Chương 15: Hoa nở (1)
Đến nơi này Nhan Thấm bỗng nhiên rất nhàn rỗi, tuy quân nhân bị thương rất nhiều nhưng đây đều là chuyện của Nguyễn Miên. Cố Diễn Sinh phải lo huấn luyện, tuy không phải đi ra ngoài phơi nắng, nhưng nhiệm vụ cũng chẳng dễ dàng, Nhan Thấm rãnh rỗi quá bỗng trở nên đa sầu đa cảm nhìn cái gì cũng thấy không thoải mái.
Cố Diễn Sinh nhìn bộ dạng của Nhan Thấm, da trắng, mái tóc đen vốn dài đến eo vì đã được cắt tỉa nên giờ đây trở nên ngắn củn. Trước kia, anh rất thích nhìn cô như vậy, lúc tâm tình anh tốt cô thường đặt chân lên đùi anh, híp mắt, mở đôi môi hồng mềm mại gọi: "Anh Diễn Sinh." Lúc tức giận, liền mang cả họ lẫn tên anh ra ‘ Cố Diễn Sinh. ’
Yêu hay không yêu chỉ ở trong một cái nháy mắt, Cố Diễn Sinh dùng nhiều năm tâm huyết như vậy cũng không thể khiến Nhan Thấm yêu mình, Mộ Lãnh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nói vài ba câu, Nhan Thấm liền theo, Cố Diễn Sinh nào cam chịu để tâm huyết nhiều năm của mình trở thành công cốc.
Trong lòng anh, trong máu anh, toàn thân trên dưới của anh đều hiển thị rõ bản chất chiếm đoạt. Đã cắn thì sẽ giữ chặt, đến chết không rời.
Cố Diễn Sinh chợt nhớ tới một câu nói đầy chất văn nghệ: Ta dạy một người cách yêu một người thế nào, chỉ đáng tiếc, người người đó yêu không phải là ta.
Anh không phải thiếu niên mười mấy tuổi bình thản hào phóng, anh đã tốn nhiều tâm huyết như vậy, làm sao lại cam nguyện chắp tay nhường Nhan Thấm cho người khác.
Đối với hành động thân mật của Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm vẫn chưa thích ứng được, lúc bị anh hôn cô thường khẽ ngẩng mặt, sau đó dịch môi tới gần, là hành động trong vô thức. Cố Diễn Sinh có thể cảm nhận được, cả Nguyễn Miên cũng nhận thấy, đùa nghịch móng tay sơn đỏ của mình nhẹ nhàng cười: "Chuyện này còn đáng mừng hơn chuyện tớ bẻ một nam thẳng thành cong." Tuy cô cô đang cười, nhưng mắt lại giống như một hồ nước, trong không gian âm u, có hào quang màu đỏ thoáng qua: "Nhan Nhan, tớ thật tâm vui mừng cho cậu." Cô rất vui mừng, vô cùng vui.
Nhan Thấm xoay người cười lạnh, tính toán trong lòng anh ta, chưa chắc người khác đã không biết. Cô ngẩng đầu nhìn trời, cây cối trên đảo nhỏ rậm rạp, còn xuất hiện cả loại rắn lớn mà Nhan Thấm nghĩ rằng chỉ trên TV mới thấy. Lúc ấy, Cố Diễn Sinh cầm cây đập nó, chẳng biết trúng chỗ nào mà con rắn kia trở nên bất động. Lúc Nhan Thấm thấy con rắn bị mổ bụng, bên trong còn có xương người, cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn, liền quay mặt đi. Cố Diễn Sinh dùng khăn vuông che môi, mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Báo lên cấp trên, có khi còn được khen đấy."
Những cảnh này anh và quân nhân của anh đã thấy quen, trong khoảnh khắc đó Nhan Thấm chợt phát hiện, đây không phải là trò chơi, ngay từ lúc Nguyễn Miên nhấn mạnh từng chữ nói cho cô biết‘ đều là đạn thật ’, cô nên hiểu, đây không phải là một cuộc huấn luyện đơn thuần, đây là huấn luyện sinh tử, tựa như tử sĩ thời cổ đại vậy.
Nhan Thấm không chịu nổi, đau đầu cả đêm, kỳ kinh nguyệt cũng cũng trở nên rối lạn, lúc có lúc không, khi khỏe mạnh hoạt bát, có khi lại đau đến mức không xuống được giường. Cố Diễn Sinh không dám cho cô uống thuốc giảm đau, loại thuốc này uống nhiều dễ bị vô sinh, bình thường anh đều dùng Vitamin giả làm thuốc giảm đau, giờ tình trạng cô như vậy, Cố Diễn Sinh không dám hành động thiếu suy nghĩ, lần đầu tiên lên giường với cô, anh liền cố ý muốn cô thụ thai, chẳng ngờ kỳ kinh nguyệt đầu tiên này lại làm loạn toàn bộ kế hoạch. Anh phải để cô mang thai, hơn nữa nhất định phải sinh hạ một đứa bé trai.
Cố Gia chín đời độc đinh, có một quy định bất thành văn là: Nếu không sinh được con trai thì vợ chồng có thể tùy ý xử lý hôn nhân, nhưng nếu đã có con trai, sẽ phải nuôi dưỡng đứa bé này cả đời, dù có mâu thuẫn đến mức nɠɵạı ŧìиɧ nuôi bồ nhí, cũng tuyệt đối không cho phép ly hôn.
Nói cho oai là: muốn đứa bé lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ.
Cố Diễn Sinh ngàn suy vạn nghĩ, nhưng trong mắt vẫn chẳng có một gợn sóng, bàn tay chậm rãi xoa lên bụng cô, anh đã cố ý ngâm qua nước ấm, nên rất thoải mái, Nhan Thấm đau đến mặt trắng bệch, thần trí mơ hồ: " Anh Diễn Sinh."
Cố Diễn Sinh chợt biến sắc, nhưng giọng nói vẫn ấp áp như cũ: “Em gọi anh là gì?" Nhan Thấm chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, anh đẹp trai, anh lịch sự, anh hung ác, thậm chí còn có lúc máu tươi dính đầy mặt, hàm răng vẫn trắng sáng như cũ, khuôn mặt vẫn đẹp đến khó tưởng tượng.
Nhan Thấm liền luống cuống, mồ hôi lạnh chảy ròng : "Cố Diễn Sinh, đây chẳng qua chỉ là câu cửa miệng, huống chi lúc nhỏ em cũng luôn gọi anh như vậy, nhất thời khó thay đổi."
Cố Diễn Sinh vuốt tóc cô nhẹ nhàng cười: “Nhan Thấm, đây là lần cuối cùng anh nhắc nhở em, anh không có em gái, anh cũng không có suy nghĩ lσạи ɭυâи, hiểu chứ?" Giọng nói của anh càng ngày càng thấp, ba chữ cuối cùng là thì thầm bên tai cô, nhẹ nhàng nhàn nhạt, Nhan Thấm bị dọa đến mức choáng váng, nào suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể gật đầu theo bản năng, Cố Diễn Sinh cười: "Nhìn em kìa, vẫn nhát gan như vậy." Sau đó lại nhẹ nhàng xoa bụng cho cô, Nhan Thấm bị hù dọa một phen liền cảm thấy đỡ đau hơn nhiều.
Đúng thật là không có tiền đồ, Nhan Thấm tự phỉ nhổ bản thân.
"Em muốn về nhà." Kinh nguyệt vừa qua, Nhan Thấm liền bắt đầu đòi về nhà, Cố Diễn Sinh đồng ý, sửa lại y phục cho cô, tỉ mỉ dặn dò.
Trước khi máy bay đến, Nhan Thấm chợt quay đầu lại: "Cố Diễn Sinh, khi nào thì anh về?"
Trái tim Cố Diễn Sinh mềm nhũn, lời nói cũng trở nên nhẹ nhàng: "Khoảng mười ngày nữa, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi hưởng tuần trăng mật, ngoan, ở nhà nghe lời." Trong lòng Nhan Thấm lúc này ngũ vị tạp trần, một Cố Diễn Sinh dịu dàng, nói ra những lời ấm áp như thế, ngay cả trên mặt cũng là biểu tình an tường thật khiến cô cảm thấy lạ lẫm.
Trái tim Nhan Thấm cũng mềm nhũn, đi đến gần hôn anh, bởi vì vấn đề về chiều cao, cùng ngượng ngùng, cô không hôn lên môi, mà chỉ đến cằm, Nhan Thấm tự phỉ nhổ mình, chiều cao chênh lệch lớn như thế, sau này sinh bé sẽ không bị dị dạng đấy chứ, Cố Diễn Sinh chỉ cười nhẹ, nhìn thấy áo cô bị bung cúc, liền cúi đầu cài lại rồi ôm lấy cô, Nhan Thấm chỉ dám vươn tay nhẹ nhàng ôm anh.