Bối Phụ Dương Quang

5/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hắn tài ba, thông minh, khí chất xuất chúng học mỹ thuật nhưng lại theo con đường buôn bán. trở thành lão bản của công ty nội thất nỗi tiếng. Hắn trải qua bao sóng gió trong cuộc sống nhưng vẫn thủy c …
Xem Thêm

Chương 6
Ly Đình mệt mỏi rã rời nằm trên giường, nhắm mắt lại không nói một lời.

Trương Duy Cần săn sóc thay đắp lại chăn, hôn một chút lên cổ nàng rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Ly Đình chờ Trương Duy Cần rời khỏi, xoay người lại, hô hấp gấp gáp cũng dần dần bình ổn.

Nàng châm điếu thuốc, hút một ngụm sâu. Lúc này mới có tâm trạng để ý tới mái tóc dài giờ đang rối bời trước ngực. Nàng vẫn như cảm thấy tình cảm mãnh liệt đã qua, da thịt vì kɧoáı ©ảʍ vẫn còn màu phấn hồng chưa tan.

Đã đến hừng đông, mọi âm thanh đều vắng lặng, Ly Đình bỗng nhiên cảm thấy thập phần sợ hãi. Nàng với lấy chiếc điện thoại cạnh giường, cấp thiết mà muốn nghe thanh âm trong sáng, đạm mạc mà lãnh tĩnh của Giải Ý.

———————-

Mã Khả tha thiết mà ôm lấy người bên cạnh, không để hắn cầm đến điện thoại ở bên giường.

“Tắt đi.” Y hổn hển ngăn cản. “Đừng nghe.”

Giải Ý mỉm cười, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình rồi suy nghĩ một lúc, lúc này mới ôn nhu giải thích: ” Đây là hảo bằng hữu của ta. Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nếu như không phải chuyện quan trọng, nàng sẽ không gọi cho ta vào giờ này đâu.”

Mã Khả không thèm nhắc lại, chỉ chăm chú mà lấy tay ôm hắn.

Giải Ý ngọ ngoạy thoát khỏi Mã Khả, lấy tay cầm điện thoại.

Mã Khả tính trẻ con mà đẩy ngã hắn, đưa hắn đặt ở trên giường, giở trò quấy phá, miệng cũng nhàn rỗi.

Ly Đình tâm phiền ý loạn, căn bản nghe không ra thanh âm Giải Ý có chút dị thường, nhưng vẫn khách khí hỏi thăm: “Tiểu Ý, ta có quấy rầy ngươi không?”

“Không có…ngươi nói…ta đang nghe…” Giả Ý nỗ khống chế hô hấp, cực lực bảo trì bình tĩnh.

Kể từ đêm đó, Mã Khả đối với nam nhân ưu nhã phiêu lượng này vô cùng thương nhớ, nhịn không được mà thường gọi điện thoại cho hắn. Thanh âm Giải Ý luôn luôn rất ôn hòa, cũng chưa từng có cự tuyệt y bao giờ. Mấy ngày nay, bọn họ hàng đêm đều cùng một chỗ. Giải Ý tại trên giường cũng phi thường ôn nhu, song song lại tràn ngập nhiệt tình, với y thì thập phần tôn trọng, phảng phất đối đãi như tình nhân của mình, làm y vô cùng vui sướиɠ.

Vuốt ve đường cong ưu mĩ trên thân thể trước mắt, y cũng nhịn không được sự cuồng nhiệt trong ***g ngực, dĩ nhiên sắc đảm bao thiên (1), đem tay lặng lẽ vói vào địa phương y vẫn khát vọng không ngớt, lập tức thấp thỏm bất an mà ngẩng đầu nhìn, trong ánh mắt mỹ lệ tất cả đều là khẩn cầu.

Giải Ý trừng y một cái, nhưng không có dấu hiệu tức giận, trái lại thả lỏng thân thể .

Mã Khả mừng rỡ như điên, đem gối đệm vào thắt lưng hắn, sau đó liền đỡ thân thể hắn, đem lửa nóng du͙© vọиɠ của mình đẩy vào.

Giải Ý đã lâu rồi chưa hề nằm ở phía dưới nên lúc này có chút cảm giác không thoải mái, rồi lại không nói ra, chỉ dùng khẩu hình không thành tiếng mà nói với Mã Khả “Chậm một chút”. Mã Khả gật đầu, quả nhiên tiến nhập rất chậm.

“Tiểu Ý, còn nhớ rõ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt ở chỗ này không?” Thanh âm Ly Đình rầu rĩ, hiển nhiên đang phiền muộn.

“Nhớ chứ a.” Giải Ý mỗi câu nói đều phải dừng lại, điều hòa hô hấp. “Tại Nhất Phẩm lâu.”

Mã Khả thực sự nhịn không được, phần eo khẽ dùng sức, đâm vào.

Giải Ý lại trừng y liếc mắt, thần tình nhưng chỉ thấy toàn sủng nịch chứ không hề tức giận.

Mã Khả bướng bỉnh cười, đột nhiên tăng mạnh lực đi vào. Làm Giải Ý thiếu chút nữa kêu thành tiếng, đành phải dùng một tay chỉ y, bảo y đừng làm càn.

Mã Khả láu lỉnh cười cười gật đầu, cũng không hề đột nhiên gia tăng lực đạo nữa, nhưng vẫn duy trì liên tục động tác trừu tống không lúc nào đình chỉ.

Lúc này bên kia điện thoại, Ly Đình đang lâm vào trầm tư, một thời không nói được lời nào.

Giải Ý đợi hồi lâu, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Ly Ly , ra chuyện gì?”

“Tiểu Ý, ta nghĩ lòng ta bây giờ rối bời.” Ly Đình thở dài.

Giải Ý tựa hồ minh bạch một ít, nếu không là chuyện gì quan trọng, hắn nhân tiện nói : “Như vậy, một hồi nữa ta gọi lại cho ngươi, được không?”

“Được.” Ly Đình tâm tình đang rối loạn, cũng không phát hiện ra dị dạng liền đáp ứng, treo điện thoại.

Giải Ý ném điện thoại, vô cùng thân thiết mà cười mắng: “Ngươi a, đồ tiểu bại hoại triền nhân.”

Mã Khả lập tức nằm lên người hắn, nhanh nhẹn mà đẩy mạnh tốc độ, tại cao trào kịch liệt không nhịn được mà rêи ɾỉ thành tiếng.

Nhiệt tình tuổi trẻ như núi lửa phun trào, kéo dài bất tận. Trong cực độ kɧoáı ©ảʍ, Giải Ý nghĩ thân thể của mình cũng đã thất linh bát lạc (2), tứ tán bay loạn cả rồi.

Mã Khả không dám nói với hắn, đây là lần đầu tiên y cùng nam nhân lên giường mà làm ở mặt trên. Y nằm mơ đều không nghĩ tới, nam nhân cao ngạo mà phiêu lượng lại mang đầy khí chất nghệ thuật gia dĩ nhiên cho phép y làm như vậy . Y cuồng nhiệt mà thâm nhập, rồi lại thâm nhập, gần như thành kính mà làʍ t̠ìиɦ.

Giải Ý nhìn gương mặt mỹ lệ trước mắt, nhìn da thịt y thấm một tầng mồ hôi, nhìn mắt y lóe ra một tầng thủy quang trong suốt, không khỏi yêu thương đưa y kéo sát vào mình, cùng y dịu dàng triền miên hôn hít.

Mã Khả kích động không ngớt, phần eo cũng mạnh mẽ mà đong đưa, hung hăng thôi đυ.ng, cả người gần như run run.

Giải Ý run rẩy một chút, nhưng không có động, chỉ mặc hắn nặng nề ép chặt mình. Hắn an tĩnh, nhẹ nhàng ôm người phía trên.

Mã Khả thỏa mãn mà buồn ngủ, trong mông lung vẫn cẩn thận ôm lấy thân thể phiêu lượng, cân xứng kia. Y cứ như thế mà mê luyến quấn lấy Giải Ý, một giây cũng không muốn rời xa.

Giải Ý cũng không nhắc nhở hắn dùng BCS, dù sao hắn cũng không quá để ý điều này. Hắn nhẹ nhàng đem thân thể Mã Khả chuyển sang bên cạnh, sau đó cẩn thận xuống giường, đi vào phòng tắm, lấy ra khăn mặt giúp Mã Khả lau người.

Mã Khả đang mơ mơ màng màng kêu nhẹ một tiếng: “Ý ca.”

Giải Ý kéo chăn cho hắn, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”

Mã Khả “Ân” một tiếng rồi lại thoải mái mà ngủ say.

Giải Ý trở vào phòng tắm tắm rửa, mặc áo ngủ rồi tới phòng khách cầm điện thoại gọi lại cho Ly Đình.

—————-

Đêm rất yên tĩnh, xung quanh không có lấy một âm thanh. Không khí đều phảng phất sự dịu êm, hai ngọn đèn trong góc phát ra ánh sáng như bị cô đặc lại.

Trương Duy Cần tắm xong, rất nhanh đã ngủ.

Ly Đình mặc áo ngủ, lặng lẽ đóng cửa phòng, đi tới phòng khách.

Ngồi một hồi, nàng gần như bị sự yên lặng này nhấn chìm. Tựa hồ thế giới chỉ có một mình nàng mà thôi, nàng như đáy biển sâu thăm thẳm, bốn bề đều là bóng tối vắng vẻ, khiến nàng cảm thấy cô độc vô biên vô hạn.

Gần một tháng qua, nàng mơ hồ cảm thấy tình cảm mà nàng đã khóa lại dưới tận đáy lòng đang bắt đầu rục rịch. Mỗi tiếp xúc với Trương Duy Cần đều khiến nàng không nhịn được mà kích động. Nàng vạn phần sợ hãi: Lẽ nào ta thực đã yêu hắn?

Nàng cuộn mình lại, như một đứa trẻ khao khát cơ thể của mẹ, chậm rãi theo thời gian mà lưu lạc.

Nàng vĩnh viễn đều không quên được, lần đầu tiên gặp lại Giải Ý tại đất Nam Hải này.

—————

Một năm trước, nàng kết hôn, ly hôn, sau đó đi xa tha hương, khi chưa tìm được công tác, cuối cùng đành bất đắc dĩ mà đi làm tiểu thư.

Có một ngày, tại Nhất Phẩm lâu xa hoa rực rỡ, nàng theo lão bản của một công ty, Vương tổng đi mời khách ăn cơm.

Tại loại bữa tiệc này = Tại những bữa tiệc như thế này, tác dụng của nàng bất quá chỉ như một chiếc bình hoa, một loại trang sức tô điểm cho các nam nhân nói chuyện được dễ dàng mà thôi. Nàng cũng biết như thế, những trường hợp như thế này nàng không thể ăn nói tùy tiện, bất quá chỉ có thể trầm mặc mà ưu nhã ăn đồ ăn, uống vang đỏ, ánh mắt lười biếng trống rỗng nhìn quét khắp bốn phía.

Rất nhanh, một đám người liền hấp dẫn chú ý của nàng, một đám nam nhân như chúng tinh phủng nguyệt (3) quay quanh một người nam nhân khí khái phi phàm tuổi còn rất trẻ. Người nam nhân này mặc trên người bộ trang phục hàng hiệu, có vẻ hào hiệp mà phiêu dật, nhu hòa mà trầm tĩnh.

Cũng như những khác, nàng khẩn cấp mà nhìn về lên gương mặt của hắn, lập tức ngẩn ra. Cảm giác quen thuộc khiến nàng không thể tin được.

Nàng nhìn kỹ một lần nữa, đó chẳng phải là người đã cùng nàng lớn lên từ nhỏ hay sao, từ tiểu học đến cao trung vẫn là đồng học, vài chục năm hàng xóm với nhau, Giải Ý.

Đám nam nhân cuối cùng cũng đi tới một chiếc bàn tròn lớn. Một nam nhân dáng dấp như đại lão bản thập phần ân cần mà thay Giải Ý kéo ghế, liên thanh giới thiệu: “Giải tổng, nhà hàng này món ăn rất được, ta đặt trước cả ba ngày mà vẫn chưa có phòng riêng, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất ngài ăn tại đại sảnh vậy.”

Giải Ý lộ ra giọng cười sang sảng mà Ly Đình từ nhỏ vẫn quen thuộc: “Cần gì khách khí như vậy? Trương tổng chẳng phải vừa nói chúng ta tựa như người một nhà hay sao, thế nào trong chớp mắt lại như quan hệ chủ khách vậy? Tất cả ngồi đi.”

Đại gia liền cười cười cùng nhau ngồi xuống, gọi món ăn, hàn huyên, tiếp rượu, tiếp món, các loại lễ nghi đều y quy củ giang hồ, trong miệng dối trá lòng hiểu mà bất tuyên nói đủ mọi chuyện: từ khí trời, kinh tế đến cuộc sống phóng túng ….

Ly Đình chú ý tới Giải Ý là do chủ của nhón người kia mời đến, hơn nữa còn là khách nhân phi thường trọng yếu. Nàng không rõ từ khi tốt nghiệp cao trung đã không còn liên lạc, Giải Ý thế nào bỗng xuất hiện tại Hải Nam, hơn nữa còn đạt được thành công lớn như vậy? Hắn đều không phải học mỹ thuật sao?

Vương tổng cảm giác được tinh thần nàng không chuyên chú, có chút không vui: “Ngươi làm sao vậy?”

Ly Đình phục hồi tinh thần lại, vội vàng lộ ra nụ cười quyến rũ: “Không có gì. Ta… hình như thấy được lão bằng hữu nhiều năm không gặp.”

Vẻ mặt bất mãn của Vương tổng cũng bị nụ cười quyến rũ của nàng đánh tan: “Bằng hữu gì? Tình nhân cũ sao?”

Ly Đình sẵn giọng: “Đáng ghét, nhân gia sao lại có cái gì tình nhân cũ chứ? Là lão hàng xóm.”

“Chỉ là hỏi chút thôi.” Vương tổng lập tức đổi giọng, trêu chọc mà cười. “Bạn gái à? Có xinh đẹp hay không? Cùng nhau kêu lại đây đi.”

Dưới gầm bàn, Ly Đình đá hắn một phát. “Nhân gia không giống ta đâu.” Nàng thuận thế đứng dậy. “Ta tới bắt chuyện một chút.”

Nàng vừa mới đi được hai bước, Giải Ý đã cảm giác được, quay đầu lại nhìn. Lập tức, mắt hắn sáng lên, bước lại.

“Ly Ly.” Hắn cho Ly Đình một cái ôm thật chặt, thân thủ xoa xoa tóc nàng một chút.

Ly Đình phảng phất nhớ như trở về thuở thiếu thời. Nàng giống như nhiều năm trước, gạt tay hắn ra, cười cười: “Ngươi sao tới giờ vẫn không sửa được cái tật ấy vậy? Tóc ta sửa sang tới 5 trăm đồng lận đấy, ngươi sờ thì phải trả chi phí cho ta.”

Giải Ý ôm vai nàng thân thiết cười hì hì: “Ta nghĩ ngươi cắt tóc ngắn mới đẹp, tóc dài như thế, mệt chết.”

Không đợi Ly Đình trả lời, hắn lấy danh thϊếp từ túi ra, nhìn quanh rồi hướng về phía Vương tổng hỏi một chút: “Cho ta mượn bút ngài một chút được chứ?”

Vương tổng thưởng thức mà nhìn Giải Ý, vui vẻ rút ra cây bút ngòi vàng quý giá đưa cho hắn.

Giải Ý phi khoái viết lên danh thϊếp vài dãy số: “Đây là số điện thoại di động cùng điện thoại văn phòng, còn đây là số điện thoại ở nhà. Ngày hôm nay ta bận rồi, ngày mai gọi điện cho ta được không?”

Giải Ý đem danh thϊếp đưa cho Ly Đình, thuận tiện trả bút lại cho Vương tổng: “Cảm tạ, bút rất tuyệt.” Sau đó liền ngồi lại chỗ cũ.

Bên kia lập tức đánh trống reo hò, la hét muốn phạt rượu, Giải Ý cười liên thanh mà chối từ.

Ly Đình nhìn hắn, trong lúc nhất thời ngực bách vị tạp trần trở về chỗ cũ.

Vương tổng thấp giọng hỏi nàng: “Ai vậy? Hắn làm cái gì vậy? Bằng hữu ngươi như vậy, vì sao còn muốn đi làm tiểu thư?”

Ly Đình miễn cưỡng ức chế xấu hổ, cười nói: “Một lão bằng hữu, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Bất quá lâu rồi không liên lạc, ta không biết tình hình của hắn.”

“Bằng hữu này của ngươi rất tiêu trí nha.” Vương tổng tràn ngập tà khí cười. “Các ngươi có qua lại gì không đấy? Nếu có, ngươi thật là diễm phúc không cạn đó nha.” Vừa nói tay hắn lần lần sờ soạng chân nàng.

Ly Đình vắt chân sang chỗ khác, ngực rất khó chịu, thế nhưng vì mưu sinh nàng cũng không thể làm gì khác hơn. Ngay từ khi làm nghề này, nàng đã phi thường rõ ràng, khi bán đi thân thể để kiếm cơm, nàng cũng đã bán cả tự tôn của mình rồi. Ly Đình chỉ còn biết cúi đầu uống một ngụm rượu, không hề hé răng nói thêm lời nào.

________________

(1) sắc đảm bao thiên: háo sắc mà mờ mắt

(2) thất linh bát lạc: bay toán loạn

(3) chúng tinh phủng nguyệt: ngàn sao vây quanh mặt trăng

Thêm Bình Luận