Lúc Khâu Lê trở lại chung cư trời đã tối.
Từ dưới lầu có thể nhìn thấy nhà của Cố Diễm đang sáng đèn.
Thật sáng.
Thật ấm.
Khâu Lê không có đi sang nhà Cố Diễm trước, mà mang áo sơmi của mình cất vào tủ, lại cẩn thận chỉnh sửa lại trang phục của mình cho đẹp, sau đó mới gõ cửa nhà anh.
Đợi hơn một phút, Cố Diễm mới đi ra mở cửa.
Hôm nay anh mặc quần tây đen cùng với áo sơmi màu trắng.
Nhìn vào tương đối nghiêm túc.
Khâu Lê xách theo cái túi mua sắm, đổi giày đi vào.
Cô nhìn Cố Diễm: "Chốc lát nữa anh còn ra ngoài sao?"
Cố Diễm: "Không có đi, buổi chiều anh có một cuộc trao đổi, mới vừa kết thúc."
Sau khi trở về nhà liền mở họp ngay, anh cũng chưa kịp đổi quần áo ở nhà.
Tầm mắt của anh lại nhìn vào váy trên người Khâu Lê, anh rất ít khi nhìn thấy cô mặc quần áo thành thục như vậy.
Nhưng cũng toát ra vài phần hương vị của một cô gái nhỏ.
Khâu Lê lắc lắc túi mua sắm trong tay, "Đây là không phải quần áo mà anh vứt sao?"
Cố Diễm ngẩn ra, không rõ nguyên nhân gì.
Khâu Lê giải thích: "A, lúc em về nhà, vừa lúc thấy cái túi mua sắm này treo ở trên then cửa, giống với nhãn hiệu áo sơmi mà anh thường mặc, có phải anh để quên không lấy vào không?"
Nói xong, tim của cô đập thình thịch.
Sau đó cô nắm tay Cố Diễm treo túi mua sắm lên, hảo tâm dặn dò: " Thu Thu có lòng tốt nhắc nhở, phải quý trọng đồ vật, lần tới đừng vứt lung tung, đừng giống như lúc trước em ném gừng, đến bây giờ vẫn chưa tìm được."
Tầm mắt của Cố Diễm vẫn luôn dừng ở trên mặt cô, không nhịn xuống mà bật cười.
Khâu Lê rất ít nhìn thấy anh cười ra tiếng, trước kia cô cảm thấy, không có việc gì có thể làm cho anh lộ rõ nét vui mừng trên mặt.
Cố Diễm ném túi mua sắm lên sô pha, duỗi tay ôm Khâu Lê vào trong ngực.
Nháy mắt cả người cô đều bị hơi thở mát lạnh của anh vây quanh.
Khâu Lê hơi hơi rũ mi, cũng không đối mặt với Cố Diễm.
Cố Diễm rất tự nhiên cúi đầu hôn khóe môi cô một cái.
Hỏi cô: "Đi dạo phố sao?"
Khâu Lê cảm giác toàn thân mình bị điện giật, tìm không thấy cảm giác.
Sau một lúc lâu, giọng nói cô khẽ run: "Ừ."
Hai tay của cô đều để ở trên ngực của anh, tay phải đều cảm nhận được trống ngực mạnh mẽ của anh.
Trong phòng quá mức yên tĩnh.
Sau đó cô lại nghe được, cũng không phân biệt được tiếng tim đập đó là của cô hay là của anh.
"Anh muốn tiếp tục mở họp, em xem TV không?" Cố Diễm cúi đầu nhìn cô.
Khâu Lê rốt cuộc cũng ngước mắt, "Anh còn phải mở họp sao?"
Cố Diễm: "Ừ, đại khái còn một giờ nữa mới kết thúc."
Anh buông cô ra, "Trong phòng bếp có quả vải, tự mình đi lấy ăn đi."
"Vâng, anh làm việc đi." Khâu Lê tha thiết không muốn rời khỏi cái ôm của anh, sau đó Cố Diễm xoay người đi vào thư phòng.
Dư vị của một màn kia, hết thảy đều quá mức tốt đẹp.
Khâu Lê vỗ vỗ gương mặt của mình, cảm thấy giống như là cô đang nằm mơ.
Năm mươi phút sau, hội nghị kết thúc.
Lúc Cố Diễm đi ra từ thư phòng, Khâu Lê đang ngồi trên sô pha đọc sách.
Cô xem rất nhập thần, cũng không có chú ý đến anh.
Cố Diễm ở xuống bên cạnh cô, "Sách gì vậy?"
Khâu Lê ngẩng đầu, đem văn bản mở ra cho Cố Diễm xem, "Sách quản lý."
Cố Diễm gật gật đầu, anh nhận ra quyển sách này chính là ngày hôm qua ở dưới lầu, cô nhận sách từ Dung Thâm.
Sau đó anh lại nhìn cô nói: "Về sau muốn xem sách gì, đến thư phòng của anh mà tìm."
Khâu Lê cười khanh khách nhìn Cố Diễm: "Được, đợi đến khi xem xong mấy quyển này."
Lúc này di động đặt trên bàn trà vang lên.
Cố Diễm lấy điện thoại đưa cho cô, trên màn hình hiện người gọi đến: Dung Thâm.
Khâu Lê bắt máy, vẫn theo thói quen gọi: "Dung đại ca."
Dung Thâm sửa đúng: "Kêu tôi Dung Thâm là được."
Khâu Lê: "Được, nhớ kỹ."
Cô lại hỏi: "Tìm tôi có việc gì sao?"
Dung Thâm: "Không phải ngày hôm qua cô mời tôi uống cà phê? Hiện tại tôi có rảnh."
Khâu Lê: "......"
Còn có chuyện như vậy?
Trong điện thoại, có tiếng cười trầm thấp truyền đến, "Nói giỡn thôi."
Anh ta nói thẳng ý đồ: "Hiện tại cô có rảnh không? Tôi muốn cùng cô nói chuyện về việc đầu tư B2B."
Điều duy nhất Khâu Lê có thể nghĩ đến chính là: "Ba tôi sẽ không lại bảo anh đến làm thuyết khách đi?"
Dung Thâm: "Không phải. Là tôi muốn tiến quân vào ngành sản xuất này, chúng ta sẽ nói rõ sau, nếu tôi cảm thấy mô hình của cô thích hợp, tôi sẽ quyết định đầu tư."
Khâu Lê kinh ngạc: "Anh đối với B2B cảm thấy hứng thú?"
Dung Thâm: "Tôi đối với việc có thể kiếm tiền từ ngành sản xuất đều cảm thấy hứng thú."
Khâu Lê như là thấy được hy vọng, mặc kệ nói kết quả thế nào, cuối cùng cũng tìm được một con đường có thể tiếp tục đi, "Tôi lúc nào cũng đều rảnh, anh có thời gian thì gọi cho tôi là được."
Dung Thâm: "Hiện tại không phải là gọi điện thoại cho cô sao?"
Khâu Lê cười: "Địa điểm anh quyết định đi, bây giờ tôi liền đến."
Dung Thâm: "Hiện tại tôi đang ở quán cà phê ở phía đông chung cư, lầu hai, sát cửa sổ."
Khâu Lê: "......"
Nhưng mà cô rất thưởng thức những người đàn ông làm việc với hiệu suất cao như vậy.
Giống như Cố Diễm, hôm nay quyết định việc này, sẽ không kéo dài đến ngày hôm sau mới thực hiện.
"Được, chờ tôi mười lăm phút."
Khâu Lê treo điện thoại, nhìn về phía Cố Diễm.
Cố Diễm cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt của anh thâm thúy mà âm u nhưng lại bình tĩnh như nước.
Khâu Lê: "Em đi đàm phán với Dung Thâm."
Cố Diễm cũng biết Dung Thâm, cô cũng không cần thiết phải giới thiệu.
Cố Diễm đứng dậy, lấy chìa khóa xe trên bàn trà, "Anh đưa em đi."
Khâu Lê cũng đứng lên, đem quyển sách bỏ vào trong túi xách, "Không cần đưa đâu, ở quán cà phê phía đông chung cư, em tự đi qua."
Ý tứ của cô, cô cũng không cần làm ra vẻ,liền nói địa điểm gần chung cư như vậy, tự mình đi là được.
Hiện tại mới 8 giờ, trời cũng vừa mới tối.
Cố Diễm không nói gì, gật gật đầu.
Khâu Lê bỏ búi tóc có chút rối xuống, dùng tay vuốt vuốt, nhanh chóng mái tóc dài được xõa ra.
Rồi chỉnh lại váy cho gọn gàng.
Cô thuận miệng hỏi Cố Diễm một câu: "Có cái gì không ổn không anh?"
Cố Diễm duỗi tay tới gần môi cô, môi đỏ oánh nhuận no đủ quá dụ hoặc người khác.
Cố Diễm dùng ngón tay cái lau son trên môi cô đi một chút, "Được rồi."
Tai Khâu Lê nháy mắt liền đỏ.
Cô ho nhẹ hai tiếng, "Cái kia, nói xong em liền trở về, hoa quả em còn chưa có ăn đâu." Nói xong, cô chỉ chỉ mâm đựng trái cây để ở trên bàn trà.
Cố Diễm: "Sẽ cất lại cho em, chút nữa anh sẽ cất vào tủ lạnh."
Khâu Lê: "Em đi trước đây, tạm biệt."
Lúc này cô mới lấy túi, vội vàng rời đi.
Quán cà phê.
Dung Thâm dựa người vào ghế nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ánh đèn đường chiếu sáng, đám đông chen chúc nhau.
Tối hôm qua, Dung Thâm nói với bạn bè: "Tớ muốn đầu tư B2B."
Bạn bè kinh ngạc nhìn anh: "Dung Thâm, cậu điên rồi đi! Có phải nơi này bị kí©h thí©ɧ gì hay không?"
Nói xong chỉ chỉ đầu.
Dung Thâm ngước mắt nhìn bạn mình một cái, không lên tiếng.
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng anh ta cũng ngại nói nhiều.
Bạn bè nhịn không được hiếu kỳ nói: "Vậy cậu nói thử xem, như thế nào cậu lại đột nhiên muốn đầu tư B2B?"
Dung Thâm: "Không có gì, chỉ là tớ cảm thấy tớ còn không bằng một cô gái nhỏ sống tùy ý."
Biết Thu Thu làm B2B, vì việc này còn náo loạn với người trong nhà, làm cho anh cảm thấy rất hâm mộ.
Ít nhất cô còn dựa theo suy nghĩ của mình mà sống.
Tuy rằng không biết là đúng hay sai.
Nhưng kiên trì, kết quả liền liền không trở nên quan trọng.
Không giống với anh, từ bỏ chức nghiệp mà mình yêu thích, sau khi tốt nghiệp trở về phụ giúp ba quản lý công ty Phương Vinh, một việc làm này đã làm hơn 10 năm.
Ngoại trừ xử lý công việc chưa xong thì đi xã giao không dứt.
Sinh hoạt giống như không có gì đặc biệt.
Có khi anh đã quên chính mình là ai, yêu thích cái gì.
"Anh đợi lâu không?" Khâu Lê cười nhạt, ngồi xuống vị trí đối diện.
Dung Thâm quay mặt lại, cười nhẹ: "Vội cả ngày, vừa lúc có thể nghỉ ngơi một chút."
Khâu Lê gọi cà phê, sau đó liền đi thẳng vào chủ đề, "Anh nghĩ thế nào mà lại đầu tư vào B2B?"
Dung Thâm: "Đây là xu thế của tương lai, cũng giống với mua trên internet. Mấy năm nay xí nghiệp làm B2B càng ngày càng nhiều, tuy rằng không có trường hợp điển hình làm thành công, nhưng ít nhất nó cho thấy rằng, tất cả mọi người đều xem trọng nó."
Khâu Lê cười, tiếp nhận lời nói: "Chính là giai đoạn đầu phải tiêu một lượng tiền lớn."
Không phải mỗi cái xí nghiệp vừa mới bắt đầu liền tốt.
Dung Thâm: "Nghe chú Khâu nói, cái cô làm chính là mô hình nghiệp vụ từng sản phẩm?"
Khâu Lê gật đầu.
Dung Thâm: "Cả nước tổng cộng có bao nhiêu cái phân trạm?"
Khâu Lê: "Hơn 600."
Dung Thâm: "Phân trạm hoạt động tốt chỉ có một phần mười sao?"
Quả thực là rất yếu.
Khâu Lê nhìn Dung Thâm, sau một lúc lâu, cô cười mà không nói.
Ngầm chấp nhận.
Nếu đổi lại là người khác đầu tư, cô khẳng định sẽ báo một chút tình huống của phân trạm như vậy mới có thể hấp dẫn người khác đầu tư.
Nhưng người ngồi đối diện chính là Dung Thâm.
Mối quan hệ của ba cô cùng bác Dung chính là tình bạn cách mạng, đã được duy trì hơn ba mươi năm cũng chưa thay đổi.
Đối với con trai của bác Dung, cô cũng không nên nói dối.
Mà cũng không nên nói ngoa.
Dung Thâm cười nói: "Đại khái còn chưa có hơn một phần mười như vậy."
Khâu Lê: "......"
Dung Thâm tiếp tục đi sâu vào đề tài này: "Mấy ngày nay cô sửa lại số liệu tin tức mà các phân trạm đang có, chúng ta sẽ cùng nhau phân tích."
Khâu Lê gật đầu: "Được, muộn nhất là cuối tuần sẽ cho anh số liệu."
Dung Thâm: "Phân tích theo số lượng, đại khái là trạng thái hiện tại của các cung ứng liên chỉnh hợp, tôi mới có thể dự định đánh giá muốn đầu tư nhiều hay ít, hoặc là nói cách khác thích hợp hay không thích hợp đều sẽ dựa vào hình thức kinh doanh trước mắt mà phát triển."
Khâu Lê tiếp nhận lời nói: "Cái này không phải nằm trong ý tưởng hình thức hoạt động của tôi, bởi vì vấn đề về tiền, trong thời gian ngắn hạn không thể thực hiện được dự đoán.".
Dung Thâm hơi hơi gật đầu, ý bảo cô tiếp tục nói tiếp.
Khâu Lê: "Ý tưởng lúc trước của tôi là, tự sản xuất tại các phân trạm ở địa phương, toàn bộ những sản phẩm đó sẽ được thống nhất cất vào kho."
Nếu phát triển tốt, liền có một bộ phận bán sản phẩm online.
Dung Thâm: "Còn có sao?"
Khâu Lê do dự vài giây, tuy rằng ý nghĩ này có chút kỳ lạ, nhưng chính xác là ý tưởng thật lòng mà cô nghĩ ra.
Cô nói: "Tôi còn muốn làm Internet cung ứng liên tài chính, cho xí nghiệp của tôi làm góc vuông cho vay."
Dung Thâm nhìn cô mấy giây, chợt cười, "Dã tâm không nhỏ."
Trùng hợp, đây cũng là điều anh muốn làm.
Cùng chung chí hướng mới có thể kết bạn ở trên con đường này sẽ đi xa hơn.
Sau đó bọn họ còn nói về phát triển B2B sẽ gặp phải tình cảnh gì, còn tham khảo lại các thị trường cung ứng liên tài chính lúc trước.
Nói chuyện quá mức nhập thần, hai người cũng chưa chú ý đến thời gian.
Cố Diễm xử lý xong công việc, đi ra ban công hút thuốc.
Trong tiểu khu vạn nhà đã tắt đèn ngủ.
Rất yên tĩnh.
Cố Diễm liếc mắt nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ.
Khâu Lê còn chưa có trở về.
Hút xong một điếu, anh ấn điếu thuốc ấn lên gạt tàn.
Lấy di động ra, ngón cái lại di chuyển qua lại không có mục tiêu trên màn hình như đang có suy tư gì.