Trong căn phòng khách sạn xa xỉ, Vũ Thanh Tịnh ngồi bó gối trên ghế dài, trên người chỉ mặc độc một chiếc váy ngủ bằng vải voan màu trắng.
Chất liệu vải voan mềm mại ôm sát từng đường cong da thịt, lộ ra những khoảng đầy đặn cong vυ"t giữa bầu ngực, dời mắt lên còn có thể nhìn rõ cả hai bả vai cùng xương quai xanh quyến rũ mê người.
Đêm vừa tối vừa dài, có một cô gái xinh đẹp trong phòng bao lại còn ăn mặc như thế này, chắc chắn chỉ có một mục đích: muốn mê hoặc đàn ông.
Đúng, đêm nay Vũ Thanh Tịnh muốn phá thân.
Không những phá thân, mà còn muốn gϊếŧ người.
Cô ngồi đợi đã bốn tiếng dài đằng đẵng mà vẫn chưa thấy bóng dáng anh ta xuất hiện, quần áo trên người đã sớm lột gần như sạch sẽ, cơ thể cũng thơm ngát mùi sữa tắm loại anh ta thích, ngay cả chuẩn bị chất bôi trơn cho lần đầu tiên đau đớn cũng đã sẵn sàng. Bây giờ chỉ chờ anh ta đến đây, khi hai người đang trong cơn hoan ái, cô sẽ một dao đâm chết người đàn ông ấy, sau đó tự kết liễu chính mình.
Cảm giác sắp được gϊếŧ người và tự gϊếŧ mình khiến Thanh Tịnh cảm thấy trái tim mình run rẩy, thời gian cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Mãi đến tiếng thứ năm, tức là gần hai giờ sáng mới nghe thấy tiếng loáng thoáng tiếng người nói chuyện bên ngoài.
Vì căn phòng này được cách âm khá tốt nên cô chỉ nghe câu được câu mất, đại khái vẫn đoán ra được nội dung cuộc trò chuyện đó là:
“Đại ca, em đã chuẩn bị sẵn một người phụ nữ cho anh. Cô ta năm nay mới hai mươi hai tuổi, đã kiểm tra một lượt rồi, sạch sẽ và vẫn còn trinh”
“Nói cái gì?”
“Đại ca, đây là ý của bác gái, bọn em cũng không còn cách nào khác. Bác gái có vẻ sốt ruột muốn có cháu bế lắm rồi, hay là anh cứ chiều theo ý bác, nếu không muốn chơi thì cứ để cô ta chăm sóc anh. Hôm nay anh uống nhiều rồi, có phụ nữ chăm sóc vẫn hơn”
Bên ngoài im lặng một lúc, rõ ràng qua một lớp tường dày mà Thanh Tịnh vẫn cảm nhận được một lớp hàn khí từ ngoài hành lang xuyên vào, sống lưng bỗng nhiên rét run.
Người ngoài kia là ai, sao thái độ của anh ta không hề giống với người cô muốn gϊếŧ như vậy? Kẻ cô muốn gϊếŧ trước giờ chỉ là một tên xã hội đen háo sắc, đêm nào đi ngủ tay cũng phải ôm ngực đàn bà, tại sao bây giờ lại có vẻ như “không muốn chơi phụ nữ?”
Lòng đang rối như tơ vò thì bên ngoài tiếp tục vọng đến tiếng chuông điện thoại, người đó nói vài câu, sau đó chừng nửa phút cánh cửa phòng VIP cũng bật mở. Một luồng ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài hắt vào, đổ xuống lớp thảm đỏ là bóng của một người đàn ông vô cùng cao lớn.
Hai người khác mặc áo đen đứng sau anh ta, giơ tay cung kính chỉ vào bên trong:
“Đại ca, anh vào đi”
Trong phút chốc, Thanh Tịnh thoáng giật nảy mình, vô thức lùi về phía sau một đoạn.
Gã cô muốn gϊếŧ không phải là người này, hắn chỉ cao tầm một mét sáu, cùng lắm là một mét bảy gì đó, tuyệt đối không có chiều cao suýt chạm đến khung cửa và có khí chất lạnh lùng kinh khủng như người đàn ông mới bước vào phòng.
Anh ta đứng ngược sáng nên không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy trên người khoác một bộ quần áo màu đen tuyền, giày da sạch sẽ, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng. Thoạt nhìn có vẻ rất giống một người đàn ông đẹp trai bình thường nhưng cái khí chất xã hội đen thì không lẫn đi đâu được, không giống dạng người trên trán viết hai chữ “Lưu manh” mà là xã hội đen chính cống. Cơ hồ, Thanh Tịnh còn có thể ngửi cả được mùi máu tươi trên người anh ta.
Chẳng lẽ là cô đi lộn phòng?
Không đúng, trước khi vào đây cô đã tìm hiểu rất kỹ, kẻ cô muốn gϊếŧ đêm nay đã bao phòng này, cô cũng đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ cho quản lý khách sạn để được sắp xếp phục vụ Lâm Quý hôm nay. Tại sao bây giờ lại là người đàn ông này? Hoặc là anh ta đi lộn phòng?
Thanh Tịnh còn chưa kịp nghĩ xong thì cửa phòng đã lạnh lùng đóng lại, khoảng sáng duy nhất từ bên ngoài hắt vào cũng nhanh chóng vụt tắt. Chẳng mấy chốc phòng bao VIP lại trở về vẻ tối tăm như ban nãy cô từng ngồi chờ đợi, bây giờ chỉ khác một điều, ở nơi này có tiếng hít thở của tận hai người.
Có tiếng bước chân đi lại gần, Thanh Tịnh thoáng hoảng hốt, kêu lên:
“Đừng lại đây, anh đi nhầm phòng rồi”
Bước chân anh ta ngừng lại vài giây, cô vốn tưởng người đó sẽ hỏi ngược lại hoặc bỏ ra ngoài, ai ngờ còn chưa kịp thở phào thì tiếng giày da gõ xuống sàn lại tiếp tục vang lên.
“Tôi đã nói đừng qua đây. Tôi có khách cần phục vụ, người đó không phải là anh, phiền anh đi ra cho”
Người đó không trả lời. Cô lại tiếp tục lùi về phía sau, lùi đến mức lưng chạm vào bức tường buốt giá: “Nếu anh không đi thì để tôi đi. Chúng ta người nhầm phòng, người nhầm người, để tôi tự đi”
“Lên giường”
Thanh âm lạnh lùng đến mức lãnh khốc, không như giao tiếp thông thường mà là ra lệnh, giọng nói của anh ta rất có uy.
Vũ Thanh Tịnh lần đầu tiên gặp kiểu đàn ông chỉ dùng lời nói cũng có thể khiến người ta run sợ như thế này, trong lòng không tránh khỏi một phen hoảng hốt, tuy nhiên sau vài giây trấn tĩnh, cô đành đứng dậy, lần mò men theo vách tường tìm ra cửa chính:
“Xin lỗi anh, có lẽ tôi nhầm phòng. Bây giờ tôi sẽ ra bên ngoài ngay lập tức, mời anh cứ tự nhiên nghỉ ngơi”
Thấy anh ta không nói gì, cô cứ tưởng như vậy là có thể thoát thân dễ dàng, ai ngờ vừa mở cửa ra bên ngoài đã thấy cả một đống vệ sĩ mặc áo đen đứng dày đặc cả hành lang. Nghe tiếng động, tất cả đều ngoái đầu nhìn về phía Thanh Tịnh, sau đó hai người tiến lên phía trước, đẩy cô vào phòng:
“Đi đâu?”
“Tôi đi nhầm phòng, hình như các anh nhầm người rồi”
“Mẹ kiếp”. Một người mặt lạnh như cục đá, không thèm hỏi đến lời thứ hai đã ngay lập tức rút ra một khẩu súng, họng súng chĩa thẳng vào ấn đường Thanh Tịnh: “Một là vào phòng hầu hạ đại ca cho tốt, hai là tôi cho cô đi thẳng xuống âm phủ”
Chết, cô không sợ. Nhưng chưa làm xong được việc lớn, cô không thể chết. Thanh Tịnh tự biết được mất, cũng biết đám người này dám ngang nhiên mang súng đến tận đây, chắc chắn cũng có gan gϊếŧ người thật. Cô cắn môi cúi đầu, lặng lẽ lùi về phía sau rồi giơ tay đóng cửa phòng.
Xử lý một đám người không bằng xử lý một người. Vậy thì để cô gϊếŧ người ở trong phòng trước.
Thanh Tịnh lặng lẽ đi tới gần người đàn ông trong phòng, hiện tại anh ta đang ngồi trên sofa hút thuốc, mẩu đầu lọc lập lòe trong đêm tối dù không đủ sáng để khắc họa dung mạo của người này nhưng ngay cả điệu bộ anh ta đưa điếu thuốc lên môi cũng toát lên một phong thái vô cùng tao nhã, quyến rũ đến mức chỉ giơ chân nhấc tay thôi cũng đã đủ lay động lòng người.
Người này, chắc chắn là hàng cực phẩm. Đã cực phẩm như vậy, tại sao còn cần đàn bà kiểu này?
Dù có thế hấp dẫn thế nào thì toàn thân anh ta vẫn toả ra một mùi vị nguy hiểm khó che giấu, tuy nhiên, Thanh Tịnh không còn đường để đi cho nên đành tạm gác lại thắc mắc trong lòng, nhón chân đi tới gần, giả lả giọng nói:
“Xin lỗi anh, là em có mắt như mù, thế nào mà ngay cả anh cũng không nhận ra. Đêm nay để em hầu hạ anh thật tốt, mong anh đại nhân đại lượng, xin đừng chấp em”
Anh ta rít một hơi thuốc, kiên nhẫn nhắc lại: “Lên giường”
Thanh Tịnh mỉm cười đến phong tình vạn chủng, ngoan ngoãn nghe lời đi lại phía giường lớn. Ở dưới gối cô đã giấu sẵn một con dao, vốn định gϊếŧ Lâm Quý nhưng lưỡi dao sắc bén, gϊếŧ người đàn ông này rồi gϊếŧ Lâm Quý sau chắc cũng chưa muộn.
Cô nằm xuống giường, học theo cách trên mạng dạy câu dẫn đàn ông, lả lơi vén váy ngủ lên một nửa, ngọt ngào nói: “Người ta đang đợi anh trên giường này, anh mau lại đây để em chiều anh”
Trịnh Minh Viễn vẫn lạnh nhạt như cũ, anh không nóng không vội mà chỉ chầm chậm hút hết một điếu thuốc, sau khi dụi đầu lọc vào gạt tàn mới thong thả đứng dậy đi về phía giường.
Lúc anh bước đến nơi thì tay của Thanh Tịnh cũng đã chạm đến được chuôi dao, miệng vẫn ôn nhu mỉm cười: “Anh…”
Anh hơi cúi xuống như muốn nhìn rõ người con gái nằm dưới giường, cô cũng chỉ chờ giờ phút này, lập tức rút dao lia một đường, vốn định cắt cổ họng Trịnh Minh Viễn nhưng lưỡi dao còn chưa chạm được đến da thịt đã bị một bàn tay nhanh như chớp nắm lấy.
Tốc độ nhanh hơn gió, còn kịp thời ra tay ngay trong thời khắc bản thân chưa hề có sự phòng bị, có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết người đàn ông này chắc chắn không phải là dạng vừa.
Nếu đã không phải là dạng vừa, thì trước mặt chỉ còn hai con đường. Một là gϊếŧ người, hai là bị gϊếŧ.
Nghĩ vậy, Vũ Thanh Tịnh đành tạm bỏ qua thắc mắc trong lòng để tranh thủ giành giật sống chết, cô lập tức thả dao bật dậy, ghì hai tay ôm chặt cổ người đàn ông, siết thật mạnh, đồng thời dùng chân đạp một cước vào cổ tay đang cầm dao của Trịnh Minh Viễn.
Lực đạp rất mạnh nhưng không trúng tay anh ta, mà ngạc nhiên hơn nữa là Minh Viễn lại tự động ném dao đi, xoay người đúng một vòng, sau đó luồn một chân móc vào chân Thanh Tịnh, hơi dùng sức một chút đã khiến hai cơ thể tự do rơi xuống giường, đè lưng anh lên người cô, ngay lập tức biến bị động thành chủ động.
Dù Thanh Tịnh có từng luyện võ mấy năm nhưng cơ thể cô chỉ hơn 50kg, trong khi anh ta nặng khoảng tám mươi kg, cơ bắp rắn chắc như thế đè cô đến ngạt thở, l*иg ngực nặng nề như muốn vỡ cả ra.
Vũ Thanh Tịnh bị đè đến choáng váng đầu óc nhưng vẫn sống chết chống cự đến cùng, ngay lập tức dùng hai ngón tay móc mắt người đàn ông kia. Tuy nhiên, suy cho cùng thân thủ của anh ta vẫn hơn cô cả người bậc. Trịnh Minh Viễn không những tránh được đòn của Thanh Tịnh mà còn nhanh như cắt lật người, tóm lấy hai tay cô để lên đầu, đùi cũng ghì chặt thân dưới khiến cô nghiến răng nghiến lợi cũng không thể vùng vẫy.
Trong đêm tối mờ mịt, Thanh Tịnh có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao của người đàn ông kia đang chằm chằm chiếu tướng mình. Anh nhìn vài giây rồi lạnh lùng nói đúng hai từ: “Bật đèn”
Đèn cảm ứng giọng nói trong phòng bao lập tức bật sáng đồng loạt, soi rõ gương mặt anh tuấn của Trịnh Minh Viễn cùng tư thế vô cùng mờ ám của hai người.
Vũ Thanh Tịnh váy áo xộc xệch, một nửa bầu ngực trượt ra ngoài, phần tà voan dưới đã tốc lên đến tận đùi non, đầu tóc rối tung rối mù.
Tuy nhiên, dù thê thảm như vậy nhưng cô lại vẫn toát lên một vẻ xinh đẹp quyến rũ say lòng người. Đẹp đến dời non lấp bể.
“Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đi”. Cô không còn hơi sức đâu mà nhìn người đàn ông đang đè lên người mình, đừng nói đến trình độ đánh nhau thua xa anh ta, ngay cả thân thủ cũng kém hơn rất nhiều, chạy trốn là điều không thể làm được. Chỉ tiếc, việc lớn chưa thành đã phải chết một cách lãng xẹt, mà chết dưới tay một người mình không hề quen như thế này.
“Cô là ai?”
“Tôi đã nói đi nhầm phòng, anh muốn gϊếŧ cứ việc gϊếŧ, không cần nhiều lời”
Trịnh Minh Viễn lạnh nhạt: “Nói”
Thanh Tịnh không buồn mở miệng, nhắm mắt chờ chết.
Người đàn ông kia vốn không phải loại người thương hoa tiếc ngọc, càng không thích dịu dàng với phụ nữ. Anh không chút lưu tình, giơ tay còn lại hung bạo bóp cằm cô, ép Thanh Tịnh phải quay lại nhìn mình: “Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu”
Lúc này, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Trịnh Minh Viễn dưới ánh sáng, cô thoáng chốc giật mình thảng thốt.
Khuôn mặt anh ta đẹp chuẩn mực đến từng góc cạnh nhưng lại mang một vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, cặp mắt sáng ngời nhưng vẫn không che giấu nổi một cỗ sát khí khiến người ta nổi da gà, sống mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng càng toát làm lên sự kiêu ngạo bẩm sinh, phong thái quá mức uy vũ. Tóm lại, anh ta không những có một vẻ bề ngoài hoàn hảo, mà còn có cả một khí chất thuộc hàng cực phẩm, là dạng đàn ông có cốt cách hơn người toát ra từ trong xương.
“Tôi đã nói tôi đi nhầm phòng, là chính các người ép tôi”
“Đi nhầm còn muốn gϊếŧ nhầm?”
Minh Viễn quả nhiên không có nhiều kiên nhẫn, người anh phảng phất mùi nước hoa xen lẫn mùi rượu whisky, dường như uống cũng khá nhiều nên tròng mắt anh hơi đỏ. Lực ở tay Minh Viễn đột nhiên siết mạnh khiến cằm Thanh Tịnh đau đớn dữ dội, cơ hồ còn nghe cả tiếng xương kêu răng rắc, da thịt như muốn nứt cả ra.
“Nói. Cô làm việc cho ai?”
“Không… làm …việc… cho… ai. Tôi không làm việc… cho ai. Kẻ tôi muốn gϊếŧ, không phải anh. Chính anh ép…tôi”
“Còn cứng miệng?”
Đau đớn cực điểm khiến cho hốc mắt Thanh Tịnh trở nên cay xè, cô cố há miệng hớp mấy ngụm không khí nhưng vẫn không sao thở được, cảm giác tuyệt vọng vì sắp chết làm cô không cam lòng, hét lên: “Đến họ tên anh… tôi còn không biết… chính anh… đi … lộn phòng”
“Bò lên tận giường tôi còn nói đi lộn phòng? Cái thứ đàn bà biết vài chiêu võ mèo cào như cô đòi gϊếŧ tôi?”
“Không phải anh…”
Cô càng vùng vẫy, váy áo càng xộc xệch, hai bên bầu ngực tròn đầy không chịu ở yên một chỗ mà lên lên xuống xuống, cuối cùng trượt hẳn ra ngoài, đập vào ngay tầm mắt của Trịnh Minh Viễn.
Đêm càng về khuya càng tĩnh lặng, chỉ có hai người giằng co nhau trên giường với một tư thế vô cùng mờ ám, cơ thể anh đã có một chút cồn và còn cả một loại chất kí©h thí©ɧ nào đó, Vũ Thanh Tịnh lại gần như khỏa thân dưới thân anh. Vì phải cố hết sức gồng mình chống cự nên gò má cô hơi ửng hồng, đôi môi nhỏ mím chặt, đầu mày mềm mại nhíu lại…
Đối với đàn ông, điệu bộ này của phụ nữ mới đích xác là khiêu gợi cực điểm.
Trịnh Minh Viễn cau mày thở hắt ra một hơi, buột miệng chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp”.
Sau đó, bàn tay anh đột nhiên hơi buông lỏng, hô hấp càng lúc càng trở nên nặng nề. Thanh Tịnh nằm dưới giường cảm nhận được cơ thể của anh càng lúc càng nóng lên, không phải vì rượu, cũng chẳng phải vì tức giận, bỗng dưng cảm thấy chột dạ, sống lưng cứng đờ.
Cả hai người không ai nói thêm gì nhưng ai cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Trịnh Minh Viễn lắc đầu mấy lần, mồ hôi rịn ra đầy trán. Dù anh đang dần dần mất kiểm soát nhưng tư thế phòng bị vẫn không hề suy chuyển, mấy lần Thanh Tịnh cố cựa mình tìm cách thoát ra nhưng tay chân anh cứng như gọng kìm, nhúc nhích một chút cũng không được.
Qua một lúc sau đó, ánh mắt sắc bén của anh dừng lại ở bầu ngực đang lộ ra bên ngoài của cô, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy lần.
Đôi mắt này không còn chất chứa riêng vẻ lạnh lẽo nữa mà thấp thoáng cả lửa dục đang nhen nhóm bùng cháy. Thanh Tịnh sống lưng cứng đờ, đầu chợt nổ ầm một tiếng, chẳng lẽ anh ta muốn tự tay phá thân cô rồi mới gϊếŧ?
“Gϊếŧ thì gϊếŧ đi”. Cô tỏ vẻ ngoan cố, cố chọc tức anh ra tay nhanh hơn. Không ngờ, Trịnh Minh Viễn chỉ nhìn chằm chằm, nhìn đến mức Thanh Tịnh cũng phải đỏ mặt.
Vài phút sau, anh mới khàn khàn cất giọng: “Gϊếŧ tôi còn muốn chết dễ dàng?”.
Nhìn phong thái sặc mùi xã hội đen của anh ta, cô sớm đã biết mình sẽ không thể chết dễ dàng. Thế nhưng không hiểu sao bây giờ chính tai nghe anh ta nói như vậy, lòng Thanh Tịnh vẫn không nén được run rẩy.
“Anh… anh muốn… làm gì?”
Trịnh Minh Viễn nhếch môi cười nhạt: “Cho cô sống không bằng chết”
Sau đó không đợi trả lời đã đưa một tay bóp chặt bầu ngực tròn đầy lộ ra bên ngoài của cô, không phải là mơn trớn gợi gục mà là thô bạo dùng sức khiến Thanh Tịnh đau đớn, mặt tái xanh tái mét.
Lần này đến lượt cô chửi thề: “Mẹ kiếp”
———