Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bói Toán Gặp Phải Tên Yêu Đương Não Phẳng

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi họ Kỳ tên một chữ Lân, sinh ra đã có một đôi mắt đặc biệt không giống người thường.

Mắt trái có thể nhìn được quá khứ, mắt phải có thể thăm dò tương lai, và mọi thứ trên thế giới này không có cái gì có thể qua được mắt tôi.

Trong quá khứ của anh Khải, lừa bán phụ nữ trẻ em, mua bán m a t uý trái phép và phạm vô số tội ác. Cái mà hắn ta gọi là làm ăn, chẳng qua là lừa bán một nhóm người đến Myanmar.

Hắn đã bị cảnh sát theo dõi, nhắm tới từ lâu, và họ cũng đã cử một số cảnh sát cài cắm vào trong đường dây của anh Khải. Chỉ là bọn hắn đã tìm được người cảnh sát nằm vùng đó, cho nên đối với vụ làm ăn này hắn rất tự tin.

Nhưng mà tôi đã ở nhà báo cảnh sát đồng thời cũng nói cho họ biết địa điểm giao dịch.

Tôi tin rằng cảnh sát sẽ làm theo những gì tôi nói, và sớm có thể tìm ra bằng chứng.

Có tiếng dingdong từ bên kia, anh Khải cúi đầu nhìn điện thoại di động, sắc mặt đại biến.

Không đợi hắn kịp phản ứng thì có một tiếng đạp cửa vang lên ở phía bên kia màn hình, livestream cũng đồng thời bị cắt đứt.

[Anh Khải sẽ không thật sự phạm tội đó chứ?]

[Mẹ ơi, con sợ quá.]

[Streamer sẽ không thực sự tính toán chính xác đúng không!?]

[Liệu có phải hai người này hợp tác diễn trò để nổi tiếng không?]

[Lầu trên có đầu óc chút đi.]

Tôi không nhìn phần bình luận nữa:

"Khởi đầu tốt đẹp ha, còn có thể tính miễn phí hai quẻ nữa, ai đến trước thì được nha.”

[Mèo thần tài khởi đầu tốt đẹp.]

[Tôi và anh Khải cùng chung một tiểu khu. Vừa rồi tiểu khu bị phong tỏa hình như cảnh sát đến bắt người.]

[Có người ở trên mạng đăng ảnh chụp, tôi nhìn thấy màu sắc quần áo giống hệt bộ anh Khải mặc khi phát sóng trực tiếp.]

Khi cư dân mạng đang thảo luận, thì độ nổi tiếng của phòng livestream ngày càng cao, cũng nhận được không ít quà tặng.

Tôi nghĩ nghĩ rồi học theo streamer khác:

"Cảm ơn cả nhà đã tặng quà."

[Tôi cũng không muốn xem đâu, nhưng cô ấy gọi tôi là người nhà.]

[Còn có hai quẻ, ai tới đi, bỏ qua lần này là không còn cơ hội nữa đâu.]

[Tôi không dám, tôi sợ streamer tính ra tôi sẽ nghèo khổ cả đời, vậy thì tôi sẽ không còn dũng khí sống tiếp nữa.]

[Mập mạp không ăn cá tặng kẹo mυ"ŧ * 1]

[Chờ hoa nở tặng hoa*1]

[Mây khói thoảng qua tặng kẹo mυ"ŧ *1]

“Mạnh Tuấn tìm người” xin kết nối, tôi ấn chấp nhận.

Lập tức trên màn hình xuất hiện một người đàn ông trung niên, trước ngực anh ta treo một thông báo tìm người được phóng to.

Người đàn ông mới khoảng ba mươi tuổi, mà tóc đã có màu xám bạc.

Anh ta đặt bức ảnh trước ngực đến gần ống kính hơn, để cho người xem có thể nhìn rõ hơn một chút.

Anh ta có lẽ không tin điều này nhưng chỉ muốn mượn độ nổi tiếng của phòng livestream, đưa tin tức của đứa nhỏ lan rộng tới mọi người.

Tôi nhìn phía sau Mạnh Tuấn, con quỷ nhỏ ăn mặc giống hệt đứa bé ở trên thông báo tìm người, thầm thở dài:

"Hồ nước bỏ hoang phía đông quê nhà, dưới gốc cây già to lớn nhất, đưa đứa bé về nhà đi.”

[Nghe ý của streamer, có thể đứa bé đã không còn nữa.]

[Căn bản không thấy được những thứ này.]

[Nhìn dáng vẻ sắp khóc của bố đứa nhỏ kìa, trái tim thắt lại.]

[Tôi hy vọng lần này streamer không tính chính xác.]

[Lần này cô có tính không đúng thì chúng tôi cũng sẽ không trách cô.]

Nhìn đôi mắt Mạnh Tuấn đỏ hoe, toàn thân run rẩy, hẳn anh ta đã tin lời tôi nói bởi vì vị trí mà tôi nói quả thật tồn tại.

Anh ta nói câu cám ơn rồi chuẩn bị rời khỏi phòng livestream.

Tôi vội vàng nói thêm:

"Hung thủ ở ngay bên cạnh.”

Sau khi Mạnh Tuấn rời đi, bầu không khí trong livestream trở nên nặng nề. Sau khi hàn huyên vài câu với cư dân mạng thì cửa nhà tôi vang lên tiếng gõ.

Tôi cầm điện thoại di động đi ra mở cửa, đối diện với cảnh sát mặc đồng phục ngoài cửa, trong lòng tôi hiểu rõ.

“Cô là cô Kỳ Lân phải không? Vừa rồi là cô báo cảnh sát, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.”

[Mẹ ơi, con đã nhìn thấy gì vậy?]

[Có phải streamer sắp bị bắt không?]

[Tôi đã muốn nói từ lâu rồi rằng streamer này chắc chắn hợp tác với Anh Khải. Và giờ tự đẩy mình vào rắc rối.]

"Cả nhà, giờ tôi có chút việc phải làm, hôm nay không thể phát sóng được nữa."

Nói xong, tôi tắt phát sóng trực tiếp, gật đầu và đi theo phía sau cảnh sát.
« Chương TrướcChương Tiếp »