Chương 18: Liếc mắt đưa tình

Edit: RedHorn

Beta: Gián cung đình

Chương 18: Liếc mắt đưa tình

Red: *ngoi lên*

Thẩm Lưu Quang rón rén bước đến, cảnh giác mà giữ khoảng cách với nó: "Mèo meo..."

Con mèo béo ngủ rất thích ý, ưỡn cái bụng tròn như cái trống.

Lá gan tiểu nhân sâm rất nhỏ, đứng tại chỗ không dám đến gần, trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào: "Meo meo~"

Phiền muốn chết, con mèo béo nhịn không được quơ quơ móng vuốt lên.

Thẩm Lưu Quang làm liều mà tiến thêm hai bước, thấy chết không sờn nói: "Biết ngay ngươi vẫn luôn muốn ăn ta mà!"

Mều bếu miễn cưỡng hé mắt ra, muốn nhìn xem là ai đang tự luyến như thế, liếc xong liền phơi bụng ngủ tiếp.

"Meo meo~"

Mều bếu phiền không thể tả, nó trở mình quấn thành một đoàn mà ngủ.

"Nhìn ta cái coi."

Mều bếu rốt cục mở mắt ra, hung dữ hướng tới y vung lên cái chân gắn cái đệm thịt tròn tròn của nó.

Thẩm Lưu Quang bị dọa sợ nhảy lên một cái: "Á!"

Ngu xuẩn! Mều bếu đung đưa cái đuôi, ngủ tiếp.

Thẩm Lưu Quang sợ muốn chết, che ngực nói: "Chúng ta coi như là đang bồi dưỡng tình cảm?"

"...", còn có người vô vị đến vậy sao? Mều bếu đưa chân che tai lại.

Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là một phe rồi."

Mều bếu bịt chặt tai, cực kì muốn đi ngủ.

"Ngoan," Thẩm Lưu Quang chậm rãi đến gần nó, trong miệng dụ dỗ: "Ta mời ngươi ăn điểm tâm nhỏ nè."

Mều bếu: "..."

Thẩm Lưu Quang dụ dỗ tiếp: "Muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu luôn."

Mều bếu ghét bỏ vẫy vẫy đuôi, ngẩng đầu lên nhìn y một chút, trong mắt đều là khinh bỉ.

Tình huống có chút tiến triển rồi, Thẩm Lưu Quang trong lòng vui vẻ, nói: "Lại đây."

Mều bếu: "..." Ra lệnh cho ai đó?

"Ngoan một chút.", Thẩm Lưu Quang không thể làm gì hơn là từ từ tiến lại gần nó, nơm nớp sợ hãi nói: "Đừng cắn ta..."

Thẩm Lưu Quang cuối cùng cũng tới gần con mèo to, thử đưa tay vuốt vuốt cái đuôi.

Cái đuôi mập vung một cái, mều bếu ghét bỏ hất đầu sang chỗ khác muốn tránh ma trảo của người này. Nhưng đã muộn, Thẩm Lưu Quang một phát chụp lấy nó, thấy chết không dớn mà đem nó vò trong l*иg ngực.

Mặt đã biến dạng mều bếu: "..."

"Thật ngoan." Thẩm Lưu Quang cong cong con mắt.

Sắp bị bức chết mều bếu: "..."

Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Ta cho ngươi ăn điểm tâm nhỏ, sau đó chúng ta chính thức thành một phe hen?"

Mều bếu một mực ghét bỏ.

"Cứ quyết định vậy đi." Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Chúng ta đập tay nào."

Mều bếu bất đắc dĩ phải giơ cái đệm thịt lên, cùng y...đập tay kết nghĩa.

Đêm đó, tây viện Vương phủ truyền đến tiếng nữ nhân kêu thê thảm dị thường, kéo dài không ngừng. Rất nhanh, chuyện có chuột náo động xôn xao truyền khắp Vương phủ.

Thẩm Lưu Quang hài lòng cho mều bếu ăn điểm tâm nhỏ.

Mều bếu: "..." - Sao mình có thể nhất thời nghĩ quẩn mà theo người này hồ nháo?

Lúc ăn cơm, Dung Vương điện hạ lơ đãng nói: "Nghe nói trong phủ có chuột quậy phá?"

"Khụ khụ!", Thẩm Lưu Quang suýt chút bị sặc.

Tiêu Dực giúp y vuốt lưng, dở khóc dở cười: "Ăn nhanh như vậy làm gì?"

Thẩm Lưu Quang có chút chột dạ, suy nghĩ có nên hay không chủ động thừa nhận.

Đang do dự thì Thích Uyển Nhi ở ngoài cửa mắt đỏ lên, yêu cầu được nhất kiến Vương gia.

Thẩm Lưu Quang tỉnh bơ bới cơm.

Thích Uyển Nhi sau khi đi vào, không nói hai lời liền trước mặt Vương gia khóc như mưa.

Thẩm Lưu Quang ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, muốn bao nhiêu lương thiện thuần khiết có bấy nhiêu.

Sau một hồi, Thẩm Lưu Quang len lén liếc mắt nhìn Tiêu Dực, bắt gặp ánh mắt nhuộm đầy ý cười của hắn.

Thẩm Lưu Quang hướng hắn dương dương tự đắc hất cằm, có chút không tự nhiên: làm gì đó, nghe người ta khóc kìa.

Dung Vương điện hạ nhếch miệng, đưa tay lau vết bẩn trên khóe môi y.

"Vương gia nhất định phải thay ta làm chủ!" Một bộ mỹ nhân rơi lệ ai nhìn cũng phải đau lòng.

Tiêu Dực thu lại hết biểu tình trên mặt, lạnh nhạt nói: "Vì chuyện có chuột nháo trong phủ sao?"

"Nơi khác nô tỳ không biết." Thích Uyển Nhi cắn môi, rũ mắt nói: "Nhưng trong phòng nô tỳ không hiểu sao xuất hiện rất nhiều chuột..."

Sau đó lại bắt đầu bla bla, miêu tả đặc biệt chi tiết, đặc biệt nhấn mạnh vẻ đáng thương không sao kể hết của mình.

Lỗ tai Tiêu Dực có chút ngứa, không nhịn được quay sang nhìn tiểu nhân sâm.

...Dù sao cũng không liên quan đến ra. Thẩm Lưu Quang bình tĩnh nhét khối điểm tâm vào miệng, chột dạ không dám nhìn hắn.

Dung Vương điện hạ rốt cục phát hiện người kia có điểm khác thường, lập tức minh bạch hơn phân nửa, trong mắt hiện lên tia tinh quái.

"...", Thẩm Lưu Quang tàn bạo đem đống đồ ăn còn lại nhét vào miệng.

Tiêu Dực bật cười, nhéo mũi y.

Dưới trướng, Thích Uyển Nhi còn đang khóc lóc kể lể hăng say: "Vô duyên vô cớ, nhất định là có người nhằm vào nô tyg..."

Dung Vương điện hạ cảm thấy tiểu nhân sâm nhà mình càng nhìn càng đáng yêu, không nhịn được xoa xoa quai hàm người ta.

Không thể nhẹ tay chút hả! Thẩm Lưu Quang đau đến nhe răng.

Tiêu Dực buông tay đang xoa xoa cái gò má tròn tròn trắng mịn kia ra. Nếu không phải bận tâm đang có người ở đây, hắn thật muốn sáp đến hôn một cái.

Thích Uyển Nhi thấp giọng khóc nức nở: "Nô tỳ là một cô nương yếu đuối, vô duyên vô cớ phải chịu tội như vậy cũng không biết đã đắc tội với người nào."

Vừa nói vừa ngẩng đầu, định cố ý nhìn qua Thẩm Lưu Quang.

Không ngờ vừa ngước lên liền thấy hai người kia đang đầu mày cuối mắt, tình sâu ý đậm. Vẻ mặt Thích Uyển Nhi cứng đờ, nhất thời quên đi việc nức nở.

Dung Vương điện hạ hắng giọng, dời bàn tay từ khuôn mặt tiểu nhân sâm, ra hiệu nói tiếp.

Thích Uyển Nhi cắn môi, vành mắt ửng đỏ: "Vương gia nhất định phải thay ta làm chủ,"

Dung Vương điện hạ qua loa nói: "Việc này bản vương nhất định sẽ tra rõ."

Nói xong liền bị đạp cho một cái.

Dung Vương điện hạ đổi giọng cân nhắc nói: "Tận lực tra rõ,"

Nói xong bị đạp cho cái thứ hai.

Dung Vương điện hạ quyết đoán giữ im lặng.

Red: vợ làm mà cũng dám tra? :D

Vẫn xem náo nhiệt từ đầu đến cuối Thẩm Lưu Quang mở miệng, nghiêm túc khuyên nhủ: "A Dực nhất định sẽ tra rõ, cho cô nương một cái công đạo."

Ngữ khí, thần thái khẳng định đều vô cùng giống như chính thất. tiểu nhân sâm tự kỷ nghĩ thầm.

Tâm trí Dung Vương điện hạ chỉ tập trung vào hai chữ A Dực, lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu.

"À hém", Thẩm Lưu Quang trừng mắt nhìn hắn, cười khúc khích cái gì vậy?

Dung Vương điện hạ hồi phục tinh thần, lạnh nhạt nói: "Nếu trong phòng đã có chuột quậy phá, chỗ kia chắc là không thể cho người ở được."

Thích Uyển Nhi trong lòng mừng rỡ, ngoài mặt vẫn không lộ vẻ gì khác thường, vẫn một khuôn mặt đáng thương (như Sơn Tùng MTP =]]]]])

Tiêu Dực nói tiếp: "Bên sân trong cùng của Tây viện có một gian phòng trống, cô nương sai người dọn dẹp một chút, đêm nay liền chuyển qua đó đi."

Mặt Thích Uyển Nhi biến sắc, gian phòng bên phía Tây viện kia, không phải là toàn để tạp vật sao?

Thích Uyển Nhi vội nói: "Vương gia!"

"Không việc gì nữa thì lui ra.", Tiêu Dực lạnh giọng nói.

Thích Uyển Nhi cắn môi, một bụng đầy lửa giận cùng không cam lòng, một hồi sau mới nói: "Vâng."

Người đi ra rồi, Dung Vương điện hạ mới đem vật nhỏ kéo vào l*иg ngực, cùng cọ cọ mũi: "Ngươi vừa nãy gọi ra là cái gì?"

"A Dực." Thẩm Lưu Quang gọi lại một lần, bĩu môi: "Bô bô học thuộc lòng, rồi cứ kêu ra vậy thôi."

Dung Vương điện hạ hôn nhẹ gò má y: "Chịu kí©h thí©ɧ rồi hả?"

Thẩm Lưu Quang không nói lời nào.

Tiêu Dực nắm mũi ý, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cư nhiên thả chuột vào phòng người khác?"

Thẩm Lưu Quang phùng má, nghiêm túc nói: "Một con, chỉ một con, nhỏ xíu!"

"Thật không?", Tiêu Dực hiển nhiên không tin.

Thẩm Lưu Quang méo miệng: "Hai con, mập như heo luôn."

Tiêu Dực: "..."

Thẩm Lưu Quang không được tự nhiên nói: "Tất nhiên không biết được hai con này có ngay tại lúc đó đẻ thêm một con nữa không."

Tiêu Dực nhìn y.

"Được rồi." Thẩm Lưu Quang dẩu môi, triệt để nhận thua, yếu ớt nói: "Thật ra là ba con, chỉ ba con, nhỏ xíu xiu, không cắn người."

Tiêu Dực đem người ôm vào lòng, nhíu mày nói: "Ngươi còn có thể bắt chuột?"

"Đó là vì ta đây là loại nhân sâm am hiểu việc bắt chuột nhất!". Thẩm Lưu Quang dương dương tự đắc.

Tiêu Dực chậm rãi nói: "Không có đồng lõa?"

Đồng lõa cái gì? Căn bản nghe không hiểu. Ánh mắt Thẩm Lưu Quang mê man.

Dung Vương điện hạ nhếch miệng: "Vậy bản vương liền đem con mèo trong phủ tặng người khác."

Thẩm Lưu Quang thốt lên: "Không được!"

Biết không thể giấu được, Thẩm Lưu Quang liền thành thực khai báo. Từ việc dụ dỗ con mèo thế nào cũng nói, cũng nhiều lần cường điệu là mấy con chuột kia thật sự không cắn người, cuối cùng cúi đầu xuống đợi phê bình.

Một hồi lâu, người kia hung hăng xoa đầu mình: "Đứa ngốc..."

Thẩm Lưu Quang: "Ừa."

Dù hắn có nói gì chăng nữa thì y cũng làm một bộ bé ngoan nhận sai, nhất định sau này không quậy phá nữa.

"Cư nhiên lấy điểm tâm đi dụ dỗ." Tiêu Dực bị y chọc cười, hôn nhẹ má y: "Không biết mèo thích ăn cá khô sao?"

Thẩm Lưu Quang trong mắt sáng ngời: "Cá khô?"

Nói không chừng ta cũng thích ăn nha.

Tiêu Dực ôm y, thấp giọng nói: "Nếu ngươi thích mèo, bản vương tặng ngươi một con uy phong hơn."

"Không được!", Thẩm Lưu Quang cự tuyệt nói: "Chúng ta đã tự quyết định bên nhau trọn đời rồi."

Mặt Dung Vương điện hạ có chút thối, yên lặng ăn một chút giấm chua, sau đó vỗ lên mũi y: "Tốt nhất là đừng có chọc con mèo đó."

Thẩm Lưu Quang không rõ: "Nhưng nó đâu có hung dữ đâu."

Trầm mặc một hồi, Tiêu Dực nói: "Chủ nhân của con mèo kia đặc biệt thô bạo không nói lý."

"Chủ nhân con mèo?" Thẩm Lưu Quang hỏi ngược lại.

Dung Vương điện hạ gật gù, lập tức nói: "Cái này đương nhiên không quan trọng lắm."

"Thì ra," tiểu nhân sâm đánh gãy lời hắn, sâu xa nói: "Xem ra trong vương phủ thật sự giấu không ít người."

Tiêu Dực: "..."

Thẩm Lưu Quang híp mắt: "Nam hay nữ?"

Dung Vương điện hạ gian nan mở miệng: "Nam."

Thẩm Lưu Quang mắng: "Đoạn tụ!"

"Nói linh tinh gì vậy?", Tiêu Dực dở khóc dở cười, vò đầu y: "Bản vương là loại tùy tiện như vậy sao?"

"Ừa, đoạn tụ." Thẩm Lưu Quang đột nhiên nghĩ đến một chuyện, giận đùng đùng nói: "Ngươi cùng thái tử quan hệ tốt sao?"

Tiêu Dực ngẩn ra: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

Thẩm Lưu Quang bĩu môi: "Thích Uyển Nhi kia một câu lại một câu thái tử, ta có chút hiếu kì..."

Tiêu Dực không có trả lời trực tiếp: "Thái tử bất quá là hoàng huynh mà thôi."

"Ừ." Thẩm Lưu Quang chớp chớp mắt nói: "Thái tử lợi hại lắm sao? So với ta ai lợi hại hơn?"

Tiêu Dực bật cười: "Đương nhiên là ngươi."

"Hứ!", Thẩm Lưu Quang bĩu môi, không đem cái thái tử gì gì kia để trong lòng nữa.

"Tiêu Dực", Thẩm Lưu Quang có chút không rõ, day day ống tay áo hắn: "Ngươi không có hỏi ta tại sao lại phá phách liền đứng về phía ta như vậy..."

Tiêu Dực cười khẽ: "Ngươi như vậy tự nhiên là có lí do của ngươi, tiểu nhân sâm của ta không phải là người cố tình gây sự."

Thẩm Lưu Quang không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, đỏ mặt nói: "Ngốc muốn chết, sao có thể trả lời như vậy!"

"Vậy bản vương nên trả lời làm sao?", Dung Vương điện hạ ôn nhu vuốt gò má y.

Thẩm Lưu Quang ngẩng đầu lên, đỏ mặt: "Có tin ta cố tình gây sự liền hông?"

Tiêu Dực nắm chặt eo y, chỉ và bản thân mình: "Đến, nháo một cái xem."

Thẩm Lưu Quang quyết đoán hôn lên.

Cưỡng hôn đây!! Có phải rất chi là cố tình gây sự chưa?

Hoàn chương 18