Chương 22: Ngoại truyện: Phong hồi lộ chuyển
Nhân sinh rất nhiều thời điểm có lẽ chính là như thế, vừa cười cười xong liền khóc. Khóc xong liền nở nụ cười. Nhân sinh ngắn ngủn vài thập niên, rất nhiều chuyện không cần quá câu nệ.
Cô ôm hộp nhung tơ, xuống máy bay rồi đi thẳng đến địa chỉ mà Thiệu Minh Trung đã đưa cho cô.
Sau hơn một tháng làm phiền hắn, Thiệu Minh Trung cuối cùng cũng đem địa chỉ đưa cho cô, gồm cả kim cương hai tay giao cho cô "Vật này tôi không có năng lực giúp cô chuyển giao. Nếu cô nhất định phải trả lại, liền tự mình đi đi!"
Thiệu Minh Trung cười cười nói, "Lục Kiều, về công về tư, tôi kỳ thực cũng không nghĩ đưa cho cô. Về công, tôi không hy vọng cô lại đi quấy rối hắn, làm hắn càng khó hồi phục. Về tư, vì em gái của tôi nên tiiu càng không thể đưa cho cô. Nhưng là, Lục Kiều tôi biết một chút quá khứ của hai người, nhiều ít hiểu biết được hoàn cảnh của hai người trong lúc đó. Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định nói cho cô..."
Cuối cùng, hắn chỉ nói "Lục Kiều, chúc cô may mắn!"
Sau thời gian dài bôn ba, cô rốt cục đang ở trên bãi cỏ cạnh bể bơi thấy được hắn. Hắn một người im lặng đứng lặng dưới ánh chiều, mặc cho ánh chiều tà đem bóng dáng hắn kéo dài thật dài.
Hắn thật hưởng thụ. Hắn đang tránh một người ở trang viên tư nhân của mình, ung dung hưởng thụ ánh mặt trời, không khí cùng cảnh đẹp không gì sánh được, mà cô thì sao?
Hơn một tháng nay cô thật sự ủy khuất giờ khắc này đột nhiên bộc phát ra, giơ tay đem hộp nhung tơ ném qua "Tần Mộ Thiên, bản thân tôi cũng không phải không có châu báu, ai muốn kim cương của anh chứ!"
Hắn tựa hồ giống như bị sét đánh, cả người chấn động mạnh. Ước chừng là không dám tin, một hồi lâu mới có khí lực quay đầu, một chút một chút vặn vẹo cổ. Trong mắt hắn tất cả đều là tràn đầy kinh ngạc cùng vui mừng khôn xiết, lại nhìn đến hộp nhung tớ dưới đất, vui sướиɠ lại chậm rãi biến mất.
Ngàn vạn loại cảm xúc cuối cùng chỉ trở thành cúi đầu kêu một tiếng "Tiểu Kiều..."
Cô chỉ cảm thấy tràn đầy ủy khuất, mấy ngày nay, cô gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, ngay cả ngón tay cũng đau. Cô đến văn phòng cao ốc nơi hắn làm việc không biết bao nhiêu lần, biết bao nhiêu người dùng ánh mắt tò mò cùng hèn mọn nhìn cô, cho rằng cô là "Bị chồng ruồng bỏ", không để ý liêm sỉ đến dây dưa.
Cô đi cầu Thiệu Minh Trung. Trời biết, cô đời này chưa từng có cầu người khác. Cho dù năm đó hắn vứt bỏ cô, không có chỗ để đi, cô cũng không có cầu qua ai.
Cô thậm chí còn nhiều lần chịu được sự châm chọc khıêυ khí©h của Thiệu Khiết Dư. Cô còn không phải là vì hắn!
Cô"Oa" một tiếng khóc ra, "Tần Mộ Thiên. Tôi hận anh chết đi được. Người ta rõ ràng muốn kết hôn, anh đưa ta kim cương cái gì chứ? Ai muốn kim cương của anh. Anh cho là lớn liền rất giỏi sao, bất quá là — tảng đá mà thôi."
Hắn chạy vội tới, dừng lại ở trước mặt cô, nghĩ muốn đưa tay ôm cô nhưng rồi lại dừng lại, cuối cùng đưa tay áo tới, để cô lau. Hắn cười khổ nói, "Nhưng là thứ duy nhất anh có thể đưa cho em cũng chỉ có cái đó mà thôi."
Cô dùng sức chụp được tay hắn, chính là khóc, "Oa oa oa" khóc lớn, nức nở khóc, nghẹn ngào khóc, sau lại vẫn là lôi kéo tay áo hắn, liều mạng lau nước mắt, "Tần Mộ Thiên. Tôi hận anh chết đi được! Ta hận anh chết đi được." Hắn liên tiếp áy náy nói, "Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!"
Cô khóc mắng: "Giải thích mà có ích, cần kim cương
làm gì chứ?"
Hắn vội nói "Thực xin lỗi, Tiểu Kiều, bởi vì anh thật sự không biết em muốn đưa lễ vật gì để chúc mừng em? Nhưng nếu lễ vật này lần này không đưa, anh sợ đời này đều đưa không được!"
Cô vẫn như trước tức giận vạn phần, "Tôi kết hôn liên quan gì đến chuyện của anh? Ai muốn anh chúc mừng, ai thích anh chúc mừng!"
Ánh mắt của hắn trầm thêm một chút, cô không cần hắn chúc mừng, cô không thích hắn chúc mừng. Đúng vậy, hắn quên. Cô ngay cả quan hệ bạn bè bình thường cũng không nghĩ cùng hắn duy trì.
Cô vẫn là đang khóc, "Ai muốn anh chúc mừng tôi! Anh căn bản là nguyền rủa tôi không thể kết hôn. Anh không phải không biết, tôi chính là muốn cho cha mẹ tôi nhìn thấy tôi tâm tình vui vẻ khoác áo cưới xuất giá mà thôi, huhu..." Vừa nói vừa hướng hắn dựa vào, một chút dựa vào trên bờ vai hắn.
Hắn thế này mới có dũng khí đem cô ôm ở trước ngực, ôn nhu dỗ dành "Là anh không đúng, là anh không tốt. Ta không đưa cho em, được không?"
Nghe vậy, cô ngẩng đầu, hung tợn nói, "Không được."
Hắn một tay ôm cô, một tay vội vàng thay cô lau nước mắt, "Được, đều nghe lời em. Được không?"
Cô đẩy tay hắn ra, cố tình gây sự nói, "Vậy anh rút cuộc còn đưa hay không đưa?" Hắn không hiểu gì nhưng vẫn nói: "Em nói đưa sẽ đưa, em nói không đưa sẽ không đưa, được không?"
“Thế rốt cuộc là đưa hay là không đưa?"
Trên trán Tần Mộ Thiên đều đổ mồ hôi lạnh, vô luận chọn cái gì, cô tựa hồ đều chuẩn bị tìm hắn tính sổ. Nhưng là hắn rất là vui mừng. Quên đi, đã đến đây thì hãy quyết định một lần đi "Anh vẫn còn muốn đưa!"
"Đưa cho tôi, chúc mừng tôi kết hôn sao? Anh là kẻ ngu ngốc, anh không biết tôi đã hủy bỏ hôn lễ sao? Tôi không cùng Tả Duẫn Bạch kết hôn. Anh còn muốn đưa cái gì mà lễ vật kết hôn chứ?"
Hắn bị lời của cô đánh cho bất tỉnh, nửa ngày mới phản ứng lại, mừng như điên lay lay bờ vai cô "Tiểu Kiều, em nói cái gì? Em không cùng cái tên họ Tả kia kết hôn sao? Là thật?Em không có gạt anh?"
Cô chăm chú nhìn hắn kinh ngạc, trong mắt như trước vẫn còn đầy nước nhưng khóe miệng lại giơ lên, gật gật đầu "Uh."
Nhân sinh rất nhiều thời điểm có lẽ chính là như thế, vừa cười cười xong liền khóc. Khóc xong liền nở nụ cười. Nhân sinh ngắn ngủn vài thập niên, rất nhiều chuyện không cần quá câu nệ.
*********************************************
Trên sân bay, Lâu Lục Kiều khéo léo kéo hành lý, một người đàn ông anh tuấn đi tới, ân cần hỏi "Tôi có thể hỗ trợ sao?" Tiểu bằng hữu Tần Trọng Viễn vội chạy lên trước, một phen giữ chặt ống tay áo mẹ, ngẩng đầu nói "Mẹ, mẹ, chờ con một chút." Lâu Lục Kiều cúi đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, biết tiểu tử này vừa muốn sử dụng một chiêu kia.
Chỉ thấy tiểu bằng hữu Tần Trọng Viễn quay đầu, hướng người đàn ông anh tuấn sắc mặt đã hơi hơi có chút thất vọng, cười vô cùng sáng lạn nói "Chú đẹp trai, cha cháu nói nếu có ruồi muỗi tới gần mẹ cháu thì cháu phải trước tiên lao tới. Còn có nữa, cha cháu ở ngay phía sau, hơn nữa cha cháu so với chú còn đẹp trai hơn một trăm lần. Cháu chịu trách nhiệm tới nói cho chú biết, chú sẽ không có cơ hội."
Nhìn bộ dạng không tin của người đàn ông anh tuấn này, tiểu bằng hữu Tần Trọng Viễn "Phi thường phi thường" hảo tâm lấy ngón tay chỉ về phía sau, " Chú thấy chưa, cái người mặc áo gió vàng nhạt kia chính là cha ta. Cháu không có lừa chú mà, so với chú còn đẹp trai hơn đi!"
Người đàn ông anh tuấn quay đầu, quả nhiên nhìn thấy ở phía sau cách bọn họ ba bốn thước có một người đàn ông cao lớn mặc áo gió màu vàng nhạt, đeo một bộ hắc siêu, trưởng thành anh tuấn kiệt suất. Bước chân không nhanh không chậm, đi theo bọn họ. Đại khái là cách xa một chút, người bình thường rất khó đưa bọn họ liên hệ cùng một chỗ. Tiểu bằng hữu Tần Trọng Viễn
thấy cha mình đang nhìn hướng hắn, tay vội vung lên "Cha ơi,
con tự mình đem ruồi bọ của mẹ đuổi đi đây này." Lâu Lục Kiều lúc này đã không thể nhịn được nữa vội đưa tay bưng kín cái miệng lải nhải của con trai, hướng người đàn ông kia hơi xin lỗi nói, "Xin lỗi. Con trai tôi đã nói nhiều lời dư thừa."
Gặp mỹ nữ chủ động thừa nhận quan hệ mẹ con như vậy, sắc mặt người đàn ông anh tuấn kia từ hồng chuyển sang trắng, nhưng thua người không thể thua trận, vẫn là thật khách khí nói "Không sao, không sao. Tạm biệt." Kéo vali hành lí, hướng một hướng khác mà đi. Hắn đi được vài bước, lơ đãng quay đầu, chỉ thấy nam tử áo gió kia vẫn như trước đi theo phía sau mẹ con hai người, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa. Hắn sờ sờ cái mũi một chút, gia đình này thật sự là kỳ quái! Phỏng chừng là vợ chồng đang mâu thuẫn ầm ĩ, mà người vọ trước mắt còn đang tức giận.
Trong Cabin của máy bay, Tiểu bằng hữu Tần Trọng Viễn cùng mẹ ngồi cùng một chỗ, thân mật xem hoạt hình trên máy tính. Nhưng chỉ một lát sau, hắn cởi dây an toàn quay đầu hướng Lâu Lục Kiều nói, "Mẹ, con muốn sang bên cạnh cha." Lâu Lục Kiều gật gật đầu, lựa chọn tiếp tục nhắm mắt lại nghe nhạc.
Bên cạnh chỗ ngồi Tần Mộ Thiên lúc này đang đứng một nữ tiếp viên hàng không thướt tha xinh đẹp, vạn phần ân cần phục vụ "Anh Tần còn cần cái gì không?" Tần Mộ Thiên nhìn đã lấy thêm mấy cốc nước, lắc lắc đầu nói, "Không cần, cám ơn." Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp vẫn vạn phần nhiệt tình như trước "Anh Tần, anh thật sự là khách khí rồi. Nếu có cần gì thì cứ lập tức gọi cho tôi, tôi gọi Bonnie."
Tiểu bằng hữu Tần Trọng Viễn chậm rãi tách cô này ra, ngồi lên trên đùi Tần Mộ Thiên rồi nói "Cha ơi, con muốn uống nước chanh." Sắc mặt Bonnie
lập tức thay đổi, CEO mạng lưới Today khi nào thì kết hôn chứ mà còn có một đứa con lớn như vậy.
Tần Mộ Thiên sủng ái vuốt tóc con trai, quay đầu hướng Bonnie khách khí nói, "Một ly nước chanh, cám ơn." Tiểu bằng hữu Tần Trọng Viễn phi thường nhiệt tình lễ phép nói " Dì xinh đẹp ơi, dì cũng giúp mẹ cháu lấy một ly. Mẹ cháu đang ngồi ở phía sau cha cháu đấy,
dãy thứ ba. Cám ơn."
Thấy Bonnie nhìn về hướng của mẹ, tiểu bằng hữu Tần Trọng Viện còn không quên bổ sung thêm một câu, "Dì xinh đẹp ơi, mẹ cháu có phải so với ngôi sao còn xinh đẹp hơn phải không?" Chỉ thấy cô tiếp viên hàng không thập phần không tình nguyện, nhưng lại không cam lòng nói,"Đúng vậy."
Tần Mộ Thiên lại xoa nhẹ tóc con trai một chút, hôn lên đầu của con trai. Tâm tư con trai mình sao hắn lại không biết chứ.
Tần Trọng Viễn ngửa đầu, cho hắn một cái ánh mắt cổ vũ, "Cha ơi, cố lên." Cậu bé tin tưởng, cậu bé và cha cùng nhau nỗ lực thì mẹ rất nhanh sẽ nguôi giận, để ý tới cha.