Một giờ đêm tại bệnh viện:
« Mình lẻn vào đây liệu cô bị ai phát hiện không?...Chắc không sao đâu mình cải trang thế này lận mà » (áo đen, quần vải dài đen, áo khoác đen khẩu trang màu đen, xõa tóc không ai nhận ra cũng phải)
« Hình như là phòng này »
* cõn kẹt * tiếng cửa mở
« Hình như không có ai, vào thôi »
Cô đi vào nhẹ nhàng đến bên giường anh đang nằm, cô đặt giỏ hoa quả lên bàn, nhẹ nhàng kéo ghế lại ngồi. Cô chống cằm nhìn anh hồi lâu, rồi nghịch tay của anh.
« Hôm nay tớ đến không phải là để tha lỗi cho cậu mà là đến để nói chuyện với cậu. Tớ thích cậu nhưng tớ cũng ghét cậu, ghét cậu và Liễu Trân bày trò đùa giỡn tớ, ghét cậu lơ tớ, ghét cậu vì cậu ấy mà la mắng trách móc tớ, càng ghét cậu bỏ rơi tớ mà năm đây an nhàn nằm đây ngủ. Nhưng cậu cũng đừng quá đắc ý tớ vẫn sẽ không tha thứ cho cậu đến khi cậu tỉnh dậy vì vậy cậu hãy mau tỉnh dậy đi được không? »
Mỗi lời cô chót nói ra, tim cô càng siết lại khiến cô đau rát mà nước nước mắt thì cứ rơi tòng tã. Cô lo cho anh lắm chứ lo đến phát điên đến nỗi đêm hôm mò vào đây thăm anh. Cô đã khóc khóc rất lâu, khóc nhiều đến nỗi cô lăn ra ngủ khi nào cũng không biết.
Sáng hôm sau lúc 6h sáng:
« Ưm~ nằm lâu khiến mình khó chịu quá »
Anh vươn vai cảm thấy sảng khoái sau giấc ngủ dài. Rồi anh quay sang phía cô mỉm cười chống cằm nằm xuống ngắm, vuốt nhẹ đầu cô.
« Vẫn còn ở đây sao? Hôm qua vất vả cho cậu rồi, thật ra những gì cậu nói đêm qua mình đều nghe hết rồi, cậu đúng là ngốc thiệt đó, hì hì »
Cô cảm thấy khó chịu khi nghe ai đó nói thầm bên tai nên bật dậy, cô đυ.ng chúng đầu anh khiến anh đau nhói.
« Nè từ nhiên cậu ngồi dậy chi vậy? Hại đầu mình bị đau nè »
« Cậu tỉnh rồi sao? Vậy mình đi về đây »
Nói xong cô đứng dậy chuẩn bị bước ra cửa thì đột nhiên có một lực kéo cô lại ngã nhào vào người anh.
« Cậu làm gì vậy? »
« Những lời hôm qua mình đều đã nghe hết rồi, bây giờ cậu hãy chịu trách nhiệm đi »
« Chịu trách nhiệm? Trách nhiệm gì?
« Vì hôm qua cậu đã tỏ tình tớ nên từ giờ trở đi cậu là người của tớ »
« Không muốn »
Cô đẩy anh ra rồi anh lại kéo cô lại, lần này không phải là anh kéo cô lại để nói chuyện mà là anh kéo cô lại để đánh dấu chủ quyền lên môi cô.
« Tớ đã đánh dấu chủ quyền rồi từ giờ trở đi ai chạm vào cậu tớ sẽ phạt cậu »
Cô đỏ mặt đẩy anh ra rồi chạy ra ngoài, vừa chạy cô vừa nói lớn.
« Tớ sẽ không tha thứ cho cậu »
Anh ở trong phòng nghe vậy thích thú cười lớn tỏ vẻ mãn nguyện.
« haha...cô ấy đúng là thú vị mà...môi cô ấy thật nhỏ thật mịn còn có vị dâu, thật đã à »
- ----
Còn ~