Cố Diễm cùng Tưởng Bách Xuyên nói chuyện xong đã là mười giờ, trước tiên anh đi tắm rửa, sau khi tắm xong thì gửi tin nhắn cho Khâu Lê:【ngủ chưa?】
Anh không tiếp tục đến thư phòng xử lý công việc, mà trực tiếp đi về phía phòng ngủ.
Tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay liền có chút uể oải.
Khâu Lê trả lời anh:【 còn chưa ngủ, em mới về không bao lâu. Anh thì sao? Về nhà chưa?】
Lúc chạng vạng cô đã đến Tô Châu, rồi cùng Khâu Tây Văn đi dạo phố.
Cố Diễm:【 ừ. Chuẩn bị đi ngủ.】
Khâu Lê:【 nhớ em không?】
Chỉ là vài chữ, còn chưa có nghe được giọng nói của cô, anh đã bị trêu chọc.
Trả lời cô: 【ừ.】
Khâu Lê cười, 【em cũng muốn anh, mấy ngày nay hết bận em sẽ về Bắc Kinh gặp anh.】
Bàn tay Cố Diễm vuốt ve hàng chữ này mấy lần, cô lại như đứa bé không chịu lớn, cãi nhau ầm ĩ xong, rồi cũng sau cơn mưa trời lại sáng, sẽ không để ở trong lòng.
Ngày mai họp cổ đông xong anh sẽ đi Tô Châu tìm cô, thương lượng cô có muốn khai phá thị trường nông thôn hay không.
Anh muốn chuẩn bị cho cô một niềm vui bất ngờ, bây giờ cũng sẽ không nhiều lời với cô.
Dặn dò cô đi ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon xong, anh tắt điện thoại đi ngủ.
Mà một chút buồn ngủ Khâu Lê cũng không có.
Đêm nay cô ở cùng với Khâu Tây Văn, cô vừa mới tắm xong, Khâu Tây Văn vẫn còn đang tắm, đêm nay các cô sẽ nói chuyện phiếm thâu đêm.
Mỗi lần đều như vậy.
Chỉ cần Tây Văn ở nước ngoài trở về, các cô sẽ hưng phấn nói chuyện phiếm hơn mười giờ đồng hồ cũng không mệt.
Cảm giác như không bao giờ nói hết chuyện.
Cũng không biết khi nào Khâu Tây Văn mới tắm xong, Khâu Lê cảm thấy nhàn rỗi lại tẻ nhạt, liền gọi cho Tra Nhị, hỏi anh một chút cái phim cẩu huyết thế nào rồi.
Lần này rất nhanh Mạc Viễn Đông đã bắt máy, anh đang trên đường đi đến quán cà phê, ngõ hẻm quá chật, nên anh dừng xe ở ngoài rồi đi bộ vào.
Ban ngày có mưa, đến lúc chạng vạng thì đã tạnh, chín giờ tối lại bắt đầu mưa, bây giờ càng lúc càng to hơn.
Anh che ô, nhưng nước mưa vẫn làm ướt ống quần.
Anh hỏi Thu Thu: "Còn chưa có ngủ sao?"
Khâu Lê: "Mất ngủ, nhưng lại muốn biết nội dung bộ phim cẩu huyết đó mà anh nói là cái gì? Hình như tối hôm qua có phát hai tập rồi phải không?"
Mạc Viễn Đông bất đắc dĩ cười: "Tối hôm qua anh có việc nên chưa kịp xem, đêm nay về nhà sẽ xem phim phát lại."
Kỳ thật là chiều hôm qua anh lại đến đợi Đường Đường.
Chỉ là không may mắn, anh đợi từ chạng vạng đến rạng sáng cũng không thấy được cô.
Sau đó nhà cô tắt hết đèn, anh không nỡ rời đi, đoán được đại khái là ban ngày cô nghỉ ngơi, không có đi ra ngoài.
Anh không muốn nói chuyện có liên quan đến Đường Đường, đổi chủ đề, hỏi Thu Thu: "Em và Cố Diễm hiện tại thế nào rồi?"
Tâm trạng Khâu Lê không tệ, ngữ điệu cũng ung dung: "Cũng không tệ lắm."
Mạc Viễn Đông thở phào nhẹ nhõm, tính tình trẻ con có lúc cũng tốt, sau cơn mưa chính là trời sáng.
Đang nói chuyện, anh đã đi đến cửa lớn của quán cà phê.
Liền nói với Thu Thu: "Anh còn có chút việc, em thì sao, có chuyện gì muốn nói với anh hay không? Nếu không, trước hết anh cúp máy đây, ngày mai sẽ gọi lại cho em."
Khâu Lê: "Em cũng không có chuyện gì khác, anh cứ bận việc của anh đi."
Tắt di động, Mạc Viễn Đông nhìn bảng hiệu "mật mã thời gian" kia, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Đây là lần thứ hai anh đến nơi này, lần trước sau khi trở về từ Tiểu Thành, liền đến nơi này ngồi hết một buổi chiều.
Tất cả bông hoa được trang trí trong quán chính là loại hoa mà Đường Đường thích nhất.
Từ nhỏ cô đã thích trồng cây, sau khi bọn họ ở bên nhau, anh mua một căn biệt thự, làm một vườn hoa ở trong sân cho cô.
Sau đó cô rời đi, anh đi New York.
Biệt thự ở Thượng Hải vẫn còn để trống, nhưng vườn hoa anh vẫn cho người đến chăm sóc định kỳ.
Lúc mở cửa đi vào, giờ này, trong cửa hàng không có ai.
Nhân viên đang dọn dẹp trong quầy bar, chuẩn bị tan làm.
Mười giờ rưỡi các cô đóng cửa, bây giờ còn có 20".
Nghe được tiếng mở cửa, nhân viên phục vụ ngước mắt nhìn: "Xin chào quý khách."
Lại hỏi anh dùng gì.
Mạc Viễn Đông gọi một ly Lam Sơn.
Anh ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn nước mưa rơi vào cửa kính, từng dòng từng dòng chảy xuống.
Lúc nhân viên phục vụ mang cà phê lên, Mạc Viễn Đông trực tiếp hỏi: "Đường Đường có ở đây không?"
Nhân viên phục vụ bất ngờ, nhưng cô vẫn nói: "Thật ngại quá, bà chủ hiện không có ở đây."
Mạc Viễn Đông có chút mất mát, nhưng vẫn nói một tiếng cảm ơn.
Trong phòng bên trong.
Cũng là một biển hoa.
Đường Đường đang lười biếng ngả người trên sô pha, ngẩn người nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ.
Đêm đen vô tận, giống như tâm trạng của cô bây giờ.
Ngày mai, thứ tư.
Tin tức có liên quan đến tập đoàn Trung Doãn đều đứng đầu đề báo tài chính kinh tế, ngay cả báo giải trí cũng là đầu đề, còn lên cả hot search Weibo.
Thứ nhất, tập đoàn Trung Doãn đã tổ chức cuộc họp báo cao cấp giới thiệu trò chơi di động "phụ tử liên minh". Tô Dương, người phát ngôn quảng cáo nổi tiếng nhất đã xuất hiện trong buổi họp báo với người bạn thân của mình.
Thứ hai, gần như là cùng lúc, Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị của Trung Doãn kiêm CEO Cố Diễm, tuyên bố từ chức khỏi chức vụ CEO.
Hai tin tức này làm cộng đồng mạng bắt đầu sôi trào.
Từ lúc tin tức truyền ra đã ba giờ đồng hồ, nhưng người trong giới truyền thông không tìm ra được nguyên nhân Cố Diễm đột nhiên từ chức.
Không có dấu hiệu nào và cũng không có chuẩn bị.
Miêu Thanh trở về từ buổi họp báo liền trực tiếp đi đến văn phòng của Cố Diễm, cô còn không dám tin đây là sự thật.
Cô ngồi xuống đối diện với Cố Diễm, nhìn anh chằm chằm, mà Cố Diễm vẫn giữ một dáng vẻ điềm nhiên như mây gió, đang thí nghiệm một khoản trò chơi nhỏ.
Miêu Thanh không giữ được bình tĩnh, đứng dậy, nhìn anh đang bận làm cái gì, có thể quan trọng hơn đại sự của công ty.
Càng nhìn càng tức giận.
Trò chơi trên màn hình có một cô bé đang ăn kem que, cái hình ảnh này...
Miêu Thanh lại ngồi lên ghế, xoa xoa ngực, "Cố Diễm, cậu..." Mẹ nó cô rất muốn mắng chửi người.
Cố Diễm vẫn không ngừng gõ bàn phím, tập trung đến mức không nhìn thấy Miêu Thanh đang nhìn màn hình máy tính của anh.
Sau năm phút trò chơi mới kết thúc.
Anh đem hình ảnh vừa rồi ghi nhớ thêm một lần, có một chỗ còn thiếu, anh lấy bản ghi chép ghi lại một hồi, lúc này mới rời khỏi giao diện trò chơi.
"Cố Diễm!" Miêu Thanh không thể nhịn được nữa.
"Nói." Cố Diễm vẫn đang cúi đầu ghi chép tài liệu.
Giọng nói Miêu Thanh lạnh nhạt, còn mang theo lửa giận: "Bởi vì cậu đầu tư cho Phương Quân không có cách nào cho bạn gái cậu một công đạo, cho nên cậu liền từ chức sao?"
Cô thở dài: "Cố Diễm, từ lúc chúng ta bắt đầu xây dựng sự nghiệp đến nay, đổ vào rất nhiều tâm huyết, cùng nhau đi qua khó khăn thế nào, cậu nói muốn từ chức là liền từ chức sao? Cậu có biết bây giờ cậu không có nhiều lý trí hay không?"
Cố Diễm: "Không có liên quan đến chuyện đầu tư Phương Quân."
Ghi chép xong, anh khép vở lại, nhìn về phía Miêu Thanh, đổi chủ đề: "Cậu đến đây có chuyện gì muốn báo cáo sao?""
Miêu Thanh: "..."
Tức giận đến nỗi không biết nói gì.
Cố Diễm thuận miệng hỏi: "Dương Soái đâu rồi?"
Hai người bọn họ đều đi đến buổi họp báo, Dương Soái cũng không có đi cùng với Miêu Thanh đến chất vấn anh.
Nhắc đến Dương Soái, Miêu Thanh cảm thấy lạnh đi vài phần, trong lòng khó chịu, lại còn có chút đau.
Bắt đầu từ ngày hôm qua cô không nói với anh nửa chữ.
Cô cũng không hiểu bản thân mình đang làm cái gì.
Cô tức giận trả lời Cố Diễm: "Không biết, có lẽ là đang thở dốc rồi."
Cố Diễm: "..."
Ngước mắt nhìn Miêu Thanh một cái, đột nhiên không tiếng động mà nở nụ cười.
Không nên hỏi nhiều nữa.
Làm như không có chuyện gì xảy ra bắt đầu mở web xem tin tức.
Sau khi Miêu Thanh bình tĩnh lại, mới nhớ đến mình đến đây là để chất vấn Cố Diễm.
Cô không thể chấp nhận được người xử trí theo cảm tính trong chuyện làm ăn, đặc biệt là người có quyết định cao nhất của công ty.
Vì để làm cho người phụ nữ của mình hài lòng, mang công ty ra làm trò đùa, nói từ chức liền từ chức.
Quay lại đề tài, cô nói: "Cậu nói việc cậu từ chức không có liên quan gì đến chuyện đầu tư Phương Quân? Cậu đang lừa gạt kẻ ngốc hay sao đây?"
Người khác không biết tại sao, nhưng lúc cô nhìn thấy tin tức thì rất rõ ràng.
Thật sự anh đã thay đổi đến mức cô cũng không thể nhận ra điều đó.
Cố Diễm nhàn nhạt nói: "Đầu tư Phương Quân là tớ đắn đo suy nghĩ đưa ra quyết định, bạn gái của tớ có vui vẻ hay không thì tớ vẫn sẽ đầu tư."
Miêu Thanh tiếp nhận lời nói: "Thế thì không phải sao? Cậu đầu tư cho Triệu Tiêu Quân, chẳng khác nào cậu đứng phía đối lập với bạn gái của cậu, cô ấy vui vẻ mới là lạ."
Cho nên nói tới nói lui cũng là vì cô ấy mà từ chức.
Cố Diễm dừng lại một chút, vẫn lại giải thích: "Tớ từ chức không phải vì để cho cô ấy vui vẻ, nếu như chỉ vì để cho cô ấy vui vẻ tớ liền từ chức, không cần thiết."
Miêu Thanh "a" một tiếng: "Vậy thì là vì cái gì?"
Rõ ràng là một hành động không có lý trí, vì muốn cho người phụ nữ của mình vui vẻ, đến bây giờ cậu ta vẫn không chịu thừa nhận, cô muốn nhìn một chút cậu ta làm sao để tự bào chữa cho hành động của mình.
Cố Diễm: "Dựa vào tình hình hiện tại của công ty cô ấy, không biết qua hai ba năm sẽ có cái gì khởi sắc, cô ấy phải còn phải chạy thị trường khắp nơi trong hai ba năm tới, bên ngoài không thể so với ở nhà, nhất định cô ấy sẽ ăn không ngon, tiếp tục kéo dài như thế, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ bị bệnh."
Sau đó, anh hỏi ngược lại Miêu Thanh: "Cậu cảm thấy cô ấy khoẻ mạnh với sự nghiệp của tớ thì cái nào quan trọng hơn?"
Miêu Thanh: "..."
Cô có chút dở khóc dở cười, "Cô ấy đã bao nhiêu tuổi rồi, ngay cả bản thân mình cũng chăm sóc không được?"
Cố Diễm: "Không phải cô ấy không thể chăm sóc cho bản thân mình, một khi đã bận rộn, căn bản sẽ không để ý đến đồ ăn ngon, thậm chí hai bữa cơm chỉ ăn một bữa, có lúc sẽ gặm một ổ bánh mì cho qua ngày, lúc bắt đầu gây dựng sự nghiệp, không phải chúng ta đều đã trải qua sao?"
Lúc đó hận không thể đem một ngày thành 48 giờ mà dùng, cảm giác thời gian để ngủ rất là xa xỉ, chứ nói chi là đến nhà ăn ăn một bữa cơm đàng hoàng.
Miêu Thanh nhấp môi, nhưng lại không có phản bác.
Những tháng ngày tăng ca suốt đêm ở thời kỳ đầu gây dựng sự nghiệp vẫn còn sờ sờ trước mắt, một bên vừa ăn mì, một bên ngồi gõ số hiệu, bảng mã.
Có lúc gặp phải một hạng mục, mấy ngày liền đều không ăn qua một bữa cơm, không có ngủ một giấc nào.
Cố Diễm đặt bút máy xuống, đứng dậy rót một ly nước, sau khi trở lại nói tiếp: "Cô ấy rất là kén ăn, không ăn rau, trái cây cũng không ăn."
Đột nhiên Miêu Thanh nở nụ cười, là nụ cười tức giận.
Quả thực là hoang đường đến cực điểm.
Trào phúng nói: "Cô ấy không ăn rau quả, cậu từ chức thì cô ấy sẽ ăn?"
Cố Diễm cũng không tiếp tục giải thích cái gì, những chuyện riêng tư, anh không có nghĩ vụ nói cho người khác nghe.
Không phải anh từ chức thì Thu Thu sẽ chịu ăn, là anh có thời gian đi sang, có thể đút cho cô ăn.
Khuya ngày hôm trước, vì buổi trưa tâm trạng của cô không tốt, chỉ ăn hải sản tươi, buổi tối anh đút cho cô nửa đĩa rau xanh, cô không muốn ăn, anh dùng đũa gắp bỏ vào miệng cô.
Sau đó cô không há miệng, anh cũng chỉ có thể dùng miệng cho cô ăn.
[ Muốn xỉu =))) ] Cô không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là há miệng ra ăn.
Cả đời dài như vậy, điều quan trọng nhất là cả đời cô bình an, khoẻ mạnh và vui vẻ, ngoài cái đó ra anh cũng không cần gì nhiều.
Editor: 1 tuần t đăng ba chương thôi nhé:)))