Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bởi Vì Yêu Em

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đoàn người dùng dây cáp lần lượt trèo vào bên trong, vị trí chân chạm đất đầu tiên chính là khu đài tế.

Khu đài tế này Đinh Nhật đã phác họa bằng bản đồ 3D trên máy tính cho nên người của Trịnh Minh Viễn đã nắm được sơ bộ thiết kế ở đây, khi rọi ánh sáng xuống trông cũng không khác tưởng tượng là mấy.

Đài tế này rất rộng, xung quanh được chống đỡ bằng các cột đá hình tròn to bằng hai người ôm, ở chính giữa có một bậc tam cấp cũng bằng đá, một chiếc lư cùng một chiếc gương bằng đồng có hoa văn Ai Cập cổ.

Trịnh Minh Viễn đảo mắt một vòng quanh đài tế, lãnh đạm lên tiếng: “Không có lệnh của tôi, không được chạm vào bất kỳ đồ vật gì”

“Nơi này đầy rẫy các cơ quan, mọi người tự bảo toàn mạng sống, một người đυ.ng vào bất cứ thứ gì cũng có thể kích hoạt các cạm bẫy, làm liên lụy đến những người còn lại”. Tạ Vĩnh Tuân cầm súng cảnh giác tứ phía, bổ sung thêm.

Câu nói này nhắm vào đám người của Ravic, từ khi xuống đây, nét mặt của bọn họ đầy căng thẳng nhưng tròng mắt thì đảo liên hồi, tinh ý một chút cũng đủ biết chúng đang muốn nhanh chóng tìm đồ tùy táng, hốt sạch rồi biến khỏi nơi quỷ dị này.

Tâm địa là vậy nhưng ngoài mặt Ravic vẫn tỏ vẻ biết điều, gật đầu cung kính nói: “Chúng tôi biết, anh Trịnh đừng lo”

Trịnh Minh Viễn không nói gì, chỉ lẳng lặng ra hiệu cho đàn em đưa đèn pin công suất lớn quét một lượt trong khu đài tế.

Khu vực đài tế của Lăng mộ tuy không có xác ướp đội mồ sống dậy như trong phim ảnh, cũng tạm thời chưa xuất hiện cạm bẫy nào đe dọa, tuy nhiên không gian ở đây bị đóng kín lâu ngày nên mùi ẩm mốc và bùn đất xông lên rất khó chịu, không khí bên trong lạnh lẽo một cách kỳ lạ khiến người ta có cảm giác buốt sống lưng.

“Đại ca”. Đinh Nhật chiếu đèn pin lên vách kim tự tháp, khẽ nói: “Ở kia có phù điêu”

Ánh sáng của đèn pin quét lên một bức vách, nơi đó vẫn có mạng nhện giăng đầy, từng lớp tơ mỏng bẩn thỉu xuất hiện mọi ngóc ngách, che lấp đi bức bình phù điêu chứa chữ tượng hình cổ.

Bức phù điêu này được khắc luôn trên đá, vẽ hình người Ai Cập cổ đang xì sụp cúng tế, có người ôm bình rượu, có người khiêng những chiếc vại lớn, có người thì ngồi trên ngai vàng, còn có cả hình những loài chim linh thiêng cổ xưa.

Thanh Tịnh nhìn đến một bức hình vẽ người đầu thú đang thực hiện các nghi thức cúng tế, bên cạnh vài người được vẽ giống phụ nữ mặc váy đang quỳ dưới chân ông ta, ở giữa là một cán cân với hai đĩa để lông vũ và một bình hình thù kỳ lạ, lập tức thấy cả người túa ra mồ hôi lạnh.

Những thứ này xem trong tài liệu thì có vẻ rất bình thường, nhưng chứng kiến tận mắt mới cảm thấy nó vô cùng rùng rợn, người xưa đã điêu khắc phù điêu ấy từ cách đây cả ngàn năm, mỗi hình vẽ đều tượng trưng cho một thông điệp. Dù không thể đọc hiểu toàn bộ nội dung nhưng Thanh Tịnh cũng lờ mờ hiểu được, đặt chân đến địa phận linh thiêng của người chết chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Cô đến thở cũng không dám thở mạnh, tim đập thình thịch, đang tự lẩm nhẩm trong lòng câu thần chú “không sao đâu, không phải sợ”, thì đột nhiên cánh tay bị người khác tóm lấy, ngẩng đầu lên mới thấy Trịnh Minh Viễn đang bắt lấy bàn tay mình, lôi đi.

“Không cần sợ”. Anh lãnh đạm mở miệng: “Chết rồi thì cũng chỉ là một bộ xương. Kim Tự Tháp có khoa trương đến mấy cũng chỉ là một lăng mộ mà thôi”

Thanh Tịnh thầm nghĩ, anh ta quá khoa trương thì có. Nhưng mà ở nơi quỷ dị này, cái ngữ khí bá đạo của Trịnh Minh Viễn hình như rất có tác dụng, đột nhiên lại làm cơn sợ hãi đang trào dâng trong lòng cô dịu đi, Thanh Tịnh gật đầu nói: “Tôi biết rồi”

Để bảo vệ an toàn tuyệt đối của Trịnh Minh Viễn, bọn Võ Hoành và Vĩnh Tuân đứng thành một vòng tròn, cầm súng cảnh giác tứ phía. Anh và Thanh Tịnh tiến một bước, bọn họ cũng chậm rãi tiến một bước, khi đi hết một lượt đài tế lại phát hiện ra nơi đây không có một cánh cổng nào dẫn xuống tầng hai. Các vách đá được ghép khít đến nỗi không thể tìm thấy nổi một khe hở.

Sắc mặt Đinh Nhật cũng không được tốt lắm, mồ hôi trên trán lấm tấm túa ra, cứ vài giây lại liếc nhìn đồng hồ smartwatch trên tay: “Đại ca, máy quét mô phỏng cầu thang ở bên góc phải đài tế, nhưng vào đây lại không nhìn thấy gì”

Đài tế này chỉ có hai lỗ hổng, đó là giếng trời nhỏ bằng bàn tay để hấp thụ linh khí trời đất, hai là nơi mọi người đã đu dây cáp vào, bên trong tuyệt đối không còn cánh cửa nào khác nữa. Ravic nghe xong, ánh mắt của hắn hơi lóe lên một tia gian xảo, mà Trịnh Minh Viễn thì nhạy bén có thừa, liền cất giọng:

“Ravic, ông là người bản địa, ông thử tìm đường xuống đi”

Ravic gật đầu, sau đó ra lệnh cho một trong hai nhà khảo cổ nửa vời kia tiến về phía góc phải đài tế: “Amun, đi đi”

Người đàn ông tên Amun nét mặt có vài phần sợ hãi, tuy nhiên Ravic không đơn thuần chỉ ra lệnh bằng miệng mà tay còn vuốt nhẹ khẩu súng, biểu thị hàm ý rất rõ ràng, Amun chỉ có hai con đường, một là tìm cầu thang dẫn xuống tầng hai lăng mộ, hai là đi thẳng xuống âm phủ.

Amun đương nhiên chọn con đường dễ nhất cho mình, hắn gật đầu nói “Vâng” một tiếng rồi chậm rãi đi đến góc tường để tìm kiếm cơ quan mở cửa, không ngờ ngón tay chạm nhầm phải thứ gì đó, ngay lập tức cả một rừng mũi tên sau bức tường bắn ra, xuyên thẳng qua người hắn.

Võ Hoành lập tức gầm lên: “Cẩn thận”, sau đó lao ra chắn trước mặt Trịnh Minh Viễn, Tạ Vĩnh Tuân thì nhanh như chớp đạp chân vào một trụ đá, tung người nhảy lên, lia chân một đường vào đúng đường bay của mũi tên, khiến hàng loạt mũi tên đi chệch hướng, cắm chặt vào bức tường phía sau.

Cũng may, tạm thời các mũi tên đó chưa kích hoạt thêm cơ quan nào cả. Sau một loạt các tiếng vi vυ"t vì tên được bắn ra, vài giây sau đài tế lại trở về vẻ tĩnh lặng chết chóc vốn có của nó.

Ravic nhìn Amun bị tên cắm như nhím vào người, không một chút thương xót mà khẽ chửi bậy bằng tiếng Ai Cập, hắn vừa định ra lệnh cho nhà khảo cổ còn lại tiếp tục tìm công tắc mở cửa thì Trịnh Minh Viễn bất chợt lên tiếng: “Đứng im”

Ai nấy đều nín thở, trừng mắt nhìn về phía Trịnh Minh Viễn. Sắc mặt anh hiện tại không nóng không lạnh, chỉ phẳng lặng như một mặt hồ buốt giá, Trịnh Minh Viễn đảo mắt một lượt qua tất cả những người đứng trong đài tế, nhàn nhạt cất giọng: “Lùi về sau ba bước, không chạm vào đồ vật”

Mọi người răm rắp nghe lệnh, lùi về phía sau, Trịnh Minh Viễn nắm chặt tay Thanh Tịnh, ôm cô đến chiếc gương bằng đồng cổ.

Ban nãy anh để ý cô cứ nhìn chằm chằm chiếc gương này, khuôn mặt hiện rõ sự do dự giống như vừa muốn nói, lại vừa ngại không dám nói. Trịnh Minh Viễn lăn lộn qua biết bao mưa bom bão đạn, chỉ cần nhìn lướt qua nét mặt thôi cũng đọc hiểu được đối phương có bao nhiêu giấu giếm trong lòng, Thanh Tịnh chắc chắn biết chiếc gương này có vấn đề cho nên mới nhìn kỹ như thế.

“Chiếc gương này có vấn đề gì?”. Anh hỏi.

Cô bắt đầu cảm thấy Trịnh Minh Viễn nếu mở tiệm hành nghề xem bói chắc hẳn rất đông khách, tài năng nhìn thấu lòng người như thế mà không đem ra kiếm tiền thật quá phí phạm.

Tuy nhiên, nghĩ là nghĩ vậy nhưng Thanh Tịnh không dám nói ra miệng, chỉ lên tiếng giải thích: “Tôi cảm thấy chiếc gương này có vấn đề, hoặc nó đã được dịch chuyển để ánh sáng chiếu ngược lên trên. Thông thường, người Ai Cập cổ dùng gương để phản chiếu ánh sáng vào lăng mộ thay cho đèn dầu mới đúng. Không gian kín đốt đèn dầu không khác gì tự sát”

“Ý cô là xoay thứ này về vị trí cũ?”

“Tôi chỉ đoán bừa”. Thanh Tịnh gật đầu, chợt thấy ánh mắt nồng nặc mùi nguy hiểm của Trịnh Minh Viễn nhìn chằm chằm mình, sợ anh ta hiểu lầm cô biết mà không nói, cho nên bổ sung thêm: “Tôi sợ nếu suy đoán không đúng sẽ kích hoạt các cơ quan cạm bẫy khác nên mới… không dám nói”

“Xoay đi”. Anh thản nhiên nhả ra hai chữ, không phải thương lượng mà là mệnh lệnh.

“Hả”?. Cô tròn mắt, vô thức liếc về phía Amun bị tên cắm như nhím nằm một góc, tự tưởng tượng ra mình xoay gương cũng bị thành nhím giống như ông ta: “Tôi… tôi…”

Trịnh Minh Viễn mặt mày lạnh như tảng băng, quắc mắt nhìn một cái liền khiến Thanh Tịnh đang nói lắp thành im bặt.

Đúng lúc đó, Võ Hoành tốt bụng nói: “Tịnh, có đại ca ở đó, không cần phải sợ, cứ xoay đi”

Thanh Tịnh nuốt một ngụm nước bọt, lại len lén nhìn sắc mặt Trịnh Minh Viễn. Anh ta từ đầu đến cuối đều giữ nguyên một vẻ mặt u lãnh, không nói hai lời, không cho người ta cơ hội từ chối, cuối cùng cô biết phản kháng vô dụng, đành ngoan ngoãn nghe theo.

“Tôi biết rồi”. Cô tỏ vẻ biết điều chưa nổi hai giây, đã quay lại tìm cách thương lượng với Trịnh Minh Viễn: “Nhưng xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải cứu tôi đấy”

Anh không thèm trả lời, buông tay khỏi người cô, tuy nhiên không tiến cũng không lùi, chỉ lẳng lặng đứng song song với Thanh Tịnh.

Nhìn thái độ lạnh lùng cứ như pho tượng của anh ta, cô chỉ có thể rủa thầm một tiếng rồi xoay người đối diện với gương đồng cổ. Cũng may, vì Trịnh Minh Viễn đứng thế này cho nên cô cũng phần nào giảm bớt căng thẳng, giờ phút này là phải thật bình tĩnh để tự cứu lấy mạng mình, có sống thì mới trả thù được, biết đâu chuyến đi này còn hốt được ít bạc quay về.

Cô không muốn mình chết, mà việc cũng chưa thành, chắc là Trịnh Minh Viễn vẫn còn chưa cho cô chết đâu.

Nghĩ vậy, Thanh Tịnh càng thêm quyết tâm, mười ngón tay duỗi ra, khẽ chạm vào tấm gương cổ. Trong giây phút ấy, tất cả mọi người đứng trong đài tế cũng lập tức nín thở, còn cô thì lẩm nhẩm khấn trong lòng: “Các vị thần linh trông coi kim tự tháp, tôi chỉ vì bị cái tên Trịnh Minh Viễn ép đến đây thôi, có chuyện gì cứ tìm hắn mà báo thù. Tôi là tay sai của hắn thôi, đừng lấy mạng tôi”

Sau đó, nghiến răng đẩy tấm gương nặng cᏂị©Ꮒ chầm rãi nhích khỏi vị trí cũ.

Chiếc gương bằng đồng đã im lặng suốt hàng ngàn năm, chốt gương đã sớm bị kẹt cho nên khi chuyển động liền phát ra những tiếng kêu “kèn kẹt” vô cùng nặng nề. Những người đứng trong đó nghe âm thanh ấy cũng bất chợt sởn hết gai ốc, Thanh Tịnh thì càng khỏi phải nói, da gà da vịt nổi hết cả lên.

Gương cổ chầm chậm xoay đúng một góc bốn mươi lăm độ, ánh sáng từ mặt trăng hắt vào liền bị khuếch tán chếch đi một góc khác, chiếu lên một tấm gương mảnh được treo trên tấm phù điêu, sau đó lại tiếp tục phản xạ lên những tấm gương khác trong đài tế, tiếp theo là một hiệu ứng phản xạ dây chuyền, cả không gian rộng lớn của tầng một Kim Tự Tháp chỉ trong vòng vài giây ngay lập tức được chiếu sáng.

Thanh Tịnh hai chân đang mềm nhũn vì sợ, tự nhiên nhìn thấy ánh sáng được phản xạ qua các tấm gương tạo thành hình một ngôi sao liền quên hẳn sợ hãi, há hốc miệng không sao tin được. Khung cảnh ở đây chợt bừng sáng một cách hết sức đơn giản nhưng lại vô cùng thần kỳ, chỉ bằng một vài chiếc gương được đặt đúng vị trí thôi mà cũng đủ khiến cho một đài tế nằm trong lòng đất cả ngàn năm bỗng nhiên trở nên vô cùng hùng vỹ. Cảm giác như bọn họ đang được quay trở lại thời kỳ huy hoàng nhất của lăng mộ này.

Đúng lúc tất cả mọi người đều thất thần nhìn toàn bộ khu vực từng thực hiện các nghi thức cổ xưa hiện lên mồn một, bỗng nhiên bên tai liền xuất hiện mấy âm thanh xé gió bén nhọn. Thanh Tịnh còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cả người đột ngột bị lôi mạnh, sau đó bị Trịnh Minh Viễn ôm hẳn vào l*иg ngực lăn mấy vòng.

Trong lúc đầu óc choáng váng, cô nghe Tạ Vĩnh Tuân hét to: “Đại ca, cẩn thận”.

Sau đó là một tiếng “Bịch” rất lớn, mở mắt ra liền thấy lưng Trịnh Minh Viễn đập vào cột đá, bên trên là một đống phi tiêu cắm chi chít vào cột đá ấy. Có lẽ lúc nãy khi cô dịch chuyển chiếc gương đã vô tình kích hoạt vũ khí này.

“Anh có sao không?”. Cô được anh ôm trong lòng, tuy không trực tiếp bị va đập nhưng chấn động mạnh như vậy, chắc hẳn Trịnh Minh Viễn bị thương không hề nhẹ: “Có bị thương không?”

Đầu mày của Trịnh Minh Viễn hơi nhíu, tuy nhiên sắc mặt vẫn lạnh tanh như không biết đau đớn là gì, anh cúi xuống nhìn cô vài giây rồi ngay lập tức nói: “Đứng dậy đi”.

Thanh Tịnh không dám cãi lời, lồm cồm chống tay bò dậy, vừa định ngó nghiêng xem lưng anh ta có bị sao không thì đàn em của anh ta đã lao đến, Võ Hoành gấp gáp nói: “Đại ca, anh có sao không?”

“Không sao”. Trịnh Minh Viễn bình thản trả lời, đưa mắt liếc về chiếc gương đồng cổ.

Thanh Tịnh nhìn nét mặt của anh ta, tuy Trịnh Minh Viễn không buồn nhíu mày lấy một cái nhưng vẫn muốn kiểm tra lưng anh ta một chút. Lúc nãy nhờ có anh ta đứng song song và giữ tinh thần cảnh giác ở mức cao độ cho nên mới kịp thời cứu cô khỏi thành nhím trong gang tấc như vậy, dù gì người ta cũng có ơn, cô không thể quá bạc tình bạc nghĩa được

Thanh Tịnh nghĩ vậy bèn ngó nghiêng về phía sau lưng Trịnh Minh Viễn, thấy lưng anh ta thấm ra một ít máu, dù không nhiều nhưng chắc chắn do va đập vào cột đá nên mới bị thương như vậy. Thế mà ngoài mặt lại tỏ ra như chẳng hề có gì, anh ta mình đồng da sắt thật đấy.

Bỗng nhiên, Thanh Tịnh lại chợt cảm thấy trong lòng trào dâng một loại cảm xúc khó tả, giống như cảm kích mà lại giống như sùng bái. Trịnh Minh Viễn giác quan nhạy bén hệt một một con báo lúc nào cũng chực săn mồi, thân thủ cũng quá mức xuất thần, tuy lúc đầu đối xử với cô hơi tàn bạo một chút nhưng lúc nguy cấp vẫn rất đàn ông, sẵn sàng bọc cô trong lòng còn lưng mình thì tình nguyện chịu trận.

Cô đang không biết có nên mở miệng cảm ơn anh ta một tiếng hay không thì bỗng nhiên trong đài tế vang lên mấy tiếng “ầm ầm” của cửa đá nặng nề di chuyển. Toàn bộ mọi người lập tức cảnh giác giương súng về hướng đó, Thanh Tịnh cũng chột dạ nép ngay vào sau lưng Trịnh Minh Viễn, vài giây sau liền nghe tiếng Vĩnh Tuân nói:

“Đại ca. Cửa xuống tầng hai mở rồi”

Đinh Nhật cũng liếc bản đồ 3D trên smartwatch: “Đại ca, chính là nó”.

Trịnh Minh Viễn gật nhẹ đầu, mắt anh quét một vòng quanh khu đài tế một lần nữa, cảm thấy tạm thời không còn nguy hiểm gì mới quay sang nhìn Ravic: “Ông đi trước”

Ravic tạm thời vẫn chưa dám giở trò, nghe Trịnh Minh Viễn đích thân ra lệnh càng không dám cãi lời, gật nhẹ đầu: “Vâng, anh Trịnh”

Tiếp theo, ông ta liếc mắt bảo đàn em của mình: “Chúng mày chia thành hai tốp, một tốp đi trước, một tốp đi sau cùng, bảo vệ anh Trịnh”

Thanh Tịnh nghe xong câu này, không nhịn được lại chửi đổng Ravic trong lòng. Cái tên khốn kiếp này, thủ đoạn nào cũng không chừa, hắn bắt đàn em đi trước để gặp cạm bẫy sẽ chết thay hắn, còn hắn sẽ cùng người của Trịnh Minh Viễn đi ở giữa. Người của Trịnh Minh Viễn lăn lộn chinh chiến nhiều năm, ắt hẳn tinh nhuệ hơn, xảy ra chuyện gì, hắn cũng được hưởng sự bảo vệ của bọn họ.

Đoàn người nối đuôi nhau đi xuyên qua cánh cửa bằng đá trong đài tế, đến một đoạn hành lang, hết hành lang ấy liền xuất hiện một bậc thang dài cũng bằng đá.

Bọn họ đi hết đoạn bậc thang này rồi lại nối tiếp một đoạn bậc thang khác. Võ Hoành, Vĩnh Tuân không dám buông lỏng cánh giác, cầm súng bao quanh Trịnh Minh Viễn, Đinh Nhật lại chốc chốc nhìn smartwatch có bản đồ lăng mộ, đối chiếu với vị trí của bọn họ đang đi. Thanh Tịnh thì đi ngay phía sau, âm thầm đọc chữ tượng hình trên các bức phù điêu.

Cứ như vậy cho đến khi xuống gần hết cầu thang dài ba mươi mét, phía trước bỗng dưng có ánh sáng kim loại phản lại. Tầng hầm thứ hai của Kim Tự Tháp Turin chầm chậm mở ra trước mắt bọn họ, cả một rừng châu báu hiện ra dưới ánh đèn. Thanh Tịnh vừa nhìn thấy liền há hốc miệng đến nỗi cằm suýt rơi cả xuống đất, đám người của Ravic thì kinh ngạc đến mức hét ầm lên.

Quả thực, nơi đây chính là nơi để đồ tùy táng, cả một tầng hầm được đặt rất nhiều thùng đựng vàng, bạc, có cả những đồ thủ công đơn giản của người Ai Cập cổ.

Vàng tràn ngập khắp mọi nơi, nhiều đến lóa cả mắt. Từ những thỏi vàng hình chữ nhật cho đến những trang sức bằng vàng, từ những chiếc bình được chạm trổ hoa văn hình đầu thú mình người cho đến tượng các vị thần cổ của người Ai Cập, tất cả đều lấp lánh dưới ánh sáng của đèn pin, hệt như một kho châu báu rực rỡ ánh vàng trong phim ảnh.

“Mẹ kiếp, phát tài rồi”. Người của Ravic không nén được kích động, kêu lên.

Trịnh Minh Viễn thì chỉ khoát tay nhẹ một cái, đàn em của anh ta hiểu ý, không một ai mở miệng một tiếng, tất cả giữ nguyên vị trí ban đầu, không người nào động đậy.

Ravic trong một phút chốc, hai tròng mắt chỉ lấp lóa ánh vàng, tuy nhiên vài giây sau lại bị vẻ giảo hoạt che đi, hắn nói với Trịnh Minh Viễn: “Anh Viễn, mấy thứ đồ này chắc chắn có cạm bẫy”

“Vậy à?”. Trịnh Minh Viễn thần sắc không biểu cảm, hờ hững đáp.

Ravic gật đầu: “Thông thường, người xưa bố trí cạm bẫy để ngăn những kẻ muốn lấy trộm vàng bạc châu báu. Ở cạnh tôi vẫn còn một nhà khảo cổ, ông ấy có nghiên cứu về các loại bẫy này. Chúng ta đứng xa ra một chút, để ông ấy thử trước xem sao”

“Được”.

Trịnh Minh Viễn nghe xong, cũng không bày ra thái độ gì mà chỉ im lặng đứng nguyên một chỗ. Bọn Võ Hoành cũng yên lặng, chỉ có đàn em của Ravic là cuống lên.

Người đàn ông tự xưng là nhà khảo cổ kia đi đến một vách đá có hình hoa văn là mắt người, ông ta có lẽ rút kinh nghiệm từ cái chết của Amun nên hành sự rất cẩn thận. Ông ta nghiên cứu một hồi, chừng năm bảy phút sau mới dám rút một con dao nhỏ khẽ chạm vào hoa văn mắt ấy, thấy không có động tĩnh gì mới thò tay xoay.

Con mắt bị xoay một vòng, tiếp theo “Cạch” một tiếng. Nhà khảo cổ kia thở phào, vuốt mồ hôi túa ra trên trán rồi nói với Ravic: “Đại ca”

Cách gọi này hình như có vấn đề!!!

Thanh Tịnh vừa cảm thấy có điều gì đó không ổn thì xung quanh đồng loạt vang lên tiếng súng mở chốt an toàn, người của cả hai bên nhanh như chớp chĩa súng vào nhau, Võ Hoành giơ súng nhắm vào ấn đường Ravic, người của hắn lại đồng loạt chĩa súng về Trịnh Minh Viễn, cả hai bên gườm gườm nhìn nhau, tuy không bên nào dám nổ súng trước nhưng không khí trong tầng hai đã căng lên như dây đàn.

Cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật.

Ravic liếc Trịnh Minh Viễn, hắn không thèm kiêng kị gọi anh Trịnh như mọi lần mà gọi thẳng tên: “Trịnh Minh Viễn, chỗ vàng này chúng ta chia thế nào?”

Thần sắc anh vô cùng lạnh nhạt, Trịnh Minh Viễn vẫn lặng im và uy nghiêm như một pho tượng, bình thản trả lời: “Ông muốn chia thế nào?”

Ánh mắt Ravic lóe lên một tia lạnh lẽo, cất giọng ồm ồm: “Chỗ này tôi lấy cả”.

Hắn vừa nói xong thì vách tường bên cạnh bậc thang vang lên những tiếng róc rách rất khẽ, tiếp theo một tấm đá lớn bên trên bất chợt lao xuống chắn giữa hai đám người chĩa súng vào nhau, sau đó lửa từ đâu bắt đến, cháy phừng phừng bao quanh người của Trịnh Minh Viễn.

Ravic biết vũ khí của hắn không đủ để chơi lại anh, cho nên đành vận dụng chút hiểu biết về Kim Tự Tháp của mình, tìm cách tiêu diệt Trịnh Minh Viễn. Nếu Thanh Tịnh đoán không nhầm, con mắt kia chính là cơ quan khởi động cạm bẫy, chỉ có điều cô vẫn không hiểu, tại sao Trịnh Minh Viễn thông minh như vậy, rõ ràng đã nhìn ra có vấn đề rồi mà vẫn chần chừ không chịu ra tay?

“Trịnh Minh Viễn, đã có gan đến đây thì nên biết một việc, đây là địa bàn của tao”. Ravic bật cười ha hả: “Tao đã nói với mày từ trước, Kim Tự Tháp là nơi đi dễ khó về. Tưởng là trùm buôn bán vũ khí thì tao phải sợ sao? Trịnh Minh Viễn, mày chết đi. Ở Châu Á mày có thế lực lớn đến mấy thì khi đến Ai Cập, cũng chỉ là con kiến trong tay tao thôi”

Trịnh Minh Viễn bày ra điệu bộ bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn được nữa, cất giọng lạnh lùng: “Ravic, mày có gan chơi tao thì cũng phải biết, bất cứ kẻ nào đυ.ng đến tao đều chết không toàn thây”

“Haha”. Ravic càng ngày càng cười lớn, hắn cười đến mức lỗ mãng: “Vậy thì mày cứ thoát khỏi chỗ này đi đã. Nhìn xem, mày bây giờ có khác gì chó bị nhốt trong cũi không? Tìm được đường ra rồi hãy nói, bằng không, cứ ở trong đó làm chó thui cho tao”

Lửa bắt vào dầu hỏa trong lăng mộ, chỉ trong chớp nhoáng đã cháy rất dữ dội, ngọn lửa cao quá đầu người rồi cứ bập bùng dâng cao mãi, dồn người của Trịnh Minh Viễn vào góc tường.

Bọn họ bị hơi nóng từ lửa làm cho mồ hôi túa ra đầm đìa, bốn phương tám hướng đều bị bao bọc bởi lửa, cảm giác giống như sắp bị thiêu sống trong một chiếc lò, tuy nhiên, trừ Thanh Tịnh ra thì tất cả đều bình tĩnh một cách kỳ lạ, không một ai dám la hét, không một ai hoảng loạn, cũng không một ai nao núng rời bỏ vị trí.

Võ Hoành nói: “Đại ca, trong này không gian quá hẹp, không thể dùng bom để phá tường”

Tạ Vĩnh Tuân mồ hôi nhễ nhại, tuy nhiên vẻ mặt anh ta không hề sốt ruột, dường như những chuyện cận kề sinh tử này đã quá quen với bọn họ, chỉ cần có Trịnh Minh Viễn ở đây, nhìn thần sắc không nao núng của đại ca mình thôi, cũng đủ để an tâm rồi: “Tìm cách dập lửa trước đã”

Thanh Tịnh nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Trịnh Minh Viễn, chưa có kinh nghiệm ứng phó với hoàn cảnh này bao giờ nên hai chân cô mềm nhũn, lửa bao bọc họ trong không gian kín, khói bụi xông nồng nặc, cô nghĩ mình sắp thành lợn quay đến nơi rồi, thế mà cái tên đại ác ma kia vẫn dửng dưng như không có chuyện gì. Thời gian thì không còn nhiều, lẽ nào hắn định chết dễ dàng như vậy đấy à?

Đinh Nhật thấy vẻ mặt cắt không còn giọt máu của Thanh Tịnh, đột nhiên lại tốt bụng vỗ vỗ lưng cô: “Tịnh, không cần sợ. Không có việc gì mà đại ca không làm được”

Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt của Đinh Nhật, trong giờ phút này cuối cùng Thanh Tịnh cũng đã hiểu, tại sao Trịnh Minh Viễn lại rèn luyện đàn em khắc nghiệt như thế. Anh để cô đứng trước súng đạn làm bia, bắt anh em huấn luyện quy củ hệt quân đội, giờ phút này tất cả đều im phăng phắc nghe lệnh, không một ai tỏ vẻ sợ hãi, không một ai mất kiên nhẫn. Trong nguy hiểm, bình tĩnh mới là sáng suốt nhất. Chỉ một người hốt hoảng thôi, cũng sẽ kéo theo hiệu ứng dây chuyền.

Thanh Tịnh nghĩ xong, bèn gật đầu: “Thật à? Vậy anh ấy nhất định sẽ có cách cứu chúng ta ra khỏi đây sao?”

“Yên tâm”. Đinh Nhật ghé tai cô nói nhỏ: “Súng đạn còn không sợ, đối với đại ca, mấy thứ cạm bẫy cổ lỗ sĩ này nhằm nhò gì”

“Tịnh, đọc văn tự”. Trịnh Minh Viễn đột nhiên quay đầu, nhìn Thanh Tịnh ra lệnh, ánh mắt hướng lên bức phù điêu trên trần.

Cô giật mình, lập tức quên hẳn mình định nói gì tiếp theo với Đinh Nhật, vội vội vàng vàng nhìn theo tầm mắt anh, “Vâng” to một tiếng.

Lúc nãy đèn pin soi vào, bức phù điêu này chỉ vẽ những hình thù thông thường, tuy nhiên khi lửa bắt đến, hơi nóng làm những mảng đất sét trên phù điêu rơi xuống, lộ ra những mảng phù điêu khác đã bị che lấp.

Hóa ra, người xưa che giấu văn tự dưới đất sét.

———
« Chương TrướcChương Tiếp »