Chương 9: Giữ Lời Hứa

Sau một đêm nghỉ ngơi, Mộ Tuyết thức dậy tinh thần thoải mái dễ chịu, đi ăn bữa sáng rồi đến Phổ Nghi.

Bằng cấp y khoa của Mộ Tuyết đã được kiểm tra và phổ cập toàn cầu, trình độ đúng là rất cao. Chuyên nghiên cứu về phẫu thuật ngoại khoa. Hơn nữa, cô còn là học trò Dr. Kate rất đắc ý và đề cử mãnh liệt, sau khi Mộ Tuyết nghỉ ngơi dưỡng sức, cô trực tiếp tới bệnh viện trung ương tốt nhất thành phố X báo danh là được, và chức vị trí là phó bác sĩ tư vấn. Đây chính là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nhất bệnh viện trong nhiều thập kỷ vừa qua.

Sau khi đến Phổ Nghi, cô gái đứng ở quầy lễ tân đã sớm không còn là người năm đó. Đúng vậy, thời gian cũng đã qua năm năm, năm đó Mộ Tuyết vẫn chỉ là một học sinh lớp mười hai. Vậy mà bây giờ cô đã là một bác sĩ có bằng cấp y khoa, hơn nữa Dr. Kate còn là bác sĩ ngoại khoa đầy uy tín.Thời gian trôi qua thật nhanh!

“Không biết Liệt có thay đổi chút nào hay không? Đã năm năm rồi mình không được gặp cậu ấy, thật sự rất nhớ cậu ấy.” Nhìn con số trong tháng máy không ngừng thay đổi, Mộ Tuyết nhẹ giọng nói.

Năm năm trước khi Mộ Tuyết vừa tới Phổ Nghi thì bị chặn ở quầy lễ tân, cho nên Thượng Quan Liệt đã cho Mộ Tuyết một cái thẻ đi lại thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc Trương, có thể trực tiếp đi lên tầng cao nhất mà không cần thông báo hay hẹn trước.

“Đinh.” Một âm thanh lanh lảnh vang lên, nhắc nhở Mộ Tuyết đã đến tầng cao nhất. Năm năm trước, khi Mộ Tuyết vừa ra khỏi cửa thang máy, cô đã nhìn thấy Thượng Quan Liệt đang đứng chờ ngoài cửa. Nhớ lại khung cảnh năm xưa, Mộ Tuyết đi đến phòng làm việc của Thượng Quan Liệt.

“Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên trong văn phòng lớn trên tầng cao nhất.

“Vào đi.” Giọng nói của Thượng Quan Liệt không mang theo độ ấm truyền tới từ phía bên kia cánh cửa.

Mộ Tuyết đẩy cửa văn phòng ra rồi bước vào, cô không nói một lời nào mà chỉ lẳng lặng nhìn Thượng Quan Liệt cúi đầu xử lý văn kiện ở trên bàn làm việc.

“Thượng Quan Liệt, em đã trở về rồi đây.” Giọng nói của Mộ Tuyết giống như một tia chớp đánh trúng vào trái tim Thượng Quan Liệt khiến cho anh đứng hình ngay tại chỗ.

Hai tay để ở trên bàn nắm chặt thành quả đấm, cả người run rẩy không thôi. Anh nhắm chặt mắt lại, muốn biết người này đang lo lắng và bất an như thế nào, thậm chí còn mang theo vô số khó tin thì chỉ có thể nhìn vào đôi môi đang mím chặt ấy. Giống như ở nhà hàng năm năm trước, lúc Mộ Tuyết nói cô muốn ra nước ngoài du học, Thượng Quan Liệt nóng nảy không yên, khó tin và run sợ. Anh đã từng nghĩ rằng có người đàn ông kia, thì Mộ Tuyết sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Bởi vì cô đã không còn cần anh, không muốn tiếp tục làm ánh mặt trời của anh nữa, không phải sao? Vì vậy, lần này Mộ Tuyết trở về là muốn chính miệng nói cho anh biết, cô không cần anh nữa sao?

“Nói đi.” Giọng nói của Thượng Quan Liệt vang lên không mang theo một chút độ ấm nào.

“Em nói là, em đã quay về, em đã giữ đúng lời hứa với anh.” Nghi vấn trong lòng Mộ Tuyết nghi vấn càng lớn hơn, tại sao có thể như vậy, không phải Liệt nên vui mừng sao? Nhưng tại sao lần gặp mặt lần này anh càng lạnh lùng hơn so năm năm trước chứ? Hoàn toàn không mang theo chút nhiệt độ nào, tựa như là mới từ Địa Ngục trở về vậy. Thậm chí còn khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.

“Tôi cho là em muốn nói cho tôi biết những chuyện khác.” Sau một hồi lầu im lặng rốt cuộc giọng nói của Thượng Quan Liệt cũng vang lên lần nữa.

“Những chuyện khác sao? Đúng thật là cũng có một việc, ưm, em đã tốt nghiệp rồi, qua mấy ngày em sẽ đi đến bệnh viện báo danh, sau đó em cũng sẽ không rời đi nữa.” Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Năm năm trước em đã hứa với anh, em nhất định sẽ trở về, cho nên em sẽ không đi nữa. Thượng Quan Liệt, em sẽ không rời khỏi anh nữa.” Sau khi Mộ Tuyết nói xong những điều phải nói thì cô lẳng lặng nhìn Thượng Quan Liệt.

Không phải như những gì anh nghĩ, Mộ Tuyết trở về cũng không nói không cần anh, anh còn cơ hội có thể chạm vào ánh mặt trời và hơi ấm, có đúng không? Mộ Tuyết, có phải giờ phút này em vẫn còn muốn lấy anh, vẫn còn cần anh phải không? Cho dù, bây giờ em coi anh như thế thân của người đó cũng vẫn là cần anh, có đúng không? Mộ Tuyết, anh cầu xin em, cầu xin em đừng rời bỏ anh, cầu xin em....

Thượng Quan Liệt rời khỏi bàn làm việc đi đến trước mặt Mộ Tuyết, anh cứ thế yên lặng ngắm nhìn cô, dường như muốn khắc sâu khuôn mặt của Mộ Tuyết vào trong mắt của mình. Cặp mắt ma mị u ám của Thượng Quan Liệt dần dần có bóng hình của Mộ Tuyết, thời gian chậm rãi trôi qua tất cả đều là Mộ Tuyết. Giống như năm năm trước vậy, Thượng Quan Liệt vươn tay giữ thật chặt lấy Mộ Tuyết: “Mộ Tuyết....” Tựa như đang thì thầm ở trong mộng.