Chủ nhật.
Cố Diễm dậy sớm hơn ngày bình thường vì phải đi đến đài truyền hình để quay chương trình.
Làm xong bữa sáng cho Khâu Lê, anh để lại tờ giấy cho cô rồi vội vàng rời khỏi nhà.
Mới vừa lên ô tô thì nhận được điện thoại của Tưởng Bách Xuyên, Cố Diễm nhìn màn hình chần chừ hai giây mới nghe máy: "Dậy sớm vậy? Cậu có chuyện gì sao?"
Giọng nói Tưởng Bách Xuyên có chút bất mãn: "Tại sao số căn cước của tớ lại không thể đăng ký được?"
Cố Diễm giả vờ không hiểu: "Không thể đăng ký cái gì?"
Anh thuận tay hạ cửa sổ xe xuống.
Sáng sớm đầu thu, bởi vì trước đó trời có mưa cho nên bầu không khí cũng không tệ lắm.
Tưởng Bách Xuyên: ""Phụ tử liên minh"."
Vốn anh có ý định là không chơi, nhưng tối hôm qua sau khi ba anh xem xong tin tức, nhất thời tâm huyết dâng trào, muốn cùng anh tạo thành một tổ chiến đội đi "chém gϊếŧ" "nghiền ép" các tổ đội cha con khác.
Ba anh ngại phải gọi điện thoại cho anh, liền để mẹ gọi cho anh.
Anh nói muốn chăm sóc em bé nên không có thời gian rảnh rỗi để chơi, nhưng thật sự là không muốn chơi cùng ba mình.
Nhưng mẹ anh chầm chậm nói từng chữ một: "Bách Xuyên à, con không chơi cùng ông xã của mẹ cũng được, đây là quyền lợi và tự do của con, thế nhưng."
Lúc ấy mẹ anh dừng lại một hồi lâu rồi mới nhẹ giọng nói: "Thế nhưng mẹ có quyền mang quyển album ảnh trước đây của con cho vợ con xem."
Bởi vì trong album ảnh đó có nhiều bức ảnh thời bé rất khó nói hết một lời của anh, Thu Thu đã từng chứng kiến hết những cái đó, nếu mấy bức ảnh đó bị vợ anh nhìn thấy, cả đời này đại khái anh sẽ không còn hình tượng gì để nói.
Ban ngày vừa mới bị Thu Thu uy hϊếp qua, buổi tối lại bị mẹ ruột của mình uy hϊếp.
Anh không biết anh đã đắc tội với ai.
Cuối cùng anh chỉ có thể nói với mẹ, trước hết là đăng ký tài khoản.
Kết quả lúc đăng ký, hệ thống thông báo số căn cước của anh đã bị kéo vào danh sách đen.
Cố diễm nghe xong liền bật cười.
Tài xế cảm thấy không hiểu, giống như là bị doạ, từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn anh.
Ô tô đi ngang qua một nhà ăn sáng, gió lùa vào xen lẫn một mùi hương thơm ngát của bánh quẩy.
Rất giống mùi vị của bánh quẩy ở ngõ hẻm lúc còn bé.
Cố Diễm nói: "Những cái này đều là Dương Soái quản, cậu hỏi cậu ta một chút chuyện này là sao."
Tưởng Bách Xuyên xoa xoa ấn đường, cũng không hỏi lại nguyên nhân là gì, mấy ngày trước Dương Soái cầu xin anh, anh mới để cho Tô Dương làm người phát ngôn cho trò chơi của Trung Doãn.
Bây giờ Dương Soái dùng một thân chi đạo trị một thân chi thân đây.
(*)
(*) dùng cách mà người đó đã sử dụng với mình để trị lại người đó. Cái Tưởng Bách Xuyên buồn bực chính là: "Mấy ngày trước các cậu còn bảo tớ chơi trò này với ba tớ đi, nói cái gì mà sẽ cho tớ một tài khoản tốt, bây giờ lại lật mặt không cho tớ đăng ký?"
Cố Diễm không đành lòng đả kích anh, nhưng vẫn đem sự thật tàn nhẫn nói ra: "Lúc trước sợ không có ai chơi nên để cho cậu quảng cáo một chút, nhưng tình huống bây giờ chính là cho đến sáu giờ sáng hôm nay, người đăng ký "phụ tử liên minh" đã đạt được 250.000 người, một tuần kế tiếp người chơi sẽ tăng đến đỉnh điểm, cậu nói Dương Soái sẽ để ý đến một người chơi như cậu sao?"
Tưởng Bách Xuyên: "..."
Cố Diễm cười, tất cả đều là cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng nghĩ đến Tưởng Bách Xuyên là người đầu tư cho Thu Thu nên Cố Diễm liền chỉ điểm cho anh: "Cậu không cần phải đi cầu Dương Soái đâu."
Tưởng Bách Xuyên: "Sao?"
Cố Diễm: "Cậu đi tìm Miêu Thanh."
Tưởng Bách Xuyên: "Miêu Thanh?"
Cố Diễm: "Ừ, cô ấy chuyên trị Dương Soái."
Tưởng Bách Xuyên: "Cảm ơn."
Trước khi tắt máy lại nói một câu: "Công ty của Thu Thu... Tớ sẽ đầu tư thêm."
Kết thúc trò chuyện, Cố Diễm kéo số di động của Dương Soái vào sổ đen, anh biết nhất định Dương Soái sẽ tìm anh để tính sổ.
Lúc Cố Diễm đến đài truyền hình, Đường Đường đã sớm đến rồi.
Cách thời gian quay hình còn có nửa giờ, Đường Đường không vội vã làm việc mà là cùng Cố Diễm tán gẫu việc nhà, tuy hai người biết nhau từ lúc nhỏ, nhưng rất nhiều năm cũng không liên lạc, về mặt cảm tình có chút mới lạ.
Nói là tán gẫu về việc nhà về ký ức tuổi ấu thơ, kỳ thật cũng không có gì để nói, bởi vì Đường Đường phát hiện những chuyện cô nhớ ở ngõ hẻm, Cố Diễm lại rất mơ hồ.
Căn bản là nghĩ không ra.
Chỉ là cười phụ hoạ.
Thêm nữa anh vốn là người tạo cho người ta cảm giác lãnh đạm, mặc dù xem là bạn chơi từ bé, giờ phút này Đường Đường cũng không tìm thấy một chút cảm giác ấm áp nào.
Cô nửa đùa nửa thật nói: " Như thế nào tôi lại cảm thấy anh đã đi qua một ngõ hẻm giả, một tuổi ấu thơ giả? Lúc còn bé hơn nửa bé gái ở ngõ hẻm đều đi theo anh để hỏi bài tập, thiếu chút nữa phòng của anh chứa không hết người, anh thật không nhớ rõ sao?"
Cố Diễm lắc đầu, cười cười xin lỗi nói: "Không có ấn tượng gì cả."
Trong phòng có nhiều người?
Anh chỉ nhớ có người hỏi anh bài tập, Thu Thu không vui, vẫn luôn dán theo anh không cho anh nói chuyện với người khác, đến nỗi trong phòng có náo nhiệt hay không náo nhiệt, anh cũng không để ý.
Đường Đường cười: "Phỏng chừng chuyện ở ngõ hẻm anh đều không nhớ rõ."
Cố Diễm không một chút do dự: "Chuyện của Thu Thu tôi đều nhớ rõ."
Đường Đường: "..."
Dừng một lát, cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm anh: "??"
Cố Diễm: "Bạn gái của tôi."
Đường Đường trừng to đôi mắt hạnh, mấp máy môi mấy lần, muốn nói cái gì nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng lại không thể nào nói được, một hồi lâu mới bình phục lại sau nỗi khϊếp sợ.
Cô uống mấy ngụm nước trà lạnh để ép lại sự kinh ngạc: "Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được."
Tuy rằng mấy năm không có liên lạc, nhưng cô làm chương trình toạ đàm cho nên đối với những người thành công trong giới này cũng hiểu rõ không ít.
Cô cũng biết, Thu Thu không phù hợp với thẩm mỹ của anh.
Làm cho người ta phải vỡ mắt kính mà nhìn.
Lòng hiếu kỳ của Đường Đường không thể dừng lại: "Lần này anh đột nhiên từ chức khỏi ghế CEO, cũng là có liên quan đến Thu Thu sao?"
Cố Diễm cười nhẹ: "Bây giờ cô hỏi hết, tiết mục lát nữa không cần phải quay sao?"
Đường Đường cũng cười: "Xem như là diễn tập đi."
Cố Diễm gật gật đầu, cũng không nói cái gì khác.
Đường Đường ngàn vạn lần cảm khái: "Tiểu Thu Thu thật hạnh phúc."
Cùng là người đàn ông uống nước của ngõ hẻm mà lớn lên, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?
Một người đàn ông tốt trong một vạn người.
Một người lại cặn bã toàn thế giới.
Quay hình tương đối thuận lợi, đều dựa theo những vấn đề đã chuẩn bị trong nội dung liên quan đến tập đoàn Trung Doãn và xu thế phát triển internet trong tương lai.
Lúc kết thúc cũng không thể tránh khỏi sẽ nói đến vấn đề tình cảm riêng tư.
Đường đường hỏi anh, yêu cầu hoặc tiêu chuẩn cho một nửa kia của mình là cái gì?
Còn cười nói, cái này là vấn đề mà các fangirl quan tâm nhất.
Ý của Đường Đường là nói tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của mình, cô không biết anh muốn công khai tình cảm cho nên hỏi anh một vấn đề tiêu chuẩn hoá.
Nào biết Cố Diễm liền trực tiếp công khai.
Hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cũng không có yêu cầu gì, cô ấy vui vẻ là được."
Dừng lại, "Nếu nói đến yêu cầu, xem như là có một cái, cô ấy không thích ăn rau quả nên mỗi ngày tôi đều yêu cầu cô ấy ăn một ít."
Đường Đường: "..."
Không nghĩ tới Cố Diễm lại hào phóng rải thức ăn cho chó.
Bản thân cô cũng bị ngược.
Đường Đường giả vờ không biết chuyện tình cảm của anh, kinh ngạc lại vui mừng nói: "Cố tổng anh đã..."
Lời nói còn chưa nói xong, Cố Diễm liền đáp: "Đúng vậy, có vị hôn thê."
Đường Đường liền bị nghẹn trong lòng, mới vừa rồi còn là bạn gái, bây giờ đã biến thành vợ chưa cưới.
Lại trộm rải thức ăn cho chó.
Sau khi Thu Thu xem xong chương trình này, phỏng chừng sẽ rất là kích động.
Cô cười: "Chúc mừng cố tổng."
Cố Diễm cũng không khách khí, "cảm ơn."
Đường đường lại hỏi chủ đề phía trước, tiếp tục cho anh một cơ hội rải thức ăn cho chó: "Lần này anh đột nhiên tuyên bố từ chức CEO, trên mạng mỗi người nói một kiểu suy đoán các loại, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đào được chân tướng, cá nhân tôi cũng hết sức tò mò, chuyện anh từ chức có liên quan gì đến chuyện riêng của anh sao?"
Cố Diễm hơi suy nghĩ, lập tức gật đầu: "Muốn có nhiều thời gian với cô ấy một chút, cuộc sống sao, không thể có tất cả, có từ bỏ mới có được."
Đường Đường hơi gật đầu, "Vậy anh có từng nghĩ qua, anh vì gia đình của mình mà từ chức sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Trung Doãn trong tương lai không?"
Cố Diễm: "Tình huống này sẽ không tồn tại, tôi chỉ từ chức khỏi ghế CEO, cũng không có rời khỏi Trung Doãn, hơn nữa chúng tôi tìm một người thích hợp hơn để quản lý công ty, đối với Trung Doãn mà nói đó là chuyện tốt.
Mười mấy phút sau, chương trình đã quay xong.
Đường Đường nói buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm, Cố Diễm uyển chuyển từ chối: "Có khả năng Thu Thu vẫn còn đang ăn vạ trên giường, không biết bữa sáng đã ăn chưa, lần sau đi, mấy người chúng ta cùng nhau tụ họp."
Đường Đường cười: "Lúc nào anh cũng rải thức ăn cho chó được."
Cô vừa nói như vậy, Cố Diễm cũng mới ý thức được, có một chút ngượng ngừng.
Đường Đường nói với anh, chương trình quay ngày hôm nay, thứ sáu hai tuần sau sẽ phát trên kênh tài chính và kinh tế vào lúc 9 giờ 15 phút.
Cố Diễm lễ phép trả lời cô nhất định sẽ xem đúng giờ.
Tiết mục của anh, phỏng chừng đến lúc đó cũng sẽ không có hứng xem.
Nhưng phần anh thổ lộ kia, có thể Thu Thu sẽ thích.
Chỉ là hiện tại như thế nào anh cũng không nghĩ đến, ngày chương trình phát sóng, trên mạng có một trận sóng to gió lớn và cũng mang cho Thu Thu một cái bối rối chưa từng có.
Sau khi Cố Diễm rời đi, Đường Đường trở lại khu công tác, làm việc cũng không tĩnh tâm được, suy nghĩ đã sớm bay đi xa, nhìn đến Cố Diễm cô liền ngăn không được mà nghĩ đến một người khác.
Khoảng thời gian này cô trải qua cực kì khó khăn, có thể so với bốn năm trước.
Những quá khứ vụn vặt kia, sờ vào đυ.ng vào máu tươi liền chảy ra, đau đến tận tâm can.
Lúc trước cô hạ quyết tâm, chỉ cần có con trai cô sẽ không cần cái gì khác.
Bởi vì không hi vọng thì sẽ không thất vọng, lại càng không có tuyệt vọng.
Bốn năm bình tĩnh, anh lại xuất hiện làm rối loạn tất cả.
Mạc Viễn Đông giống như cuộc sống kiếp này của cô.
Như thế nào cũng không tránh được.
Cố Diễm về đến nhà thấy trong nhà không có ai, Khâu Lê đã sớm đến công ty, cô học theo anh cũng để lại một ghi chú: 【anh trai nhỏ, một lời khen cho bữa sáng của anh, la la ~ buổi tối trở về sẽ khen thưởng bằng thịt sợi~】
Cố Diễm: "..."
Bởi vì không cho cô ăn thịt vào buổi tối, hai ngày nay anh vẫn không có cơ hội thân mật với cô, mỗi lần cô đều lấy cớ, anh lại không thể cưỡng ép được.
Anh gọi điện thoại cho Thu Thu: "Tăng ca sao?"
Khâu Lê: "Ừ, công ty thật bận rộn."
Lại tự giễu: "Cần cù bù thông minh mà."
Cố Diễm: "Buổi trưa em ăn ở đâu?"
Khâu Lê đang xem tài liệu, có chút hờ hững: "Ăn ở nhà ăn công ty nha."
Cố Diễm: "Lại ăn thịt nữa?"
Khâu Lê: "Ừ."
Sau khi nói xong, cảm giác có chỗ không đúng cô vội vã giải thích: "Nói sai rồi nói sai rồi, buổi trưa ở nhà ăn ăn tôm."
Cố Diễm: "Không có thịt?"
Khâu Lê ho nhẹ mấy cái, che dấu chột dạ: "Có nha, nhưng em không ăn, em rất tự giác."
Cố Diễm không nhanh không chậm nói: "Ừ, rất ngoan."
Đột nhiên chuyển đề tài: "Một mình anh ăn cơm cũng vô vị chi bằng đến công ty em ăn ké một bữa."
Khâu Lê thả tài liệu trên tay xuống, không khỏi cao giọng hỏi: "Anh nói cái gì? Anh phải đến nhà ăn công ty em ăn cơm ư?"
Cố Diễm: ""Ừ, bây giờ anh liền đi nửa tiếng nữa sẽ đến nơi."
Khâu Lê cau mày, cắn cắn môi, lấy lý do nói: "Ông xã, nhà ăn của chúng em không bằng với nhà ăn của Trung Doãn các anh, các anh đều mời đầu bếp của nhà hàng năm sao, anh trai đầu bếp của chúng em..."
Cố Diễm chen ngang lời cô: "Anh không chê."
Khâu Lê: "..."
Nếu anh đến, cô sẽ không được quang minh chính đại ăn thịt?
Cô khóc không ra nước mắt, cố gắng giãy giụa: "Ông xã à, như thế nào em lại cảm thấy anh còn dính người hơn cả em, có chút... có chút không muốn rời khỏi em."
Cố Diễm thay giày rồi đi ra cửa.
Giọng nói của anh rất trầm: "Ừ, anh không rời khỏi em."
Tưởng Bách Xuyên nhọ thứ nhì thì không ai nhọ thứ nhất cả, poor anh =)))