướŧ áŧ của Công tước thu hút sự chú ý của Luana. Bàn tay mà cô lặng lẽ đặt trước ngực di chuyển mà không nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Bàn tay nhỏ nhắn của Luana chạm vào khuôn ngực rộng phập phồng.

"Tránh xa ta ra."

Giọng nói khàn khàn đe dọa Luana, nhưng cô không cảm thấy như vậy. Đó là một cảm giác kỳ lạ, nhưng cô chắc chắn rằng sẽ ổn khi bây giừo cô chạm vào Công tước.

Luana cân nhắc một lúc vào lúc này.

‘"Mình có nên tiếp tục chạm vào anh ấy như thế này không? Hay mình nên đi xuống và chạy ra ngoài? Có gì phải lo lắng? Đây là một cơ hội tuyệt vời. Có mấy khi mình được chạm vào một người đàn ông đẹp trai như vậy chứ?"

Luana khẽ cười nhếch mép và nhẹ nhàng chạm vào ngực của Công tước.

“Anh có chắc là sẽ để tôi đi không?”

Luana nói vậy và cúi đầu xuống thêm một chút. Mái tóc bồng bềnh của cô làm mu bàn tay của Công tước nhột nhột. Sau khi nín thở một lúc, anh gỡ tay cô ra và ngước nhìn Luana.

Đôi mắt đỏ gợi nhớ đến màu đá hồng ngọc của anh tối hơn bình thường. Như thể đang giữ lại điều gì đó tránh xa khỏi cô, ánh mắt anh nhìn xuống cô và lướt qua gáy cô.

Luana nổi da gà chạy dọc sống lưng.

“Tôi cảnh cáo cô lần cuối. Tránh xa ta ra."

Giọng nói trầm thấp chỉ cảm thấy ngọt ngào. Thay vì tránh đi, Luana nhếch mép cười.

"Bây giờ thì quá trễ rồi."

Bàn tay to lớn đang cầm kiếm của Công tước đột nhiên ôm lấy eo của Luana. Hai tay anh ôm eo cô. Thứ duy nhất ngăn làn da bắt đầu nóng lên là quần áo của họ.

Luana hơi sợ hãi khi lần đầu tiên trong đời tiếp xúc thân mật với cơ thể đàn ông.

‘"Mình nghĩ... mình đã phạm một sai lầm lớn."’

Luana nghĩ đến điều đó thì đã quá muộn, như Công tước đã nói. Cô không thể thoát khỏi tay anh. Thể lực của cô ấy khác hẳn so với Công tước, vì Luana chưa bao giờ tập thể dục đúng cách kể từ khi sinh ra.

Đôi môi của Công tước đến gần hơn và chạm vào tai của Luana. Tai cô nhột nhột trước cảm giác mà cô cảm thấy giữa đôi môi đang há hốc của anh. Cảm giác phảng phất khiến cô chỉ muốn đưa tay lên xoa xoa lỗ tai.

“Ngài Legion?”

Tim Luana đập thình thịch. Tuy nhiên, do ngực của họ áp sát vào nhau, cô không thể biết đó là nhịp tim của mình hay của Công tước. Nhiệt độ cơ thể dường như đang truyền từ cơ thể nóng bỏng kỳ lạ của anh sang cơ thể cô. Cô cảm thấy như có một ngọn lửa trong sâu thẳm cơ thể mình.

Khi cô từ từ ngước lên nhìn Công tước, cô thấy đôi mắt đỏ rực khép hờ.

Khi Luana mất trí trong giây lát bởi công tước và ngây người nhìn anh, đôi mắt đỏ của Công tước cong lên.

"’Anh ta ấy đang cười."’

Luana mỉm cười với anh mà không nhận ra. Rồi một giọng nói ngọt ngào thì thầm vào tai cô.

“Ta không biết cô có phải là kẻ ngốc hay không.”

"Tôi không ngu!"

"’Trời ạ mình đang nói cái gì vậy?"’

Cô cố gắng phản đối kịch liệt nhưng vô ích.

“Không, cô thật ngu ngốc. Đó là lý do tại sao cô đang làm điều này.

Mặc dù anh ta được gọi là Thanh kiếm của Hoàng đế ở quê nhà, nhưng anh ta biết rằng mọi người gọi anh ta theo cách khác ở các quốc gia khác, chẳng hạn như Con chó của Hoàng đế hay Legion kẻ tàn sát.

Tuy nhiên,những cái tên đó chỉ làm anh thêm buồn cười.

"Tôi không ngu!"

“Phải, cô không ngu ngốc.”

"KHÔNG!"

“Chà,lúc này điều đó còn quan trọng không.”

“Vậy thì cái gì quan trọng?”

"Cô không biết sao?"

Công tước chỉ vào cái chai mà Luana đã giật lấy.

“Chúng ta phải đối phó với hiện tượng gây ra bởi thứ này.”

Công tước, người đã nói như vậy, vẫn đang cố gắng thở một cách khó khăn.

"Ôi chúa ơi."

Luana chỉ nhận ra đó là loại thuốc gì một cách quá muộn màng. Sau khi nhận ra điều đó, cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kêu cầu Chúa và nắm chặt tay lại. Tất cả những lời nguyền mà cô biết lướt qua tâm trí cô.

‘"Ông vua chết tiệt!"’

Nó không phải là chất độc, nhưng nó còn rắc rối hơn. Mặc dù Luana đã trưởng thành và Công tước cũng thế, nhưng Nhà vua đã tự ý mang loại thuốc này đến!

Tình huống này khiến cô không thể tấn công. Cô ấy sẽ bị buộc tội là tội phạm mà không cần bất kỳ lý do nào nếu cô làm gì đó xa hơn.

Luana rêи ɾỉ và đẩy ngực của Công tước.

“Đó là một sự hiểu lầm!”

Vì thế, Luana phải tìm cách thoát khỏi tình huống này trước.

“Mọi người ai cũng luôn nói đó là một sự hiểu lầm.”

Công tước luồn tay qua tấm lưng hẹp của cô.

"Ah!"

Luana dùng một tay che miệng khi âm thanh vô tình thoát ra khỏi miệng.

“Đó thực sự là một sự hiểu lầm!”

Cô cố gắng giải thích, nhưng cô lại ngã nhào vào ngực Công tước bởi sự đυ.ng chạm của anh. Đó là lần đầu tiên cô biết được phần yếu đuối của cơ thể mình.

“Mọi người đều nói đó thực sự là một sự hiểu lầm.”

“Thật đấy.”

Ngay cả khi cô khẳng định mình vô tội với đôi mắt ngấn lệ, anh ta vẫn không có dấu hiệu tin vào điều đó. Tuy nhiên, may mắn thay, Công tước dường như không có ý định làm gì Luana. Anh từ từ nới lỏng vòng tay ôm lấy Luana, và cô đứng dậy và chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch của mình.

Khuôn mặt của Luana sa sầm đến mức cô không thể tin được những gì vừa xảy ra.

“Ta sẽ nhớ điều này là sự hiểu lầm.”

Điều này không đáng sợ vì người đó là Công Tước, và không phải ai khác,anh ta nói sẽ nhớ điều đó là một sự hiểu lầm. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ không làm gì cô.

"Đi ra ngoài."

"Vâng vâng!"

Luana nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chạy ra khỏi phòng. Mặt cô đỏ bừng lên vì sự xấu hổ.

‘"Mình đã làm gì vậy?"’

Hiệp sĩ đang canh cửa hỏi cô.

“Sao đột nhiên cô lại chạy ra ngoài?”

“Tôi muốn ngủ ở bên ngoài!”

"Bên ngoài?"

Người hiệp sĩ nhìn Luana một cách nghi ngờ.
« Chương TrướcChương Tiếp »