Khâu Lê không có trực tiếp quay về công ty mà lái ô tô chạy đường vòng đến dưới lầu tập đoàn Trung Doãn.
Đã thật là nhiều năm cô không có đến đây.
Lần đầu tiên cô đến lúc đó cô chỉ mới lên năm nhất.
Đến để tặng cho anh một chậu tiên nhân cầu nhỏ cho Cố Diễm.
Cô nói với anh, cô mua mười mấy chậu trong vòng bạn bè cũng đều được cô tặng.
Kỳ thật cô chỉ mua có một chậu.
Cố ý chạy vòng hơn nửa Bắc Kinh để đưa tới cho anh.
Ngay lúc đó cô chỉ nghĩ rất đơn giản, muốn cho anh nhìn thấy nó sẽ nhớ đến cô.
Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy cô cũng thật ngốc.
Dừng xe xong, nhìn xuyên qua cửa xe, Khâu Lê ngửa mặt nhìn tòa cao ốc mấy chục tầng.
Đều là tường thủy tinh.
Văn phòng của Cố Diễm nằm ở tầng 39.
Đón ánh nắng mãnh liệt, chói mắt.
Khâu Lê nhìn vài giây, sau đó thu hồi tầm mắt.
Cô dựa lưng vào ghế, lấy di động ra gọi cho Cố Diễm một cuộc điện thoại.
Đã ba ngày bọn họ đã không gặp nhau.
Điện thoại rất nhanh đã chuyển được.
Cô hỏi: "Có mệt hay không?" Điều cô muốn hỏi nhất chính là, có nhớ em hay không?
Nửa giờ trước Cố Diễm mới đến văn phòng, đang xử lý văn kiện.
Cố Diễm buông bút máy, "Còn rất tốt."
Sau đó đứng dậy lấy một chén nước, dựa vào góc bàn làm việc, "Anh vừa mới đến công ty, hôm nay công việc tương đối nhiều, ban ngày không có thời gian cùng em ăn cơm."
Khâu Lê dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy ngọn tóc, nhỏ giọng nói: "Em muốn ăn quả vải."
Cố Diễm cười: "Được, buổi tối về nhà mua cho em ăn."
Tiếng đập cửa vang lên.
Cố Diễm: "Mời vào."
Không phải là thư ký.
Cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ dung mạo tinh xảo đi vào.
Cố Diễm nhìn lại, là Miêu Thanh.
Miêu Thanh một thân khéo léo trong trang phục công sở, thành thục giỏi giang.
Nhưng ở giữa mày chứa sự tức giận.
Vốn Miêu Thanh đến là để chất vấn Cố Diễm, vừa rồi vào cửa nhìn thấy Cố Diễm tay cầm điện thoại, ý cười trên khóe miệng vẫn còn chưa tan đi, lửa giận trong lòng cô càng tăng lên.
Cố Diễm nói với Khâu Lê: "Anh vội."
Kết thúc trò chuyện, Cố Diễm thuận tay đặt điện thoại ở góc bàn, cầm ly nước lên uống mấy ngụm.
Sau đó nhìn Miêu Thanh, biểu tình ôn hòa: "Ai đã chọc cậu? Mới sáng sớm mà hỏa khí đã lớn như vậy."
Miêu Thanh khó chịu, "Cố Diễm, cậu hiện tại đã bắt đầu đem công ty ra coi như trò đùa! Không phải kỉ niệm thành lập cũng không phải ngày lễ quan trọng, thế nhưng cậu lại phát cho người chơi của Trung Doãn bao lì xì trị giá 27, cậu..." Điên rồi!
Mấy chữ cuối cùng, cô vẫn chưa nói ra.
Sau khi nuốt xuống khẩu khí này, trong lòng lại càng thêm không thoải mái.
Trong toàn bộ tập đoàn, người dám dùng khẩu khí này nói chuyện với Cố Diễm không có người thứ hai, Miêu Thanh chính là người duy nhất.
Miêu Thanh là CEO chấp hành của công ty game online Trung Doãn, lúc trước cùng Cố Diễm gây dựng sự nghiệp, cũng là một thành viên trung tâm của Trung Doãn.
Suy nghĩ của Miêu Thanh về việc quản lý cùng kinh doanh ở công ty thường xuyên đối lập với Cố Diễm, nếu không ảnh hưởng đến đại cục, cơ bản Cố Diễm sẽ thoái nhượng một bước.
Điều hiện tại Miêu Thanh tức giận chính là quyết định phát lì xì cho người chơi lần này Cố Diễm không có thương lượng với cô, đề cập đến cũng không có, mà tổng tập đoàn trực tiếp thông qua hình thức thông báo cho công ty game của các cô phối hợp.
Thời điểm cô biết việc này vào giữa trưa ngày thứ ba, lúc đó Cố Diễm đã đi Hongkong công tác.
Sau đó cô gọi cho Cố Diễm, Cố Diễm nói cứ thông báo cho người chơi như vậy.
Cũng không giải thích nửa chữ gì.
Sau đó lại vội, liền trực tiếp treo máy.
Cố Diễm không giải thích nhiều, cô vẫn luôn đè nặng cái thông báo này.
Chờ cậu ta trở về rồi nói tiếp.
Vừa rồi trợ lý của Dương Soái cầm phương án hoạt động cho cô ký tên, làm cô phải trố mắt vài giây.
Cảm thấy chính mình có chút buồn cười.
Thì ra Dương Soái đã sớm biết, hơn nữa đã làm tốt hoạt động chuẩn bị công tác.
Lúc này Cố Diễm mới mở miệng: "Đem công ty kinh doanh trở thành trò đùa ư? Toàn bộ chi phí hoạt động lần này là do tớ gánh vác, cậu cũng không nên nghiêm trọng như vậy."
Miêu Thanh: "Vì sao lại muốn làm vào ngày 9."
Cố Diễm: "Sinh nhật bạn gái tớ."
Miêu Thanh: "......"
Sau một lúc lâu Miêu Thanh mới bình tĩnh.
Lúc trước không phải cô không suy nghĩ qua khả năng này, nhưng trong tiềm thức cảm thấy sẽ không có khả năng.
Cho rằng cậu ta sẽ không rảnh rỗi mà đi làm một màn lãng mạn cho một phụ nữ.
Biểu tình Miêu Thanh phức tạp, cuối cùng cũng chỉ "A" một tiếng.
Cô vẫn luôn cho rằng trái tim của cậu ta đã bị đóng băng, không cho một người phụ nữ nào có thể tới gần.
Hai mươi phút sau, Dương Soái lại đến đây tìm Cố Diễm mở cuộc họp nghiên cứu phát minh mới.
Nói xong chính sự, Dương Soái nhịn không được chế nhạo Cố Diễm một phen, "Lại cãi nhau với Miêu Thanh sao?"
Cố Diễm đem notebook khép lại, chuẩn bị đi đến phòng họp.
"Tớ cãi nhau với cô ấy làm gì?"
Dương Soái: "Nếu không cãi nhau, sau khi rời khỏi văn phòng của cậu hốc mắt cô ấy đỏ lên là chuyện như thế nào? Bên ngoài đều truyền điên rồi, nói cậu khi dễ Miêu Thanh."
Cố Diễm: "Chính cô ấy tự mình đi tìm khó chịu, tớ làm gì có biện pháp nào."
Dương Soái: "Còn đang trách cậu lúc trước không thương lượng qua với cô ấy? Ai bảo cậu bình thường đều nhường cô ấy, còn lần này thì không phải."
Cố Diễm đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài: "Việc của công ty khẳng định sẽ thương thương lượng lượng, còn việc tư thì không cần thiết."
Dương Soái cũng đi theo phía sau Cố Diễm ra ngoài.
Thầm nghĩ, ngày nào đó nếu là có việc mà không thể nào phân rõ công tư, Cố Diễm lại không muốn thương lượng, nhưng Miêu Thanh lại cường thế, nhìn thôi cũng thật là náo nhiệt.
Phòng họp bộ truyền thông nghiên cứu phát minh.
Người tham gia hội nghị này cơ bản đều đến đông đủ.
Ngoại trừ Miêu Thanh.
Cố Diễm hỏi Dương Soái: "Thảo luận sản phẩm mới sao?"
Dương Soái: "Ừ. Gần đây tớ ngủ nhiều quá đâm ra nhàn liền động não nghĩ ra, có mấy khoản trò chơi rất thích hợp, cuối năm sẽ được công bố."
Ngủ nhiều quá đâm ra nhàn?
Nói như vậy cậu ta cũng có thể nói được.
Cố Diễm: "Hẳn là không tồi."
Lấy tính cách của Dương Soái, trò chơi bình thường sẽ không gọi anh tới.
Dương Soái cười: "Cậu tin tớ như vậy sao? Ai da, trái tim của tớ rất nhỏ nha."
Sau đó còn làm một động tác khoa trương mình được sủng mà cảm thấy kinh sợ.
Cửa phòng họp bị đẩy ra.
Miêu Thanh khoan thai tới muộn.
Miêu Thanh hơi hơi gật đầu với Cố Diễm: "Cố tổng."
Lúc này mới ngồi xuống.
Trước mặt người ngoài, cô mới xưng hô như vậy đối với Cố Diễm.
Cố Diễm cũng gật gật đầu.
Ánh mắt của mọi người bên phòng nghiên cứu phát minh cứ liếc trộm hai người Miêu Thanh cùng Cố Diễm.
Biểu tình của hai người đều rất nghiêm túc, giống như với bình thường không có gì khác lạ.
Kỳ lạ thật?
Không phải có tin tức truyền ra, hai người họ đang tranh cãi gay gắt sao?
Hội nghị hôm nay là Dương Soái chủ trì.
Anh đứng lên, đi lên phía trước.
Vỗ vỗ tay: "Mọi người yên lặng một chút, hội nghị lập tức bắt đầu."
Dương Soái: "Các người chẳng lẽ không cảm thấy bổn đại soái hôm nay đều soái ra phía chân trời?"
Mọi người đều không có biểu cảm gì, mỗi một cái đều không có.
Trừ bỏ kiểu tóc kia có chút 250 (đồ ngốc).
Cố Diễm lúc này mới chú ý.
Dương Soái hôm nay mặc tây trang áo sơmi, còn đeo cà vạt.
Dương Soái cười nhẹ: "Có phải các người thấy soái quá nên không nói gì luôn đi?"
Sau đó lại đắc ý hây hẩy tóc mái trước trán, "Ngày hôm qua tôi mới vừa đi cắt tóc, cái tên gia hỏa này, hiện tại tóc quý hiếm như vậy nhưng mà lại lấy hai trăm hai."
Trước mắt mọi người thổi qua một hàng chữ, không lừa dối tên ngốc này thì lừa dối ai?
Dương Soái cũng cảm giác không khí có chút không đúng.
Anh ho nhẹ hai tiếng, quay trở lại chuyện chính: "Trước khi họp, tôi cùng mọi người tâm sự một chút, cả ngày mọi người đều cùng giao tiếp với số hiệu, thời gian lâu rồi, xem kìa trên mặt ai cũng đều tràn ngập số hiệu."
Dương Soái duỗi tay mở ra máy tính, tiếp theo nói: "Có đôi khi ngẫu nhiên đi trên đường cái dạo một vòng, nhìn đến những người đàn ông lớn lên rất giống nhau, tôi liền có một loại xúc động, muốn đem số hiệu trên mặt anh ta sửa một chút, làm anh ta trở nên anh tuấn giống tôi."
Mọi người cười ha ha.
Dương Soái nói: "Cười rất tốt, kế tiếp chính là thời gian khóc của các người."
Mọi người: "......"
Nụ cười cứng ngắc ở trên mặt.
Không mang theo như vậy.
Ngay sau đó biểu tình Dương Soái cũng khôi phục nghiêm túc: "Tôi hỏi mọi người trong phòng nghiên cứu phát minh, phần lớn các người lần đầu bước chân vào đại học, cơ bản đều phải đi xa nhà, mấy năm nay, công việc rất nhiều, các người có gọi điện thoại thăm hỏi qua quan tâm qua ba của các người chưa?"
Phòng họp cực kỳ trầm mặc.
Không có người lên tiếng.
Dừng lại, anh nhỏ giọng nói: "Tôi cũng chưa gọi qua."
Miêu Thanh như có suy tư gì nhìn Dương Soái, biết nhau nhiều năm như vậy, cô rất ít nhìn đến mặt tình cảm của anh, cho rằng anh vẫn luôn không tim không phổi.
Dương Soái cũng không nhiều lời nữa, mở máy chiếu, cho mọi người xem.
"Đây là một cái thiệp mà chúng ta phát trên Tieba, cũng là một trò chơi chúng ta phát cho người chơi của Trung Doãn."
Tất cả mọi người nghiêm túc nhìn lên màn hình.
Tiêu đề: Tôi chơi trò chơi với ba tôi vào đầu năm.
Nội dung trên thiệp:
Hôm nay nhìn thấy một người ba trẻ tuổi cùng con trai chơi game, nhìn rất có cảm xúc.
Tôi không phải cùng con trai chơi game, mà là chơi cùng ba tôi.
Ở nhà tôi là nhỏ nhất, lúc thành gia lập nghiệp, ba tôi đều đã hơn bảy mươi tuổi.
Ba tôi là một công nhân bình thường, nhà của chúng tôi anh chị em rất nhiều, cả đời ông đều vất vả bận rộn.
Thẳng đến năm năm trước thân thể không tốt, mới không thể làm lụng vất vả.
Có lúc tôi về nhà, lúc đang chơi trò chơi, ba tôi thoáng nhìn qua màn hình, tò mò: Người trẻ tuổi các con mỗi ngày đều cầm di động đều là làm gì?
Ông không hiểu.
Tôi giải thích vẻ mặt ông cũng mờ mịt không hiểu.
Sau đó tôi cho ông chơi thử.
Có khả năng người già cùng người trẻ giống nhau, vừa chơi đã nghiện rồi.
Sau đó tôi mua cho ông một cái máy chơi game, đăng ký tài khoản, nạp tiền cho ông chơi.
Đương nhiên ông vẫn không biết chơi trò chơi còn cần tiền.
Đặc biệt là trình độ chơi game của ông, yêu cầu không ít tiền.
Nạp tiền cũng không nói cho ông, sợ ông đau lòng.
Sau ngày đó, ông đều thường xuyên gọi điện cho tôi, hỏi cái này cái kia đều liên quan đến trò chơi kia.
Mỗi tuần tôi cũng sẽ về nhà chỉ cho ông một chút.
Năm năm qua đi, trình độ của ông đã cao lên rất nhiều, ở chiến đội không cần là người lót đế.
Nhưng về sau tôi không còn cơ hội để cùng ba chơi game.
Hai tháng trước, ba tôi qua đời.
Tài khoản game của ông tôi vẫn đang luyện, chờ tôi già rồi, đi tìm ông để tiếp tục bàn luận.
Mong cho ba, tất cả đều tốt đẹp.
Mong cho ba đều an khang.
Lúc tất cả mọi người đắm chìm vào nội dung, đột nhiên màn hình bị tắt đi.
Cho đến khi tiếng âm thanh tắt máy notebook quen thuộc truyền đến.
Có người tay xoa xoa mặt, khóe mắt đều là ướŧ áŧ.
Dương Soái nói: "Đây là trò chơi xuất phát từ tình cảm, cùng ba chơi một lúc, cùng ông già đi, giống như lúc còn nhỏ, ba làm con quay cho chúng ta, cùng chúng ta lớn lên."
Dương Soái đi đến đầu bàn hội nghị, tay chống lên mặt bàn, biểu tình nghiên túc.
Nhìn Cố Diễm.
"Trò chơi tên là "phụ tử liên minh", tổ hợp cha con cùng nhau PK, không cần tốn tiền, đơn giản nói, chơi trò chơi này không cần tốn một xu."
Vẻ mặt Miêu Thanh không thể tưởng tượng được: "Không cần tiêu tiền?!"
Dương Soái gật đầu: "Đúng vậy, trang bị dựa vào phụ tử liên thủ đánh bại đối thủ đạt được, nội dung của trò chơi đều quay chung quanh tình cha con, trò chơi của chúng ta đăng ký danh tính thật, một người chỉ có thể đăng ký một cái tài khoản. Khả năng vừa mới bắt đầu trò chơi người chơi cũng không nhiều, tôi tin tưởng sẽ từ từ tăng lên. Sang năm..."
Miêu Thanh chen ngang lời nói của anh: "Dương Soái, gần đây có phải cậu không nghỉ ngơi tốt?"
Cái này quả thực là thiên phương dạ đàm!
Dương Soái một chút cũng không bị ảnh hưởng: "Ngày của cha năm sau, chúng ta tổ chức cho top 100 cả nước tới hiện trường tham gia trực tiếp, top 3 sẽ đưa cả nhà đi du lịch Châu Âu mười lăm ngày, top 10 đưa cả nhà du lịch ở Tân Mã Thái, top 50 đưa cả nhà đi du lịch trong nước, còn lại thì đi du lịch Bắc Kinh ba ngày."
Miêu Thanh ấn ấn ấn đường: "Dương Soái, cậu đủ rồi, chúng ta không phải là làm từ thiện."
Dương Soái vẫn tiếp tục nói: "Hiện tại kẻ có tiền đều sẽ làm từ thiện giúp đỡ người nghèo."
Anh dừng lại, "Chúng ta chỉ lo vật chất mà không giúp đỡ người nghèo, tinh thần đâu? Đặc biệt chúng ta đã là người đàn ông ba bốn mươi tuổi, tình cảm với ba mình, có bao nhiêu? Nếu nghèo thì đã chết."
Tầm mắt của Dương Soái đều dừng trên mặt Cố Diễm: "Cố Diễm, cái việc từ thiện này cậu có làm hay không? Nếu cậu làm, tớ liền đem tất cả thời gian đều phụng hiến cho tới cùng."
Miêu Thanh, còn có những người khác trong phòng họp đem ánh mắt nhìn về phía Cố Diễm.
Hạng mục này nếu được vận hành, phỏng chừng còn hơn mấy trăm triệu.
Bản tính của thương nhân từ trước đến nay đều sẽ không làm việc thiện.
Cố Diễm liền nói một câu: "Hợp tác vui vẻ."
Dương Soái thở hắt ra.
Cúi đầu, không tự giác mà cười.
Miêu Thanh kinh ngạc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Diễm.
Cô cảm giác chính mình có chút không quen biết người đàn ông này.
Xa lạ lại xa xôi.
Lúc này di động Cố Diễm có tin nhắn gửi đến, là của Khâu Lê đều là bằng giọng nói.
Anh ấn mở ra, đặt ở bên tai.
Nhưng không biết như thế nào lại phát ra loa ngoài.
"Cố Diễm, em nhớ anh[1]."
[1] em nhớ anh trong tiếng Trung có 4 chữ 我想念你(Wǒ xiǎngniàn nǐ) Sáu chữ này, ở phòng họp an tĩnh dị thường rõ ràng.
Giọng nói mềm mại lại ngọt ngào.
Mọi người: "......"
Mọi người bạn nhìn nhìn tôi, tôi nhìn lại bạn.
Sau đó lại ra vẻ dường như không có việc gì xảy ra tiếp tục lật xem tài liệu.
Cuối cùng mới phát hiện, hôm nay cái gì cũng chưa nhớ.
Lại ngẩng đầu, chỉ có một mình Dương Soái rất bận, đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình notebook.
Vẫn còn đang di chuyển con chuột.
Nhìn qua là một bộ dáng thực nhập thần.
Nhưng bọn họ rõ ràng nhớ rõ, vừa rồi notebook đã tắt máy...
Miêu Thanh vẫn luôn nhìn Cố Diễm, trong mắt nói không rõ cảm xúc gì.
Nhưng thật ra Cố Diễm rất bình tĩnh, trên mặt cũng không có chút xấu hổ nào.
Anh dùng phương ngữ nói: 【 ân, ngô áp lực hướng làm niết hồi khởi. 】 ( ừ, buổi tối anh sẽ về nhà sớm.)