Chương 10: Chimaek

Sorry mọi người vì mình bận giớ mới có truyện vì thế h mình bù bằng ba chương luôn ây T-T

Mình sẽ up truyện vào hàng tối mình sẽ cố gắng để up 2-3 chương mỗi tối nha. Chúc mọi người đọc chuyện zui ze.

Đây là một đặc trưng tiêu biểu trong lối sống của người dân Hàn Quốc những năm gần đây. Văn hóa 치맥 (Chimaek) là sự kết hợp giữa “chi” (치) trong “chikin” (치킨 – gà) và “maek” (맥) trong “maekju” (맥주 – bia). Những buổi liên hoan hoặc tụ họp thì giới trẻ Hàn Quốc thường dùng gà rán kèm với bia.

"Lên đây."

Giọng nói của Công tước trở nên đáng sợ. Nó vẫn giống như lời thì thầm của ác quỷ từ địa ngục. Luana rùng mình và leo lên cầu thang.

‘"Chị, em nhất định sẽ tới đón chị ra ngoài! Dù thế nào đi nữa, cố lên chị!"’

Khi cô ấy nhìn Ingrid, Ingrid đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

Khi cô ấy bước ra ngoài, cảm thấy thoải mái, không khí trong lành đã xộc vào mũi cô ấy. Không khí trên mặt đất tốt hơn nhiều so với dưới lòng đất.

"’Không biết điều gì sẽ xảy ra khi mọi thứ đang diễn ra theo cách này?"’

Đầu tiên, cô cần tìm hiểu tình hình. Luana cẩn thận hỏi Legion.

“Nhà vua còn sống không?”

"Còn."

"Chà, có bộ phận nào trên cơ thể ông ấy bị thiếu không?"

“Ông ấy vẫn còn nguyên tứ chi.”

"Vậy thì mắt, mũi và môi của ông ấy có ổn không?"

"Vẫn ổn."

Quân đội Đế Quốc được biết đến như một đội quân khét tiếng, nhưng họ không tàn ác như cô nghĩ. Tất nhiên, họ đã gϊếŧ một số người, nhưng hoàng gia vẫn còn sống. Một số phần không khớp với những gì cô ấy đã nghe.

Luana hỏi lại.

“Các công chúa khác còn sống không?”

"Vẫn còn."

Thấy cả các công chúa còn sống, cô bớt sợ chết hơn. Khi cô đang suy nghĩ, Công tước nói như thể anh ấy chợt nhớ ra.

"Ô đúng rồi. họ không được cho ăn, nhưng con người có thể nhịn ăn hơn hai tuần.”

“…Anh có cho họ uống nước không đấy?”

"KHÔNG."

“Không phải họ sẽ chết nhanh hơn theo cách đó sao?”

“Hừm. Tôi nghĩ vậy."

"’Tôi nghĩ vậy, cái mông anh! Đừng nói về những người chết một cách thản nhiên như vậy! Tất nhiên, mình không có bất kỳ tình cảm nào với Đức vua hay những công chúa khác mà mình chưa bao giờ gặp. Nhưng vẫn không thoải mái khi nghe ai đó chết."’

“Không phải sẽ tốt hơn nếu cho họ ăn gì đó sao?”

"Tại sao?"

“Bởi vì họ sẽ chết nếu không được ăn?”

“Dù sao họ cũng sẽ bị gϊếŧ. Tôi có phải đưa cho họ cái đó không?”

"’Tôi hiểu rồi.. dù sao thì anh ta cũng sẽ gϊếŧ họ."’

Khuôn mặt của Luana đanh lại trước những lời đó. Khóe môi run run.

“Anh có thể tha cho tôi không?”

"Cô cũng sẽ có kết cục như vậy ."

Công tước thật tàn nhẫn. Anh ta tàn nhẫn đến mức khó có thể nói gì thêm. Do đó, khi cô ấy đang đi theo Công tước, hai hiệp sĩ mặc giáp bất ngờ tiếp cận chúng tôi. Họ quỳ xuống và hét lên.

“Thưa ngài! Tôi là Lugard! Báo cáo, tôi đã làm theo lệnh!

“Thưa ngài! Tôi là Henry! Báo cáo, tôi đã làm theo lệnh!

Đó là hai cái tên quen thuộc. Hai người bọn họ mặc áo giáp rất bẩn, chân run lẩy bẩy.

"Hai người đã hoàn thành hình phạt?"

"Vâng thua ngài!"

"Ta hiểu rồi. Chạy thêm mười vòng nữa.”

Công tước bình tĩnh đưa ra hình phạt địa ngục với các hiệp sĩ. Các hiệp sĩ có hơi nao núng nhưng đứng dậy không chút do dự và chạy tiếp.

“Tại sao đột nhiên anh lại làm thế với họ?”

Khi cô ấy tò mò, Công tước đã trả lời những nghi ngờ của Luana.

“Hôm đó, họ là những người ăn cục cơm.”

“Ý anh là cơm nắm à?”

“Đó là cơm nắm à?”

"Đúng."

“Vậy thì là nó.”

‘"Mình không thể nói với anh ta rằng ngay cả các công chúa cũng ăn nó. Nếu mình phạm sai lầm, mình sẽ lỡ tay gϊếŧ chết những nàng công chúa mỏng manh."’

Luana quyết định giữ im lặng.

Sau khi đi bộ một quãng đường dài, Luana lại nhốt mình trong bếp. Cô phải chuẩn bị bữa trưa. Nhưng cô nhớ đến những nàng công chúa đang chết đói trong suốt quá trình nấu nướng của mình.

"’Chúa ơi, nắm cơm mình đưa cho họ là bữa ăn cuối cùng của họ. Bị đói là điều đau đớn và buồn bã nhất. Mặc dù họ không thực sự thân thiết, nhưng ít nhất mình muốn cho chúng ăn."’

“Mình có nên thương lượng không?”

Ư.

Luana nắm tóc và suy nghĩ.

“Ừ, thử cũng không hại gì!”

Hiện tại, điều cần thiết nhất là làm cho Công tước cảm thấy thoải mái nhất có thể. Ngay cả khi nó không thành công, cô ấy sẽ cố gắng để làm ra món thật xuất sắc.

Để làm được điều đó, cô ấy phải làm ra món ăn ngon nhất. Những món ăn mà cô đã làm từ trước đến nay lướt qua tâm trí cô.

""Đúng rồi! Nếu là món Hàn Quốc, thì chính là nó! Nó được người Hàn Quốc yêu thích đến mức sau này nó gần như trở thành một loại "tôn giáo". Một số bài hát có những lời ca ngợi và cầu nguyện cho món ăn này.""

Món ăn này đặc biệt nổi tiếng ở Hàn Quốc! Người ta nói rằng người nước ngoài đều ăn và rất yêu thích nó.

Tên món ăn là…

Chặt!

Cô đặt một con gà đã được cắt tỉa lông gọn gàng đặt lên thớt. Đó là một con gà hữu cơ được nuôi theo chế độ ăn uống lành mạnh và thả rông trên đồng cỏ. Nó không mềm như gà nuôi trong không gian hạn chế, nhưng càng nhai, vị càng đậm.

Hơn nữa, gà được nuôi để vua ăn! Nó thậm chí không thể so sánh với một con gà thông thường. Đó là một con gà thả rông và mới bắt về. có một không hai! Ngay cả trước khi gà được nấu chín, cô ấy đã mỉm cười khi nhìn vào miếng gà sống. Hiệp sĩ giật mình khi thấy cô ấy mỉm cười, nhưng Luana không hề hay biết.

Vυ"t-

Vuốt ve miếng thịt gà sống mịn màng thật tuyệt vời.

Chặt!

Một con dao nhà bếp lớn bắt đầu rạch qua con gà. Luana cắt thành từng miếng vừa ăn và ướp với gia vị đã chuẩn bị từ trước. Cô ấy băm nhỏ hành tây, gừng, ớt đỏ và tỏi rồi nêm tiêu, muối và rượu nấu ăn.

Cô chuẩn bị bột gia vị áo gà trong khi gà đang được ướp. Lẽ ra kiếp trước cô ấy sẽ dùng bột nêm gà, nhưng thật không may, ở đây không có thứ đó. Cô ấy trộn bột gạo và bột mì theo đúng tỉ lệ rồi đổ chúng ra đĩa để áo gà.

Cô bắt đầu chuẩn bị thức ăn kèm để ăn với gà. Đó là khoai tây chiên và bia. Cô ấy ước có ít củ cải muối, nhưng phải mất thời gian để chuẩn bị. Trong khi đó, gà đã được ướp.

“Phù.”

Cô hào phóng đổ dầu đắt tiền vào nồi. Trong thời đại này, dầu rất khó kiếm và đắt tiền. Đương nhiên món chiên cũng khan hiếm. Có thể nói rằng nó đã không được ưu tiên phát triển ngay từ đầu.

""Tiền là nhất!""

Sau đó, khi nhiệt độ thích hợp, Cô cho gà đã áo bột vào dầu nóng.

Khói bốc lên-

Khi nghe tiếng dầu xèo xèo, miếng gà bột trắng chuyển sang màu vàng trông rất ngon mắt.

""Killelujah! Tuyệt vời!""

Người ta thường nói, chiên ngập dầu thì gà mới ngon. Luana chiên miếng gà tẩm gia vị. Sau đó, chỉ có một kết luận, nó sẽ có vị rất ngon!

""Gà rán không bao giờ sai!""

“Bên cạnh đó, mình không chỉ đơn giản là chiên nó 1 lần!”

Cô vớt gà ra khỏi dầu, sau đó chiên lại. Đúng vậy, Luana đã nghĩ đến việc chiên gà hai lần để gà giòn hơn.

Miếng gà trở nên vàng óng trong khi dầu bắn tung tóe. Luana đặt món gà rán hoàn hảo lên một chiếc đĩa lớn, và cô ấy bày lên đó rau mùi tây và khoai tây. Cô ấy nghĩ rằng cô ấy cần một số đồ trang trí để mang lại nhiều màu sắc hơn cho món ăn. Luana, người đang do dự, cắt một thứ khác và đặt nó lên trên.

Gà nên được thưởng thức triệt để theo nguyên 1 con. Rồi cô rót một cốc bia lớn. Vì Legion là một Công tước, anh ta có thể chỉ uống rượu vang, nhưng bia vẫn hợp với thịt gà nhất. Đây là niềm tin duy nhất không thể thay đổi.

"Thở dài."

Khi làm xong mọi việc, cô toát mồ hôi hột. Chiếc váy xinh xắn cô mặc nãy giờ đã xộc xệch. Nhưng cô ấy đã thay đồng phục hầu gái vì không thoải mái khi mặc một chiếc váy sang trọng trong khi nấu ăn. Cô nghĩ bộ đồng phục của hầu gái có chất lượng tốt hơn váy của cô. Nhưng cô ấy có thể làm gì? Cô chỉ là một công chúa bị nhà vua bỏ rơi.

Trên tất cả, cô ấy hạnh phúc hơn khi tiêu tiền vào thức ăn hơn là mua những bộ váy sang trọng.

Cô gắp miếng gà rán bỏ vào miệng, nước trong gà trào ra. Đó là một hương vị quen thuộc, nhưng dù cô có ăn bao nhiêu cũng không bao giờ là đủ. Bên ngoài giòn và mặn, nhưng bên trong mềm.

""Mình đã làm nó thật hoàn hảo!""

Trong khi ăn gà, Luana lấy tay ôm má và kêu lên.

Vị hiệp sĩ, người tò mò một cách kỳ lạ bởi mùi gà rán, nuốt nước bọt. Luana nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt. Lúc đầu, cô nghĩ đó là ảo ảnh nhưng nhanh chóng phát hiện ra không phải.

"Anh có muốn thử một miếng không?”

Luana lấy một miếng gà rán và đưa cho hiệp sĩ.

"Không cần."

Hiệp sĩ thẳng thừng từ chối. Nhưng mắt anh vẫn dán vào đĩa gà.

""Vậy thì, nếu anh không muốn nó, thì tôi muốn""

Luana cho một miếng gà rán khác vào miệng.

Âm thanh giòn tan-

Cô cắn miếng gà rán giòn và xé thịt bên trong.

"Thật thơm ngon!"

Đó là một hương vị khiến cô thích thú. Cô rùng mình sung sướиɠ khi nhấp một ngụm bia được rót vào một chiếc ly lớn.

""Quả nhiên Chimaek là nhất!""

Cô ấy cũng đã thử món khoai tây chiên. Khoai tây ngọt và giòn! Muối và hạt tiêu cô ấy rắc làm nổi bật vị ngọt của khoai! Luana đập tay xuống bàn làm việc.

“Woo-hoo!”

""Ước gì mình có thể sống trong cung điện của nhà vua cho đến cuối đời. Mình có thể sử dụng bất kỳ nguyên liệu nào mình muốn và sử dụng nó theo ý mình. Mình không thể tin rằng có một nơi hạnh phúc như thế này!""

Người hiệp sĩ nhìn cô với vẻ mặt trống rỗng. Luana cũng cảm nhận được ánh mắt đó. Lần này cô nhấc một miếng thịt gà mà không nói một lời. Con mắt hiệp sĩ nhìn chằm chằm vào miếng gà. Anh vẫn còn do dự. Nhưng khoảnh khắc anh nhìn thấy miếng thịt gà cuối cùng mà cô để sang một bên, anh nhắm mắt lại.

Anh lặng lẽ đến gần Luana và chìa tay ra. Luana đưa cho anh ấy miếng gà bằng nĩa. Khoảnh khắc bàn tay run run của anh đưa miếng gà lên miệng và cắn một miếng. Người hiệp sĩ loạng choạng.

Đầu gối của anh, thứ không thể uốn cong bởi bất kỳ con ngọn giáo nào, gần như bị cong lại vì tài nấu ăn của cô.

“H-hương vị gì đây?”

Những lời anh đã suy nghĩ trong đầu thốt ra. Anh ấy ăn gà nướng thường xuyên, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy ăn gà rán.

“Đó là hương vị của gà rán.”

Luana dịu dàng nói với hiệp sĩ.