Chương 2-1
Ở Khẩn Đinh chơi đùa ba ngày rồi trở lại Đài Bắc nên rất vui vẻ, nhưng không ngờ chuyện tình càng bi thảm hơn còn đang chờ cô.
Thật ra thì ngay từ lúc mẹ bỏ lại cô cùng người đàn ông khác đi nghỉ phép, cô đã có linh cảm, sợ rằng mẹ lại lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, nhưng tại sao mẹ có thể quá đáng như vậy, bọn họ nói hôm nay sẽ cùng nhau ăn mừng sinh nhật mẹ, tại sao có thể đuổi cô đi?
Âu Dương Hỉ Nhi thất hồn lạc phách đi ra khỏi khách sạn Tề Hoàng, nước mắt giống như một chuỗi ngọc trai bị kéo đứt, tí tách, nhanh chóng rơi xuống.
Cô không muốn khóc, nhưng càng khóc càng hung, như người phụ nữ bị đàn ông vứt bỏ, ngay cả chính mình cũng cảm thấy cực kỳ khinh bỉ.
Rất buồn cười đúng hay không? Không sai, đây chính là nguyên nhân khi cô yêu đương luôn duy trì không đến ba tháng, vừa nhận được điện thoại của mẹ, cô liền bỏ bạn trai lại, đã từng có một người bạn trai cười cô có tình cảm luyến mẫu (yêu mẹ), nói cô không giống con gái, thật giống con trai, cô tức giận đề nghị chia tay, thật ra thì anh nói một chút cũng không sai, đâm trúng chỗ yếu của cô, thật ra thì cô muốn làm một người con trai có thể cho mẹ dưỡng già, mà không phải con gái gả ra ngoài giống như bát nước hắt đi.
Mu bàn tay không ngừng lau đi nước mắt trên gương mặt, nhưng vô dụng, cô trẻ con ngồi chồm hổm xuống, vừa tức giận, vừa uất ức, người như cô thật rất ngu ngốc, chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra, khóc đến đau lòng khổ sở như vậy làm gì?
Lúc này, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc khăn tay, Âu Dương Hỉ Nhi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn đối phương, tại sao lại là anh?
“Không ngờ cô là người mít ướt.” Hoắc Duyên Lãng hài hước tươi cười không hề đồng cảm.
Cô nói rồi, nếu như lần sau gặp gỡ cô vẫn để ý anh, nói chuyện với anh, cả đời này cô sẽ ở trong nhà làm bà cô già! Cho nên Âu Dương Hỉ Nhi đứng lên đi, nhưng không tới hai bước, cô lại quay trở về, không khách khí cướp đi khăn tay trên tay anh.
Cô đã dùng hết khăn giấy, đành phải lấy khăn tay của anh, dù sao một cái khăn tay cũng không đáng bao nhiêu tiền...... Chiếc khăn tay này hình như là BURBER¬RY (một hãng thời trang sang trọng của Anh)...... Thôi, không quan trọng.
Làm sao người phụ nữ này lại đáng yêu như vậy? Hoắc Duyên Lãng bước nhanh qua.
“Cô không cần khóc, tôi mời cô ăn chocolate.” Anh nhất định là trúng tà, làm sao lại để ý nước mắt của cô như vậy? Bởi vì ở trong khách sạn nhìn thoáng qua, anh bỏ lại bạn tốt vội vã đuổi theo, chuyện gì làm cho cô khóc đến đau lòng như vậy? Đàn ông sao? Thật buồn cười, Hoắc Duyên Lãng anh mà lại để cho người phụ nữ chỉ có hai lần duyên phận quấy nhiễu anh như thế.
Âu Dương Hỉ Nhi trừng mắt liếc anh một cái, anh cho rằng cô là đứa bé sao?
“Chocolate không đủ sao? Ở đây còn có một miếng bánh Rừng Đen (*).”
(*) Hay còn gọi là bánh Schwarzwälder Kirsche là một chiếc bánh khá nổi tiếng và có xuất xứ từ những năm 1930 tại vùng Schwarzwald – Đức. Chiếc bánh được làm chủ yếu từ đế bánh Chocolate, kem tươi, rượu Sơ Ri và trái Sơ Ri đã lấy hột, được nấu và ngâm trong nước đường.
Người đàn ông này nhất định là người yêu thích chocolate, tại sao hàm răng của anh vẫn có biện pháp trắng giống như người da đen vậy?
“Còn chưa đủ sao? Ở đây còn có bánh su kem nhân chocolate rất ngon.”
Cô có cần muốn vung tới một quyền hay không, khiến anh ngậm miệng lại?
“Tôi biết rồi, ngày đó tôi không có gọi điện thoại hẹn cô đi chơi đêm, cô còn đang tức giận có đúng hay không?”
“Cười chết người, sao tôi phải tức giận? Tôi không có chờ điện thoại của anh!” Nhưng mà, xem ra cô giống như giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Anh dùng đúng biện pháp rồi, phép khích tướng quả nhiên có hiệu quả đối với cô! “Tôi không có cố ý nói dối, lúc đó phải trở về Đài Bắc, qua điện thoại khó mà nói rõ ràng, tôi vốn định tìm thời gian khác gặp mặt giải thích, còn đền bù thất ước ngày đó.”
“Tôi lại không muốn anh giải thích.” Nhưng mà, tại sao trong lòng vẫn xuất hiện cảm giác vui sướиɠ?
“Hôm nào không bằng hôm nay, hôm nay tôi đền bù cho cô.”
“Tôi không cần......” d đ lê Quý ĐÔn;
Nhưng tay của cô đã rơi vào bàn tay to của anh, anh lôi kéo cô một lần nữa trở lại khách sạn Tề Hoàng, anh đỗ xe ở đó.
Tại sao muốn ngồi xe của anh? Âu Dương Hỉ Nhi cũng không biết, có lẽ là tối hôm nay cô rất cần có một người bồi ở bên cạnh, mà anh vừa đúng lúc đang ở bên cạnh cô.
Dọc theo đường đi, cô lẳng lặng không nói gì, nước mắt đã sớm khô, dĩ nhiên, khăn tay BURBER¬RY của anh cũng bị cô giày vò giống như chiếc giẻ lau, cô sẽ không cảm thấy có lỗi với anh, là anh tự đi chịu tội.
Nơi đặt chân sau cùng của bọn họ là công viên bên cạnh sông nhỏ, nhìn ra xa là cầu Guandu, nhìn cảnh đêm ở sông Đạm Thủy, tâm tình thoải mái không ít, cô phải thừa nhận, cực kỳ may mắn mình đã chấp nhận đền bù của anh.
“Cho cô.” Hoắc Duyên Lãng từ phía sau lấy một hộp chocolate Ferrero Rocher (*) ra cho cô.
(*) Được mệnh danh là loại chocolate ngon nhất thế giới, viên Socola hình tròn, nhiều lớp: lớp ngoài cùng là socola nghiền với vụn hạt dẻ, tiếp theo là 1 lớp bánh mỏng giòn tan, 1 lớp socola nguyên chất và trong cùng là 1 hạt dẻ thơm ngon. Được bắt đầu sản xuất từ năm 1982.
“Tôi không thích chocolate.” Chẳng lẽ nửa đường anh dừng ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, chính là vì mua chocolate cho cô sao?
“Mỗi lần lúc tâm tình buồn bực, tôi luôn muốn ăn một viên chocolate ngọt ngào, tâm tình sẽ vì vậy mà tốt lên, không tin, chính cô có thể thử xem xem.”
Một dòng nước ấm chảy vào nội tâm, người đàn ông này thật rất thích hợp làm Ngưu Lang, chăm sóc tốt đến mức khiến người ta rất muốn khóc!
Anh mở hộp ra, lấy một viên chocolate ra, mở giấy bọc kim quang lấp lánh ra, sau đó đưa tới bên miệng cô, cô rất tự nhiên mở to miệng ăn, ngay sau đó, cô mới ý thức được hình như hành động này có chút thân mật, nhưng mà chưa kịp suy nghĩ về vấn đề này, suy nghĩ của cô đã bị hương vị kia kéo đi hết.
Trong nháy mắt vị ngọt của chocolate lan ra khắp khoang miệng, sao trước kia cô không phát hiện ra chocolate lại ăn ngon như vậy?
Không nhịn được thật là muốn ăn một viên nữa, nhưng lại phát hiện Hoắc Duyên Lãng đang nhìn cô chằm chằm, cô không được tự nhiên dừng tay lại.
“Như thế nào? Cô có cảm giác cả người bị hương vị ngọt như mật vây lấy hay không?”
“...... Anh có thể đi làm người mẫu.” Âu Dương Hỉ Nhi không muốn trả lời vấn đề của anh, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, đây cũng là nghi vấn trong lòng cô, người mẫu tốt hơn Ngưu Lang mấy trăm lần, hơn nữa lấy điều kiện của anh, nhất định sẽ nổi tiếng.
Anh nhìn ra được tâm tình của cô đã thay đổi tốt hơn, vậy thì tốt rồi, nói sang chuyện khác, anh vui lòng theo cùng. “Tôi biết rõ bản thân mình rất có khả năng, nhưng không thích bị người xa lạ sờ tới sờ lui.”
“Chẳng phải Ngưu Lang cũng bị người xa lạ sờ tới sờ lui.”
“Ngưu Lang có thể tự mình lựa chọn đối tượng.”
“Tôi không biết có phải Ngưu Lang thật sự có quyền tự mình lựa chọn đối tượng hay không, trong mắt của tôi, người mẫu luôn so với Ngưu Lang còn có...... Tốt hơn.” Thật ra thì cô muốn nói là”Tôn nghiêm hơn”, dĩ nhiên, chuyện này có lẽ là thành kiến.
Dừng một chút, anh nhíu mày với cô.”Có phải cô rất xem thường Ngưu Lang hay không?”
“Không phải. Thật ra thì con người chỉ cần không ăn trộm không cướp bóc, không hết ăn lại nằm thì tốt rồi, nhưng có một đống lớn phụ nữ nghĩ tất cả biện pháp để sỗ sàng trên người của anh, sẽ không cảm thấy rất không thoải mái sao?” Cô biết đàn ông thuộc về động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, thiếu ý thức nghiêm trọng, nhưng khi một người phụ nữ khắp người đều là mỡ thừa sờ tới sờ lui trên người anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy buồn nôn sao?
Hoắc Duyên Lãng cười, nụ cười rất quỷ dị, làm cho lông măng người ta không khỏi dựng lên.
“Chẳng lẽ anh cảm thấy rất thoải mái sao?”
“Cô đang ghen sao?”
“Ghen?” Âm cuối hơi cao lên, Âu Dương Hỉ Nhi tức giận trợn trắng cả mắt. “Sao tôi phải ghen?”
“Không phải ghen, vậy cô quan tâm người phụ nữ khác sờ ngực tôi làm gì?” Nụ cười hả hê của anh làm cho người ta chướng mắt, hiển nhiên, anh đã nhận định rằng cô đang ghen, điều này khiến cho anh rất vui vẻ.
“Tôi...... Tôi mới không thèm quan tâm, chỉ là nói cảm giác của tôi cho anh biết, người bình thường đều sẽ có suy nghĩ như vậy.” Ngụ ý, kết cấu đại não của anh vốn không thuộc loại bình thường.
“Nếu như cô phản đối tôi bị người phụ nữ khác sờ tới sờ lui, tôi sẽ không để cho người phụ nữ khác đυ.ng đến một cọng lông măng của tôi.”
“Đó là chuyện của anh, không có một chút quan hệ với tôi.”
“Cô đã không thèm để ý, vậy tôi cũng không sao cả.”
Âu Dương Hỉ Nhi trợn to hai mắt, quả nhiên người đàn ông này rất không bình thường! “Cái người này thật sự rất buồn cười, là cơ thể của anh, cũng không phải là cơ thể của tôi.”
“Đừng nóng giận, ăn một viên chocolate nữa.” Anh lại lột một viên chocolate ra nhét vào miệng của cô.
Không xong, càng nhìn cô, ánh mắt càng không có biện pháp chuyển đi, trái tim của anh nhất định đã trúng tên, tại sao động tác không tự giác híp mắt của cô khi ăn chocolate cũng mê người như vậy?
Hương vị này thật là mê người...... Không được, cô cũng không muốn nghiện loại đồ ăn này, vẫn nên tranh thủ thời gian trả chocolate lại cho anh. “Cám ơn chocolate của anh, tôi muốn đi về.”
“Chocolate này tôi đã tặng cho cô, khi cô ăn nó, sẽ nhớ tôi!”
“Tôi...... Sao tôi phải nhớ anh?” Nhìn chocolate bị nhét trở lại trên tay, cô cảm thấy giống như đang nhìn thấy quái vật.
Cười một tiếng, bộ dạng Hoắc Duyên Lãng nói lời thề son sắt làm người ta nổi dóa. “Cô sẽ nhớ tôi.”
Hiện tại, cô lại cảm thấy gia hỏa này dường như rất thích hợp làm lão đại, tại sao anh lại tự tin như vậy?
Đừng nằm mơ, cô không như vậy, tuyệt đối sẽ không nhớ anh, chờ xem!
“Thích đẹp” không tới 20 bình (phép đo của Nhật Bản cho 36 mét vuông là một bình), nhưng lại nằm ở quận Xinyi (*) cực kỳ đắt tiền, không có vốn hùng hậu, sao có thể đặt chân ở chỗ này?
(*) Quận Xinyi là quận mua sắm hàng đầu tại thành phố Đài Bắc.
Không sai, ba người các cô có thể thành lập phòng làm việc ở nơi này, công lao thuộc về người cha có tài lực hùng hậu của Tần Tinh Tinh, mặc dù Tần Tinh Tinh và cha Thủy Hỏa Bất Dung (như nước với lửa). Nhưng cha Tần chỉ có một “Hiếu nữ” duy nhất, chuyện này là dĩ nhiên, chỉ có một đứa con gái bảo bối, làm sao có thể không đau không cưng chiều?
Không gian 20 bình đối với phòng làm việc nhỏ này của các cô mà nói, coi như là khá lớn, có phòng bếp và phòng hóa trang rộng rãi thoải mái, còn có bồn hoa xuân ý dào dạt (xanh tươi tốt) được xếp ngay ngắn ngăn cách ra phòng hội nghị, nhưng bàn làm việc của ba người phụ nữ lại chen chúc cùng một bên, nói như vậy sẽ tương đối ấm áp, nhưng thật ra là thuận tiện cho các cô gái ồn ào ham nói chuyện gia đình tình yêu.
Ngồi xuống phía sau bàn làm việc, dáng vẻ Âu Dương Hỉ Nhi hận không thể cự tuyệt, thỉnh thoảng còn khϊếp sợ nhảy dựng lên, sau khi ngây người ba mươi giây lại ngồi xuống, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói nhỏ, “Trời ạ, trời ạ, trời ạ! Làm sao mình lại làm ra loại chuyện chính mình cũng khinh bỉ như vậy?”
Cho dù đang ngồi hay đứng, ánh mắt của cô lại chưa từng di chuyển khỏi hộp chocolate ở chính giữa bàn làm việc, cô cảm thấy mình trúng độc, mà gia hỏa lây vi khuẩn (virus) cho cô gọi là Hoắc Duyên Lãng, thật là quá đáng sợ, vậy mà người đàn ông kia lại dễ dàng ảnh hưởng đến cô!
Không phải như vậy, cô kích động mua hộp chocolate này thuần túy là vì nó ăn quá ngon, làm sao cô có thể động lòng đối với một Ngưu Lang xem phụ nữ là đối tượng kiếm tiền...... Động lòng? Điên rồi, điên rồi, điên rồi! Cô lại dùng hai chữ “Động lòng”?!
Đây là một cơn ác mộng, cô và Hoắc Duyên Lãng chỉ có ba lần duyên phận, hơn nữa ngay từ đầu, cô cũng biết anh là một người đàn ông không thể trêu chọc, cô cũng không có trêu chọc anh, cho nên chuyện này tuyệt đối không phải là thật, đừng có nói đùa, cô không thể nào động lòng với anh......
Hù dọa! Âu Dương Hỉ Nhi phất tóc đồng thời bất ngờ phát hiện hai người bạn tốt một trái một phải dựa vào hai bên bàn làm việc của cô, thiếu chút nữa trái tim đã nhảy ra khỏi ngực. “Hai người các cậu làm gì vậy?”
“Không phải cậu không ăn chocolate sao?”
“Cậu nói chocolate quá ngọt, sẽ bị sâu răng.”
Ánh mắt của Tần Tinh Tinh và Lý Tịnh Á đồng thời chuyển đến hộp chocolate Ferrero Rocher, từ khi Âu Dương Hỉ Nhi cầm hộp chocolate này đi vào phòng làm việc, các cô đã khϊếp sợ nghẹn họng nhìn trân trối, càng không thể tưởng tượng nổi vẫn còn chuyện khác ở phía sau, vị tiểu thư này lại giống như gặp quỷ không ngừng nói với chocolate, không phải chuyện này cực kỳ kỳ lạ sao?
Có vấn đề —— trong đầu cùng hiện lên ý nghĩ này, các cô liền tự động tự phát đi qua.
“Tớ...... Lúc tớ vừa đến cửa hàng tiện lợi mua báo, thấy vẻ ngoài chúng nó rất ngon, liền mua một hộp ăn thử.” Thật là muốn khóc, lý do của cô thật là tệ!
Thật sao? Hai người rất ăn ý nhíu mày, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.
“Tớ là con gái, thỉnh thoảng cũng sẽ muốn ăn chocolate.” Cô bắt đầu cự tuyệt ăn chocolate từ lúc nào. Cô cũng không nhớ rõ, bởi vì mỗi lần mẹ thấy chocolate đều sẽ rơi lệ, có lẽ nguyên nhân là nhớ đến cha, lâu dần, cô nhìn thấy món chocolate ngọt ngấy đó chỉ biết sẽ làm hại răng, cô không thích.
Thật sao? Hai người lại nhíu mày, đồng thời lộ ra vẻ mặt có vẻ đăm chiêu.
“Không được sao? Hai người các cậu vẫn nhìn chằm chằm vào tớ làm gì?” Hoắc Duyên Lãng đáng chết, anh mua chocolate cho cô làm gì? Hại cô bất tri bất giác ăn hết, sau đó lại bất tri bất giác mua một hộp, anh nhất định là khắc tinh ông trời phái đến chỉnh cô. Bằng không, tại sao luôn đυ.ng phải anh vậy?
“Cậu có vấn đề.” Hai người trăm miệng một lời nói.
“Tớ...... Tớ có vấn đề gì?” Quá chột dạ, cô thật sự không có biện pháp hùng hồn.
“Toàn bộ tâm tư của cậu viết ở trên mặt, cậu cho rằng làm bộ làm tịch sẽ hữu dụng sao?” Tần Tinh Tinh cũng không dễ bị lừa như Lý Tịnh Á.
“Tớ thật sự đột nhiên muốn ăn chocolate.” Mặc dù nghe qua không hề có sức thuyết phục, nhưng ở một phương diện khác mà nói, điều này hoàn toàn là sự thật.
“Làm sao lại đột nhiên như vậy?”
“Tâm tình không tốt.” Mấy ngày nay mẹ cũng không có trở về nhà, cô cảm thấy rất lo lắng, bất tri bất giác nhét vào miệng chocolate Hoắc Duyên Lãng đưa cho cô, cho nên mới xảy ra tình huống như ngày hôm nay.