Khâu Lê ngây người, chớp chớp mắt, còn chưa có phản ứng lại đây, thì giọng nói của Cố Diễm một lần nữa truyền đến: "Mở cửa, anh đang ở trước cửa phòng em."
Khâu Lê lại choáng váng hai giây.
Nhanh chóng nghiêng người ngồi dậy.
Khâu Lê không thể tưởng tượng được, nói chuyện đều có chút lắp bắp: "Anh nói... Anh... Anh ở Tiểu Thành?"
"Ừ."
"Tới đây." Khâu Lê ném di động, hai tay vuốt vuốt lại mái tóc dài hỗn độn.
Dừng một lát.
Nhanh chóng chạy xuống giường.
Sau đó, lấy quần ôm vừa đi vừa mặc, bởi vì đi quá nhanh, thiếu chút nữa cô vấp phải ống quần mà té.
Mặc quần xong, giày đều chưa kịp mang vào, Khâu Lê đi chân trần chạy về phía cửa.
Lúc chạy qua cửa toilet, cô lại cảm giác có chỗ nào không đúng.
Khâu Lê xoay người đi toilet.
Mở vòi nước, nhanh chóng đánh răng rửa mặt.
Hoàn thành trong tốc độ rất nhanh.
Cô nhìn vào gương, dùng tay vén lại mái tóc dài cho gọn gàng.
Tiếng đập cửa vang lên, "Thu Thu?"
Khâu Lê đáp lời: "Tới đây, tới đây."
Cửa mở ra.
Cố Diễm cất di động, ngước mắt lên liền nhìn thấy Khâu Lê để chân trần ăn mặc áo sơmi nam màu trắng, mái tóc có chút hỗn độn, hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt mông lung lại câu dẫn người mà nhìn anh.
Cố Diễm duỗi tay đem Khâu Lê đưa vào trong lòng ngực, cúi đầu ở hôn xuống cổ cô.
Lại tiếp tục hôn hôn mặt cô.
Trên mặt còn có hương vị nhàn nhạt của sữa rửa mặt.
Khâu Lê ngẩng đầu, nhón mũi chân, hướng về phía trước hôn Cố Diễm.
Cố Diễm cúi người về phía sau, né tránh.
Sắc mặt Khâu Lê cứng đờ.
Còn chưa có kịp không vui vẻ, cô đã bị Cố Diễm bế lên cao.
Khâu Lê " a " một tiếng, nhanh chóng ôm lấy cổ anh.
Cố Diễm ngẩng đầu, cô cúi đầu.
Hai người nhìn nhau đã lâu.
Sắc mặt của Cố Diễm hơi tiều tụy.
Dưới cằm mơ hồ có màu xanh lá, râu cũng đã ẩn ẩn mọc ra.
Khâu Lê dùng sức cắn vào môi Cố Diễm, "Anh đến đây bằng cách nào?"
Cố Diễm ôm cô, lui về phía sau mấy bước, đem rương hành lý bên người dùng đầu gối đẩy mạnh vào phòng, lúc này mới nói với cô: "Ngồi xe lửa."
Khâu Lê trong lòng khó chịu lại tiếp tục cắn môi Cố Diễm.
Khó trách tối hôm qua anh không cùng cô video, bởi vì ngồi xe lửa, không có thuận tiện.
Hỏi anh: "Như thế nào anh lại đột nhiên tới đây?"
Cố Diễm: "Nghĩ tới liền tới đây."
Tối hôm qua sau khi ra khỏi hội sở, trong đầu anh vẫn luôn nghĩ đến mấy câu nói kia của Tưởng Bách Xuyên, vợ của Tưởng Bách Xuyên đã sinh con, trong nhà còn có bảo mẫu, Tưởng Bách Xuyên vẫn sốt ruột về nhà.
Nhưng Thu Thu thì sao, cô so với vợ của Tưởng Bách Xuyên còn nhỏ tuổi hơn.
Một người lại ở nơi khác.
Đột nhiên anh liền muốn đi gặp cô.
Từ Bắc Kinh lái ô tô đến Tiểu Thành là tám, chín giờ, tài xế lái xuyên đêm xác định sẽ rất mệt mỏi.
Yếu tố an toàn cũng không nhiều.
Nhưng thời gian đi chuyến bay trễ cùng cao tốc cũng không kịp, đi xe lửa đến Tiểu Thành cũng chỉ có 9 giờ.
Sau đó, anh mua vé xe, lấy hành lý nhanh chóng chạy tới trạm phía nam, cũng may đuổi kịp.
Vào phòng, Cố Diễm dùng chân đóng cửa lại.
Anh vẫn luôn ôm Khâu Lê đem đến trên giường.
Buông cô ra, lại hôn hôn môi cô, "Mới 6 giờ, thời gian còn sớm, em ngủ tiếp trong chốc lát, anh đi tắm rửa một cái."
Khâu Lê lúc này mới chú ý tới áo sơmi trên người Cố Diễm đã nhăn nhúm, đây là lần đầu tiên cô gặp qua bộ dạng lôi thôi lếch thếch nhất của anh.
Trong lòng cô đặc biệt hụt hẫng, "Ban đêm anh không ngủ sao?"
Cố Diễm cười nhẹ: "Cũng không tệ lắm." Bắt đầu mở rương hành lý ra, lấy quần áo tắm rửa.
Kỳ thật suốt một đêm như thế nào anh cũng chưa ngủ.
Vé xe lửa giường mềm đều đã bán hết.
Chỉ còn thừa phiếu giường trên cùng của giường cứng.
Anh mua hai phiếu.
Còn có vệ sĩ một phiếu.
Sau khi lên xe lửa, giường phía dưới cùng chính là một đôi vợ chồng già mang theo một bé gái năm sáu tuổi.
Tinh thần của đứa bé hơn mười phần, đều đã 10 giờ, nhưng cũng không mệt.
Trong chốc lát lại ca hát, trong chốc lát lại khiêu vũ.
Hát xong nhảy xong ông bà nội đều sẽ vỗ tay.
Ông nội còn sẽ dựng ngón tay cái, bé gái nhỏ đều có chút ngượng ngùng.
Nhìn đến bé gái nhỏ, anh không khỏi nhớ tới Thu Thu khi còn nhỏ.
Cô cũng thích khiêu vũ.
Khi đó máy tính không phổ cập, cũng không biết máy phát âm nhạc là cái gì.
Ngay cả MP3 cũng không lưu hành.
Ông nội Thu Thu có một cái máy ghi âm nhỏ, mỗi ngày bỏ băng từ vào để phát nhạc.
Liền mấy bài hát kia, phát qua phát lại.
Non nửa ngõ hẻm đều có thể nghe được.
Bài hát anh ấn tượng sâu nhất là 《 ngàn năm đợi một lần 》.
Mỗi lần âm nhạc vang lên.
Thu Thu liền bắt đầu nhảy.
Sau khi nhảy xong cô nhìn anh, hỏi: "Thầm thì, ngô kết côn phạt?" ( anh trai, em nhảy có đẹp không?)
Khi đó mỗi ngày cô đều dính theo anh, anh cũng phiền, liền nói, "Lão sứt sẹo ngạch." ( khó coi.)
Hiện tại nghĩ lại, lúc ấy biểu tình của cô chính là mất mát.
Sau đó liền cúi đầu moi ngón tay.
Cũng không lên tiếng.
Lại sau đó, lúc cô lên lớp lá, anh đã nhảy lớp đến lớp chín.
Cô viết cho anh một phong thư.
Nhưng lá thư kia anh không nhận được đúng lúc, đại khái là thư tín gửi qua bưu điện đến trường học bọn họ là lúc kỳ khảo thí cuối cùng, giáo sư cũng quên đưa cho anh.
Anh nhận được lá thư kia đã là đầu khai giảng năm học mới.
Trên phong thư không viết tên người gửi.
Mấy chữ viết trên mục người nhận rất xinh đẹp, sau này anh mới biết được là Khâu Tây Văn viết thay cô.
Mở phong thư ra, anh sửng sốt.
Hai hàng chữ ngắn gọn, chỉ có mấy chữ là chữ Hán, còn viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Mặt khác tất cả đều là ghép vần.
Đại khái là cô lên lớp lá lúc học ghép vần không vững chắc, không có mấy cái đối, đặc biệt là âm điệu, sai rối tinh rối mù.
Nhưng mà tốt xấu gì anh cũng coi như là đã hiểu được ý chính.
Ngày 7 tháng 2 cô có hội diễn văn nghệ tốt nghiệp lớp lá, cô là múa chính, bảo anh đi đến nhà trẻ xem hội diễn tốt nghiệp của cô.
Anh cũng nhớ rõ ràng, lúc anh nhận được là thư kia là ngày 9 tháng 6.
Khả năng khi đó anh còn nhỏ, tâm tư không tinh tế như vậy, cảm thấy cô cũng không hiểu chuyện, anh có đi hay không đều xong sao cả.
Cũng không hỏi lại cô chuyện hội diễn tốt nghiệp.
Thẳng cho đến sau khi trưởng thành.
Anh ngẫu nhiên sẽ nghĩ, lúc ấy rốt cuộc cô có chờ đợi anh đến hay không?
Mà anh không đi, cô có mất mát hay không?
...
Bé gái ở giường phía dưới vẫn luôn nhảy đến 10 giờ rưỡi, sau đó bà nội không cho nhảy nữa, cô bé mới lên giường ngủ.
Còn ở giường giữa dưới giường của anh chính là một người đàn ông trung niên, tiếng ngáy ngủ rung trời.
Giọng nói nho nhỏ quanh quẩn thật lâu.
Còn ở giường giữa phía dưới của vệ sĩ chính là một cậu nhóc hơn hai mươi tuổi, chơi game tới hơn hai giờ sáng.
Đánh tới chỗ kích động, còn sẽ mắng vài câu thô tục.
Ghét bỏ đối phương không phối hợp.
Anh nhìn giao diện di động, chính là trò chơi của Trung Doãn bọn họ.
Lúc ba giờ sáng, cảm giác mệt đến không được, anh thật sự muốn ngủ trong chốc lát.
Kết quả thùng xe cách vách truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
Chờ đứa bé hết khóc, đèn trong thùng xe đã sáng, trên tàu nhắc nhở, nửa giờ nữa sẽ đến chỗ.
...
Cố Diễm đi tắm rửa, Khâu Lê nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc.
Không phải cô không từng ngồi qua xe lửa.
Như thế nào có thể ngủ được đâu.
Nhiều năm như vậy, đại khái đây là lần đầu tiên Cố Diễm ngồi giường nằm.
Ngàn dặm xa xôi, chính là vì đến gặp cô.
Khâu Lê nhắm mắt, ngón tay dùng sức ấn tuyến lệ.
Hơn mười phút sau.
Cửa buồng vệ sinh mở ra.
Khâu Lê nhìn lại.
Choáng váng vài giây.
Chạy nhanh dùng tay che lại mặt.
Trời ạ.
Cô thật muốn chui xuống đất.
Cố Diễm tắm xong thế nhưng cũng chỉ mặc một cái quần ở nhà, phần ở trên lại không có mặc.
Sợi tóc còn nhỏ nước.
Theo cơ ngực mà chảy xuống.
Cơ bụng rắn chắc hữu lực, nhìn liền nhịn không được mà muốn sờ hai cái.
Cố Diễm cười.
Đi đến mép giường, đôi tay chống ở bên người Khâu Lê.
Chống cái trán của cô, "Bảo bảo."
Bùm bùm.
Khâu Lê nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Người đàn ông này quả thực chính là độc dược.
Cô trúng độc.
Nhưng không có thuốc giải độc.
Cố Diễm biết cô sẽ không chủ động bắt tới.
Do dự vài giây, anh trực tiếp nằm ở trên người cô, đem tay của cô đặt ở trên đỉnh đầu của cô.
Khâu Lê cảm giác chính mình muốn hít thở không thông.
Vẫn là không dám mở mắt.
Anh đè nặng cô, một chút đều thở không nổi.
Cố Diễm cũng không thúc giục Khâu Lê mở mắt ra, cúi đầu bắt đầu hôn cô.
Khâu Lê nhịn không được phát run.
Từ đầu sợi tóc đến ngón chân, mỗi tế bào đều khẩn trương.
Hơi thở ấm áp của Cố Diễm phả vào bên tai cô, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào vành tai của cô, nhỏ giọng nói: "Đừng khẩn trương, anh chỉ hôn em."
Buổi sáng cô còn phải đi khảo sát, hiện tại không thích hợp để kết hợp vận động thân mật.
Khâu Lê còn nghiêm trang trả lời Cố Diễm: "A, được."
Cố Diễm nhịn không được bật cười.
Khâu Lê: "..."
Cô biết cô ở phương diện nam nữ thân mật, có chút túng quẫn.
Chính là cũng không cần phải cười đi.
Cô dùng sức giãy giụa tay, muốn tráng thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
Nhưng sức lực của anh quá lớn, cô không tránh được.
Cố Diễm buông cô ra, đôi tay lót ở trên gáy cô, hôn môi cô, ôn nhu khiển quyện.
Khâu Lê đôi tay để giữa không trung, không biết nên để như thế nào.
Cô vốn là muốn véo anh.
Nhưng anh lại nắm lấy tay cô.
Liền trong nháy mắt, cô trở thành một khối thịt mềm mại nhất nằm trong lòng Cố Diễm bị anh nhẹ nhàng đυ.ng chạm.
Khâu Lê nghĩ đến trước kia uống qua trà sữa.
Đặt ở trong lòng bàn tay mà yêu thích.
Từ đầu đến giờ nụ hôn của Cố Diễm vẫn ôn hòa kiên nhẫn.
Đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng miêu tả môi cô, một lần lại một lần.
Lúc sau chậm rãi cạy khớp hàm của Khâu Lê, quấn lấy đầu lưỡi cô.
Cuối cùng đem cả lưỡi hàm của cô vào trong miệng.
Khâu Lê cảm giác chính mình muốn điên rồi.
Đôi tay không khỏi ôm cổ anh.
Cô không biết phối hợp với anh như thế nào, tùy ý để anh đòi lấy.
Một cái hôn mà thôi.
Thế nhưng có thể nhϊếp nhân tâm hồn.
Nụ hôn này giằng co hơn mười phút mới kết thúc.
Khâu Lê đã mềm như nước.
Mặt mày chứa hương vị của một cô gái nhỏ.
Cố Diễm nhịn không được lại cúi đầu hôn khóe môi cô.
Sợ ép trong thời gian lâu, cô không thoải mái, anh đứng dậy, đem hai chân cô tách ra một chút, quỳ gối giữa hai chân cô, hai tay chống bên cạnh, tiếp tục hôn môi cô.
Theo cằm, chậm rãi xuống phía dưới.
Hai chân Khâu Lê không tự giác quấn lấy eo anh, đem khoảng cách của hai người kéo vào một ít.
Bị anh hôn đại não có chút thiếu dưỡng khí, đôi tay của cô sờ soạng ở sau lưng anh.
Vừa mới tắm xong, thân thể của anh vẫn còn hơi hơi lạnh.
Hiện tại đã chảy ra một tầng mồ hôi.
Cô cũng vậy.
Hai người dựa vào nhau cũng không có thoải mái như vậy.
Nhưng nhịn không được mà tựa vào với nhau.
Không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, chỉ có thể dùng hôn môi để cảm giác lẫn nhau.
Đột nhiên Khâu Lê không tự giác mà " ừm " một tiếng.
Lúc ngủ cô không mặc áo ngực, vừa rồi quá sốt ruột đi mở cửa, cũng đã quên mặc.
Nhưng hiện tại rất tiện cho Cố Diễm.
Cách áo sơmi trắng, anh gặm cắn chỗ mẫn cảm của cô.
Khâu Lê cảm giác thân thể có chút khác thường.
Lúc này, chuông báo di động cũng bắt đầu vang lên.
Hô hấp của cô tăng lên, nhỏ giọng nói: "8 giờ em còn muốn đi khảo sát thị trường."
Cố Diễm chẳng những không để ý tới lời cô nói, mà còn một tấc lại muốn tiến thêm một thước đem cúc áo sơmi của cô cởi bỏ mấy viên, trực tiếp hôn lên.
Hơn nữa tay Cố Diễm cũng không nhàn rỗi, cách qυầи ɭóŧ, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve.
Khâu Lê cảm giác ngón chân đều rút gân.
Cố Diễm lại hôn mười mấy phút, mới rời đi.
Khâu Lê sắp hư thoát.
Hôn qua đi, Cố Diễm nằm nghiêng ở trên giường, đem Khâu Lê ôm vào trong ngực.
Khâu Lê đem mặt chôn ở trong l*иg ngực Cố Diễm, dừng đã lâu, mới bình phục lại tinh thần.
Trước kia cô cũng không biết, chỉ mới là hôn liền khiến người mệt mỏi như vậy.
Về sau nếu sống chung, cô có thể mệt đến không thể xuống giường?