Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bởi Vì Là Anh...

Chương 2: Lời Cầu Xin Của Ông Cụ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Với thân phận của mình, Thượng Quan Liệt đã tìm được tất cả thông tin liên quan đến Sở Mộ Tuyết. Từ khi Sở Mộ Tuyết sinh ra đến nay, mọi thứ đều được soạn thành văn bản đặt trên bàn làm việc của anh. Anh gần như tham lam xem từng chữ, từng thông tin về Sở Mộ Tuyết, hay đúng hơn là từ người con gái có thể mang lại sự ấm áp đó cho anh. Có vẻ như sau khi xem xong hết những tài liệu này anh cảm thấy ấm áp và hy vọng, bóng tối không còn bao quanh anh.

“Liệt gần đây khỏe không?”

Trong căn biệt thự bên bờ biển, một người đàn ông khoảng 60 tuổi với tóc mai bạc trắng hai bên nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, hỏi người quản gia đứng đối diện.

“Vẫn như trước đây, nhưng gần đây cậu chủ đã điều tra thông tin của một cô gái.”

Người đàn ông như đang suy nghĩ điều gì đó rồi trầm tư nói: “Cậu Toàn, tìm tất cả những tài liệu liên quan đến cô gái đó cho tôi, ngay lập tức!”

Người đàn ông từng trải qua nhiều thăng trầm này có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng, cô gái mà Liệt đang điều tra này có thể sẽ thay đổi được người thừa kế của gia tộc Thượng Quan. Cuộc sống của Liệt có thể sẽ không còn u ám nữa, có thể bù đắp cho cuộc hôn nhân bất hạnh của con trai và cho cả cháu của ông. Thậm chí còn có thể mang lại cho anh một cuộc sống khỏe mạnh. Vì vậy hãy để cô gái này ở bên cạnh Liệt bằng bất cứ giá nào. Bằng mọi cách!

Lúc này, Sở Mộ Tuyết đang ngồi đọc sách ở nhà không hề biết rằng, cuộc sống của cô đã lặng lẽ thay đổi vì buổi chiều hôm đó, hay vì ly trà sữa và ánh mắt đau lòng ấy.

Hai tháng sau.

Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, năm mười hai ở cấp ba của Sở Mộ Tuyết cũng kết thúc.

“Sở Mộ Tuyết, đến phòng họp trên lầu bốn đi, có giáo viên tìm cậu.” Lớp trưởng nói với cô.

“Cảm ơn lớp trưởng!” Sở Mộ Tuyết tinh nghịch trả lời. Vì cô thi cuối kỳ không tệ nên tâm trạng của Sở Mộ Tuyết cũng vui vẻ và thoải mái hơn.

‘Cốc cốc’ Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

“Mời vào!”

“Vâng!”

Giọng nói này không giống của giáo viên, chuyện gì thế này! Bước vào phòng họp, Sở Mộ Tuyết nhìn thấy một ông già và một người đàn ông trung niên trông rất phong độ và đứng đắn.

“Là chúng tôi tìm cô!” Bác Toàn nhìn thấy sự nghi hoặc của Mộ Tuyết nên giải thích nguyên nhân với cô.

“À vâng, mọi người là…?” Sở Mộ Tuyết hỏi.

“Còn nhớ người này không?” Bác Toàn lấy ra một tấm ảnh đưa cho Sở Mộ Tuyết xem thử.

“Vâng, còn nhớ ạ. Mọi người là...người nhà của…anh ta?”

Sở Mộ Tuyết nhớ rõ người trên ảnh kia, anh để lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc. Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng ánh mắt đen láy thông minh ấy lại khắc sâu vào lòng Sở Mộ Tuyết.

“Ông là ông nội của cậu ấy.” Ông lão luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng. Ông đã luôn quan sát cô ngay từ đầu, bây giờ ông càng vững tin hơn về cô gái tên Sở Mộ Tuyết này có thể cứu lấy cháu trai của ông ấy, vì trên người cô như tỏa ra ánh dương.

“Ông hy vọng cháu có thể trở thành bạn của cháu ông.”

“Hả?” Sở Mộ Tuyết ngây cả người. Trời ạ, đây là tình huống gì thế này, sao vừa bước vào phòng đã lên tiếng bảo làm bạn gái của cháu ông ấy!

“Liệt mắc bệnh tự kỷ nặng. Hai mươi lăm năm qua cho đến bây giờ, nó luôn giấu mình bên trong thế giới của chính nó. Đây là điều duy nhất mà một người ông nội như ông không thể chấp nhận được. Nó không bước ra khỏi đó, cũng không cho chúng ta bước vào. Cách đây không lâu, nó đã điều tra tất cả tư liệu về cháu. Đây là lần đầu tiên nó chủ động làm một việc gì đó. Khi nhìn thấy ảnh cháu, ánh mắt của cháu trai ông đã có một chút ấm áp, chút tình cảm. Thậm chí nó còn chủ động đến hỏi bác sĩ làm sao để có thể nắm bắt được sự ấm áp. Cháu gái à, cháu có thể đem lại ánh nắng cho nó, giúp ông một lần đi! Bởi vì ba mẹ của nó nên nó đã tự giam mình bên trong thế giới u tối đó. Là lỗi của ông…”

Giờ phút này ông ấy không còn là người có thể hô mưa gọi gió. Ông ấy chỉ có một mong muốn duy nhất là cháu trai mình có thể tìm thấy được ánh nắng. Ông ấy cầu xin cô gái ngập tràn ánh nắng trước mặt mình với thái độ thành khẩn, thậm chí là hèn mọn, cầu xin cô mang lại sự ấm áp cho cháu trai ông ấy, đưa anh ra khỏi thế giới u tối đó. Bởi vì là cô, cũng chỉ có thể là cô!

“Cháu...” Sở Mộ Tuyết khó khăn nói, cô không biết làm sao để biểu đạt suy nghĩ của mình ngay lúc này. Trong lòng cô vô cùng cảm động và thương xót cho ông lão đang đau lòng vì cháu trai của mình, lại cảm thấy đau lòng hơn vì Thượng Quan Liệt luôn ở trong thế giới u tối kia.

“Cháu đồng ý, nhưng bây giờ cháu còn đang ôn thi, đặc biệt là sắp đến kỳ thi đại học, thời gian cũng không còn nhiều. Nếu có thời gian rảnh cháu sẽ đến thăm anh ấy, chúng cháu có thể làm bạn được không?”

“Cháu gái, cảm ơn cháu. Thật cảm ơn cháu! Cảm ơn!” Đôi mắt của ông lão cũng đỏ lên.

“Cảm ơn cô Mộ Tuyết!”

Bác Toàn đứng bên cạnh cũng nói với vẻ cảm kích, ông ấy đã nhìn thấy Liệt từ khi còn là một cậu bé, đứa trẻ này phải chịu rất nhiều đau khổ. Giờ đây có thể gặp được hạnh phúc, sao ông ấy có thể không xúc động chứ.

Mùa đông ở thành phố X luôn lạnh buốt, Mộ Tuyết sợ lạnh nên trừ khi là việc quan trọng, nếu không cô tuyệt đối sẽ không bước chân ra khỏi cửa. Cách đây không lâu, cô thậm chí còn không đến dự buổi ký tặng của nhà văn mà cô yêu thích ở trung tâm thành phố vì thời tiết quá lạnh!

‘Ở trong nhà vẫn tốt hơn, ấm áp và còn có trà sữa mà cô yêu thích, còn lâu ta mới đi ra ngoài!’ Sở Mộ Tuyết nghĩ về thời gian thật đẹp này.

‘Để lại tình yêu ở miền duyên hải, cô đơn cũng tuyệt vời. Tôi tin rằng chúng ta đều nên hướng về tương lai, không nên cứ ở mãi một chỗ mà hồi tưởng. Tôi thật sự hiểu rằng khi tỉnh lại mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ, tôi không hề ở đó’ Tiếng chuông điện thoại chợt phát lên, khiến cho Sở Mộ Tuyết bất ngờ, nhấc điện thoại lên: “Xin chào.”

Cô chờ đối phương trả lời, nhưng không hề có âm thanh gì được truyền đến từ phía bên kia.

“Xin chào, ai vậy a? Có ai đang nghe máy không? Này, này.”

Không có ai trả lời nên Sở Mộ Tuyết tắt điện thoại.

“Thật là kỳ quái, thật đáng ghét mà!”

Sở Mộ Tuyết nhỏ giọng lầm bầm. Nhiệt huyết của cô đều bị hủy hoại, thật là tức đến chết mất. (Ha ha tính tình Sở Mộ Tuyết từ nhỏ đã nóng nảy, ai bảo lại phá hỏng buổi chiều nhàn hạ của cô chứ.)

Tập đoàn Phổ Nghi là một trong những doanh nghiệp thuộc tập đoàn trực thuộc danh nghĩa của dòng họ Thượng Quan, là một tập đoàn xuyên quốc gia, tổng công ty đặt ở thành phố X. Trong văn phòng trên tầng bảy mươi, Thượng Quan Liệt cầm trên tay chiếc điện thoại đã bị ngắt kết nối, kinh ngạc đến ngẩn người.

Thì ra giọng nói của cô có âm điệu như thế, nghe một lần là nghiện, khát khao được nghe càng nhiều càng tốt…
« Chương TrướcChương Tiếp »