Chương 2

Phong cảnh bên ngoài đã bắt đầu mang hơi thở mùa thu, hoa rụng đầy vườn làm bầu không khí thêm hiu quạnh. Từng đợt gió ào ạt thổi, Hoa Nguyệt Hà nghe gió rì rào bên tai, mông lung nhìn xa xa phía sân nhà nơi những đóa hoa lay động, vẻ mặt trầm ngâm. Nàng thở dài, mấy ngày nay tâm tư hỗn loạn, phút chốc mặt đang trắng lại thoạt đỏ, nhìn nam tử nằm gần kề trong gang tấc, thở dài nóng ruột gan.

-Khụ.., Nguyệt Hà à!-Tiếng Văn Trọng cất lên, quấy rầy suy nghĩ của nàng.

-Văn thúc..

-Nguyệt Hà, có chuyện gì vậy?-Nàng đã cho người vời ông đến đây.

-Văn thúc, chú ngồi xuống đây. À, cháu muốn hỏi chú về bệnh tình người công tử kia.-Nguyệt Hà điềm nhiên.

-Hắn không việc gì đâu, cháu yên tâm đi.

-Vì sao đến bây giờ anh ta vẫn chưa tỉnh lại? Làm sao biết được anh ta ở đâu, và thông báo cho gia đình anh ta biết nữa chứ.

-Hắn có tỉnh lại một lần, nhưng người còn mờ mịt lắm, sau đó lại mê man đi.

-Vậy làm sao bây giờ, Văn thúc!-Nguyệt Hà lòng đầy lo lắng hỏi.

-Yên tâm đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, người ăn no ngủ đẫy giấc tự sẽ thức dậy thôi, haha..- Ônghàm hồ đùa giỡn.

-Văn thúc, nếu là độc, sao có thể khiến người ta mê man lâu như vậy ?

-Cái đó không phải độc, mà là một loại mê dược, người trúng độc sẽ hôn mê như vậy, hôn mê quá sâu có thể chết luôn.

Ông thấy Nguyệt Hà kinh hãi trợn mắt, vội vã giải thích :

-Thứ vị công tử trúng không phải dược bình thường, mà là loại độc trên giang hồ ai nghe cũng sợ mất mật, « câu ma tán ».

Dù sao nàng cũng không hiểu chuyện trên giang hồ, cho dù nàng nghe là trường sinh bất lão đi nữa thì cũng chỉ có thể gục gặc đầu.

– Câu ma tán à ?

-Đúng vậy. Đừng nghĩ cái tên này ít người biết mà khinh thường sự lợi hại của nó, thứ dược này vô sắc vô vị, ăn vào cũng không biết là bị hạ độc.

-Như vậy thực đáng sợ.

– Không chỉ vậy đâu ! Nếu bất hạnh hít phải thứ bột này, đầu tiên khiến người ta toàn thân mất đi cảm giác, không đầy mười lăm phút sau, sẽ ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, tùy lượng dược bị hạ độc nhiều hay ít mà thời gian mê man dài hay ngắn. Chú nói cháu nghe, giang hồ kì sĩ đều sợ hãi loại bí dược này, vì dù khi tỉnh lại có cầm được binh khí, thì hai tay gần như mất toàn bộ sức lực, võ công hầu như tiêu tán hoàn toàn. – Ôi!Nguyệt Hà hiểu mù mờ, chỉ có thể nghe Văn Trọng tiếp tục thao thao bất tuyệt.

-Cho nên ra đường đừng nên ăn uống bậy bạ, trúng dược này thì toàn thân vô lực chỉ có thể để người khác tự do bày bố thôi đó.

Có thể tự do bày bố sao? Lời nói này làm ánh mắt Nguyệt Hà chợt sáng lóe lên tia sáng ranh mãnh , như tỏ được điều gì.

-Văn thúc..loại dược này chú có thể bào chế ra không? Có thể đưa cho cháu được không ?

Văn Trọng nhất thời kinh ngạc, không hiểu sao nàng lại hỏi như thế.

Ông chưa hề khai dược này mình có thể điều chế được. Hay hồi nãy lỡ miệng để nàng phát hiện được điều gì chăng ?

Văn Trọng gượng cười hỏi :

-Có thể. Chẳng qua cháu..lấy cái dược này làm gì , có thể nói cho chú biết được không ?Mục đích nàng cần dùng câu ma tán là gì, thật sự khiến ông ngạc nhiên.

Chần chừ một chút, nàng không muốn Văn Trọng nghĩ mình thành loại gái dễ dãi câu dẫn đàn ông…Cuối cùng, sắc mặt hoa đỏ bừng, nàng nhỏ giọng nói:

-Văn thúc, cháu muốn ..mượn giống …

– Cháu nói cái gì? Mượn giống ?

Văn thúc trừng mắt nhìn gương mặt kiều nữ tử nhanh chóng đỏ ửng.

-Cháu nghĩ..cháu muốn có một đứa con để kế thừa Hoa gia, lúc đó nhị thúc cháu sẽ không còn lòng vọng tưởng đến gia sản của nhà ta nữa, sẽ phiền toái cháu nữa-Nàng ấp úng giải thích.

-Vậy thì có liên can gì đến câu ma tán kia ?Trong lời nói của nàng ông vẫn chưa hiểu lắm.

-Không có mê dược, không thể bắt buộc “mượn giống” được , còn những người muốn chuyện đó lại phân nửa là phải cưới xin.

-Như vậy không tốt sao ? Có thể danh chính ngôn thuận có đứa con? Nếu cháu lo lắng không tìm được đức lang quân như ý thì để chú giúp, lập tức đánh tiếng tìm ý trung nhân ngay .

-Không phiền đến chú đâu, Văn thúc, cháu tự đã có cách.-Nàng từ chối khéo léo lời đề nghị của ông.

Nàng không muốn phiền đến Văn thúc, nếu bây giờ nàng mối mai tìm người để gả, vậy với hôn sự do nhị thúc an bài có gì khác nhau đâu ? Nàng dùng đến kế sách này vì muốn xóa đi lòng tham không đáy của nhị thúc, cùng lúc loại bỏ nỗi khổ tâm lo sợ gả phải người chồng mình không yêu thương, và điều tối quan trọng là, nàng sẽ có một đứa con, thừa kế hương hỏa Hoa gia, khỏi bị thân thích dòm ngó tham ngoại, cũng lấp đầy chỗ trống tình cảm của nàng. Nàng sẽ có một mục đích khác để sống. -Nguyệt Hà, cháu đừng nói với chú là có ý định với vị công tử đang nằm trên giường kia nha.- Văn Trọng nghi ngờ hỏi.

Sao người này lúc thì mơ hồ, đến lúc lại thông minh quá như vậy.

Nàng lặng lẽ gật đầu, không phủ nhận, ngượng ngùng nói :

-Cháu đang nghĩ sẽ mượn giống vị công tử kia. Nếu chú chịu giúp cháu..

– Giúp cháu! Phải làm sao giúp đây nhỉ ? Hay chờ vị công tử kia tỉnh lại đã, chúng ta sẽ hỏi hắn có chịu tri ân báo đáp không, bắt đầu đặt quan hệ, nói chuyện tâm tình ..

Giỡn chơi sao! Hắn mà không đáp ứng, Văn Trọng sẽ gõ đầu hắn, làm cho hắn tứ chi bại liệt luôn.

-Văn thúc, không cần như vậy. Cháu chỉ muốn một đứa con từ hắn.-Nàng không muốn n người ta nghĩ mang một ơn cứu mạng rồi phải trả bằng một mối nợ ân tình. – Chời !Cháu nghĩ như thế nào mà lại đưa cái ý nghĩ kinh khủng như thế vậy ? Nói chú làm sao đáp ứng cháu ?_Ông làm việc lâu nay theo cách nghĩ bình thường, không biết nàng cư nhiên có bản lĩnh suy nghĩ theo đường hướng quái đản như thế. -Văn thúc giúp cháu…-Nguyệt Hà nước mắt lưng tròng, đau khổ van nài Văn Trọng. Nàng không muốn vuột mất cơ hội này. Bỏ qua lần này, chắc gì đã có lần sau? Và nàng cũng không dối được bản thân mình, nàng thầm nuôi hy vọng có thể hoài thai giọt máu của vị công tử anh tuấn kia.

– Ai! Nhức đầu quá, bảo chú làm sao giúp cháu? Cháu ngay cả người công tử này là ai còn không biết, còn muốn mượn giống của hắn? – Nhìn Nguyệt Hà nước mắt vắn dài làm Văn Trọng không biết cách nào, nên cũng xuôi xuôi. -Không sao cả. Cháu không muốn tương lai của cả hai có can hệ gì đến nhau

-Người này… Thực nói làm chú không có biện pháp., muốn thì chú cũng giúp được, nhưng cái chính là..

-Văn thúc, chú nói đi, chỉ cần cháu làm được, cháu sẽ làm mà.

Văn Trọng mím chặt môi. Nguyệt Hà mắt sáng rỡ, hau háu nhìn Văn Trọng.

-Chú sẽ cho cháu hai đêm, mặc kệ cháu có đạt thành tâm nguyện hay không, chú cũng sẽ thả nam nhân này đi.

-Vâng, thưa chú.

* * *

Chiếc bàn vuông có ngọn nến sáng lẻ loi từng đợt khói trắng huyền ảo không khí lảng bảng , đổ bóng trên tường trong ánh tà dương nhập nhoạng.

Hoa Phù Dung vỗ vỗ bàn, làm khay trà rung rung:

-Nguyệt Hà à, lời Văn Trọng nói là sự thật sao ?

Nguyệt Hà không đáp, cúi thấp đầu, mặt hoa trầm ngâm, không dám nhìn thẳng gương mặt bừng bừng giận dữ của Phù Dung:

-Ngươi …tính kiểu gì vậy ..? Ta và đại ca không hiểu sao lại dạy dỗ ngươi ra như vậy ?- Phù Dung rất tức giận vô luận xỉ vả không tiếc lời, Nguyệt Hà vẫn không thốt ra nửa lời chống đối.

-Cô mẫu tha thứ cho cháu, cháu là vạn bất đắc dĩ…-Nguyệt Hà tủi thân nước mắt rơi lã chã.

-Như thế nào mà vạn bất đắc dĩ chứ ? Ai bắt buộc ngươi ?

-Cháu…

-Ngươi suy nghĩ như thế nào mà lại hồ đồ đưa ra kế hoạch kinh khủng như vậy ?

-Cháu không muốn tùy tiện lập gia đình, nếu nói trong một tháng phải tìm người để lấy, kiểu gì cháu cũng không gả đâu.

-Nếu vậy cũng không đến nỗi tìm một người không rõ lai lịch, rồi còn chuyện …mượn gi..giống nữa chứ!-Nói đến hai chữ ấy, Phù Dung tỏ ra rất kinh tởm.

-Cháu chỉ muốn có một đứa con từ hắn, hắn là ai đối với cháu không quan trọng. Sau khi mọi chuyện hoàn thành, chúng ta và hắn không còn liên quan.

-Cho nên ngươi tìm Văn Trọng để chuốc dược hắn, buộc thân thể hắn phối hợp với ngươi , cho ngươi hoàn thành kế hoạch phải không ?

-Đúng vậy, cô mẫu, cháu sẽ có một đứa con kế thừa hương hỏa Hoa gia, có thể cô mẫu không đồng ý cách làm của cháu, nhưng cháu mặc kệ, mong cô mẫu đừng cản trở.

-Nguyệt Hà, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không ? Lỡ ngươi không mang thai thì sao? Chẳng lẽ ngươi sẽ giam giữ hắn cả đời ở đây để ……… phối giống à ?

-Không đâu thưa cô mẫu, cháu chỉ “dùng” hắn vài ngày thôi .Văn thúc nói , không thể sử dụng loại dược ấy lâu dài.

– Lỡ không thể mang thai, ngươi chẳng phải vừa mất trinh tiết vừa mang danh thất tiết ? Nguyệt Hà đỏ bừng mặt gật đầu, cam chịu lời cô mẫu.

-Nguyệt Hà, sao ngươi ngốc đến thế kia chứ? Ta sẽ sai Văn Trọng đuổi người nam nhân kia đi, chúng ta coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, còn hôn sự của ngươi tính toán lại.-Nói xong lập tức đứng lên hướng đến phòng Văn Trọng.

-Không được cô mẫu-Nguyệt Hà kinh hoàng nhào ra ngăn cản.

-Sao lại không được. Ngươi là một cô nương thân thế trong sạch, làm sao ta có thể trơ mắt đứng nhìn cháu ta sa chân làm chuyện điên rồ như thế được?

-Cháu sẽ không …lập gia đình, lỡ giống như cô mẫu…-Câu nói vừa bật ra Nguyệt Hà biết mình lỡ lời , nhanh giải thích-Cô mẫu , cháu không phải có ý đó…

-Ngươi nói đúng. Lấy chồng không phải luôn luôn suôn sẻ. Chẳng may người chồng sớm qua đời, gia đình chồng nhanh chóng trở mặt, đuổi ta về nhà mẹ. Nhưng không phải người phụ nữ nào cũng vào hoàn cảnh giống ta đâu, ngươi chưa từng thử qua , sao đã có cái nhìn bi quan như vậy ?

-Cô mẫu, cháu thực sự không muốn lập gia đình.-Nguyệt Hà biết cô mẫu có lý , chính là nàng rất ngoan cố dù có khuyên bảo thế nào thì ý nàng đã quyết không thay đổi.

-Ngươi quá dại dột , Nguyệt Hà ạ, ta mặc kệ.-Phù Dung khuyên mãi chẳng được , tức tối đến dậm chân bình bình.

Kỳ thực, Phù Dung trong lòng đã tỏ tường rằng. Dù cho trăm ngàn quân tiếp cận cũng khó có thể dao động tâm ý hiện tại của Nguyệt Hà.

Ngay lúc đó khuôn mặt tươi cười của Văn Trọng đi vào, Phù Dung đem cả cơn giận trút hết vào người Văn Trọng, ngúng nguẩy đánh ông ấy một cước, chanh chua mắng :

-Tránh ra, chó khôn phải biết tránh đường chủ chứ ?-Rồi hằm hằm rời đi.

-Oái, đau chết nha. Bà ta làm sao vậy ?-Văn Trọng thảm thiết kêu lên. Ông có làm tội ai đâu, tự nhiên bị đánh một cước.

– Chú có bị sao không , Văn thúc?-Nguyệt Hà biết Phù Dung vì tức mình, giận cá chém thớt cảm thấy rất áy náy.

-Không sao , chú bị quen rồi.-Hắn một tay xoa xoa, một bên cười cười.-Người chú đã an bài xong, hắn đang nằm trên gường cháu đó.

-Vậy à?-Nguyệt Hà có chút ngại ngùng. Hắn đang ở trên giường nàng, như vậy đệm chăn của nàng sẽ bị vương toàn hương vị của hắn sao ?

-Mà Nguyệt Hà à,.. -Văn Trọng vô tư mạnh bạo xóa tan dòng suy nghĩ của nàng-Chú nói trước cho cháu biết, miễn cho cháu sau này trách chú.Vị công tử ấy, sau hai ngày chăm sóc của ta, mê dược trên người đã tan đi vài phần rồi.

-Vậy là anh ta sẽ nhanh chóng tỉnh lại à ?

-Đúng vậy, cho nên hôm nay ta cho hắn thêm ít mê dược, cũng không phải mê dược bình thường, tên thuốc là “bát vị cân ma tán”.”Cân ma tán” nhưng thiếu hai loại dược liệu, thành “bát vị cân ma tán”, haha.

-Thì ra là thế.

-Ta làm vậy cũng có dụng ý, vì nếu lại cho hắn uống “cân ma tán” , thì cả người lại mê man bất tỉnh , ngay đơ cán cuốc , khác gì người chết chứ.

Hắn không thấy vẻ mặt hoảng sợ của Nguyệt Hà, tiếp tục nói:

-Cho hắn uống “bát vị cân ma tán”, ít nhất hắn vẫn tỉnh táo, toàn thân không có sức lực, cháu cùng hắn chuyện đó ..có vẻ dễ dàng hơn.-Nói đến đó, mặt ông cũng đỏ bừng xấu hổ. Trời đất, ông là cũng một nam nhân , làm sao không biết xấu hổ khi đề cập đến những chuyện khuê phòng với một tiểu cô nương tuyết trong gía sạch sắp bước vào ngưỡng cửa hôn nhân đây. Nghe Văn Trọng huyên thuyên một hồi, Nguyệt Hà nghe cái hiểu cái không, nhưng nàng vẫn cứ gục gặc đầu, đáp lại:

-Vâng, cháu hiểu.

Rốt cuộc hiểu được điều gì, nàng cũng không nói. Ít nhất nàng nhận thức rằng, đêm nay gần như đêm động phòng hoa chúc của nàng, nàng chính là tân nương tử gả đi, chỉ thiếu không có nghi lễ bái đường thôi.

Ai ! Rồi nàng sẽ cô đơn tịch liêu nửa đời còn lại, khó có cơ hội mặc mũ phượng quàng khăn. Đêm nay sẽ thành giấc mộng xuân kỷ niệm, thành đêm huyền diệu để nàng ôm ấp và hoài vọng trong cuộc đời sau này. Và nàng sẽ có một đứa con, đúng vậy, đó mới là điều quan trọng nhất.

-Nguyệt Hà, một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng, cháu đừng nên chần chờ nữa.-Văn Trọng lên tiếng.

-Vâng, thưa chú.

* * *

Tựa như từ những lớp nước sâu không đáy mịt mù trồi lên bề mặt, Tuyên Dịch từ từ tỉnh lại , cả người kiệt sức mệt mỏi không chịu nổi.

Ánh trăng nhàn nhạt rọi qua khung cửa sổ , hắn cố nhướng mày dùng đôi mắt còn mờ mờ quét khắp bốn phía. Dưới ánh trăng mờ ảo trong trẻo, hắn nhận ra đây là khuê phòng của nữ nhân, ngoại trừ tấm màn có bức tranh họa sắc hoa cỏ lệ bình, căn phòng khá đơn giản, thể hiện chủ nhân là con người giản dị và thanh lịch.

Mùi hương của thiếu nữ còn vương lại trên giường len nhẹ vào mũi, làm hắn tỉnh táo hơn, nhớ lại chuyện gặp phải trên đường.

Sau khi chia tay tùy tùng Nguyên Hạo, hắn một mình đi vào Trịnh huyện , đường nhỏ lại khúc khuỷu, hắn rơi vào ổ mai phục của phản tặc.Bọn họ tám phần là nảy lòng tham cướp của giữa đường. Hắn phải trổ thần công, tả xung hữu đột , đánh bọn chúng phải hết vía. Ngay lúc ngũ trảo hắn chuẩn bị chộp lấy và bức cung ra tên đầu sỏ của bọn chúng thì bất thình lình một tay tập kích từ phía sau, và rải lên người hắn một lượng lớn bột phấn trắng

Bất ngờ hít vào không ít bột phấn, hắn biết mình đã sập bẫy, lập tức buông tay nam tử đó ra, nhảy thẳng lên tuấn mã và hỏa tốc thoát khỏi hang ổ phản tặc, hắn chạy một mạch xuống chân núi. Hắn biết mình đã trúng độc, toàn thân bỗng nhiên cứng nhắc, cả người lảo đảo ngã khỏi ngựa, rồi sau đó hoàn toàn không biết gì nữa.

Còn hiện giờ hắn đang nằm ở đâu đây? Có người cứu hắn sao? Bọn họ là ai? Bất luận là ai, hắn tính sẽ âm thầm lặng lẽ rời khỏi nơi này, rồi mọi chuyện tính sau.

-Công tử, cuối cùng người đã tỉnh.-Giọng nữ nhi thanh tao nhẹ nhàng vang lên. Nguyệt Hà ở trong phòng đã lâu, không dám phát tiếng động gì, lặng lẽ chờ hắn tỉnh táo hoàn toàn.

Tuyên Dịch ngỡ ngàng, tuấn mâu mở sáng nhìn chăm chăm nữ nhân trước mặt nãy giờ khuất trong bóng tối.

Đáng chết thực, hắn đã tỉnh lại lâu như vậy, sao không nhận ra có người trong phòng.

-Công tử, người có thể nói chuyện được không ? -Nguyệt Hà e dè hỏi.

Bị con ngươi đen sáng quắc của hắn nhìn trừng trừng, hai má nàng từ từ tụ lại đỏ ửng như trái đào chín.

Không ngờ đôi mắt hắn mở to lại đẹp đến thế , làm tim nàng đập thình thịch liên hồi trong l*иg ngực.

Nàng đã từng ngắm kỹ dung mạo của hắn, này mày kiếm , mũi cao, đôi môi mỏng dù đang ngủ cũng hơi nhếch lên thể hiện phong thái ngạo mạo của chủ nhân. Nàng đã nuôi lòng ngưỡng mộ, và thầm kín ước mong có ngày được áp môi lên chúng.

Duy chỉ có cặp tuấn mâu kia , đôi mắt to đen lóe ánh sáng lạnh chết người, là nàng chưa được thấy. Hiện tại đã nhìn rất rõ, làm niềm ham muốn càng thêm mãnh liệt, thầm khen ngợi gương mặt tuấn mỹ bất phàm này.

Tuyên Dịch mày kiếm khẽ nheo lại, lạnh lùng quan sát kỹ tiểu nữ tử trước mặt, một lúc lâu sau mới hồi mở miệng :

-Là ngươi cứu ta à ?

-Đúng vậy, công tử.-Nghe giọng nói trầm vang của hắn, lòng Nguyệt Hà khẽ nhói lên.Tiếng nói của hắn trầm vang như chuông, xoáy vào lòng người đối diện.

-Vì sao cô nương lại phủ khăn che mặt lại ? Hay có việc gì khuất tất mà lại ở đây với ta một mình giờ này ? Ngươi định ám hại ta sao ?-Tuyên Dịch khẽ nhíu mi, giọng nói sắc bén vang lên. Một nữ nhân quái dị phủ khăn sa mỏng che mặt, xuất hiện ở phòng riêng của nam nhân, vào đêm hôm khuya khoắt, không thể cảm thấy không bình thường. Người từng bị ám hại như Tuyên Dịch càng không khỏi đề phòng.

-Ta không có ý đó, công tử đừng đa nghi.

Nàng đội khăn sa mỏng, vì muốn sau khi chuyện này qua khi, hắn sẽ không dễ tìm ra nàng là ai.

-Ta đã hôn mê vài ngày rồi phải không ?

-Chỉ hai ngày thôi.

-Chỉ hai ngày thôi á? Đáng chết. Sao cơ thể ta có chuyện gì lạ vậy ?

Sau hai ngày tỉnh lại, Tuyên Dịch không chấp nhận nằm ườn trên giường, bị quản chế như phế nhân, nhưng hắn làm sao ngờ hiện cả người như bị bòn rút hết sức lực, không chỉ không thể nhanh nhẹn ngồi dậy, mà cả người gần như vô lực, chỉ có thể nằm yên trên giường không động đậy chi được.

-Công tử, người đừng cử động, cơ thể người chưa bình phục hoàn toàn đâu.

– Vì sao toàn thân ta không có chút khí lực nào ? Đại phu trị liệu cho ta nói thế nào?

-Đại phu, hắn nói…

-Nói mau, đại phu của ta nói thế nào?

Thấy Nguyệt Hà ấp úng, càng làm cho Tuyên Dịch dấy lên nghi hoặc.

-Người bị trúng mê dược, cho nên người không có khí lực…là bình thường thôi.

-Thực vậy sao? Vậy khi nào mới có thể đi lại?

-Ta không biết, chắc phải mấy ngày nữa.

-Phải không ? Ngươi không dối gạt ta đó chứ ?

-Đúng vậy, công tử, ta không dối gạt người đâu.

-Ừ, vậy ta mệt rồi , thôi ngươi lui xuống đi.

Hắn ngạo mạn sai bảo nàng lui ra.

Hắn nhận ra nàng không có đáp án hắn đang cần, nên tự xoay đầu thể hiện ý không nói chuyện với nàng nữa. Hắn muốn tập trung suy nghĩ cách nên làm gì tiếp theo đây, trời sinh tính hắn đa nghi không thể vô tâm nằm đây dưỡng bệnh được.

-Công tử, ta..-Nguyệt Hà lại lên tiếng, đánh gãy ý nghĩ của hắn.

-Sao ngươi còn chưa đi ? Còn chuyện gì nữa ?-Toàn thân hắn không thể động đậy , người lo lắng không yên, giờ hắn không có hứng thú truy hỏi lai lịch nữ tử này.

Lòng của nàng dũng khí vốn đã ít, lại bị hắn quát tháo, vốn gom góp lại gần như bay hết.

-Ta muốn hỏi …công tử có thê tử chưa ?

-Liên quan gì đến ngươi ?

-À không ! Ta nghĩ có thể đem tin công tử báo về cho người nhà, để gia đình công tử không phải lo lắng nữa-Kỳ thực, Nguyệt Hà rất hồi hộp mong nghe hắn nói bản thân chưa lập gia đình.

-Không cần, không cần ngươi nhọc công lo lắng-Hắn không muốn tiết lộ danh tính với nàng, hắn quyết định chờ bản thân bình phục sẽ tự đi tìm Nguyên Hạo.

-Công tử!-Thấy hắn lạnh lùng cự tuyệt, lòng Nguyệt Hà dấy lên nỗi lo lắng.

Theo cách nói chuyện của hắn, thần thái toát ra khí chất tôn quý, Nguỵệt Hà nhận ra hắn không phải người cư ngụ ở thị trấn Giang Nam bé nhỏ này, mà là một nhân vật quyền quí nào đó đi ngang nơi đây. Như vậy chẳng lẽ hắn là một vương tôn đại thần nào đó không ? Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên biến sắc mặt.

Mạo phạm một quan viên đại thần triều đình là chính mình rước vào tai họa sát thân, chui đầu vào một mớ rắc rối không lối thoát. Nàng có nên hay không từ bỏ kế hoạch này, sớm hủy đi chủ ý ban đầu ?

Không , cho dù hắn là ai, nàng cũng không từ bỏ nguyện ước đó.

Nàng cắn răng mặc kệ khuôn mặt đỏ bừng, nhanh chóng cởi bỏ, trút hết xiêm y, cứ như là vứt bỏ những phiền toái ràng buộc của con người .

Tuyên Dịch mắt đã hướng sang phía bên kia vách tường, không để ý sự tồn tại của nàng, đến khi hắn nghe tiếng sột roạt cởi bỏ quần áo, xoay người lại thấy trên người nàng chỉ còn đơn độc một cái yếm đỏ.

-Ngươi định làm gì ? -Tuyên Dịch nhìn sang nàng, trước hành động bất ngờ lớn gan của nàng, tức giận pha lẫn kinh ngạc.Hắn lớn tiếng quát

– Cút ra ngoài mau cho ta !

Nguyệt Hà như không để ý âm thanh sắc bén của hắn, từ từ đi đến cạnh giường, quan sát ánh mắt của hắn.

-Công tử,…đắc tội.

Tuyên Dịch không thể tin được nữ nhân không biết thẹn là gì trước mắt hắn, nhìn ánh mắt tức giận của hắn mà cứ xông lên như vậy.

Hắn trời sinh phong thái tuấn dật, văn võ song toàn, cộng thêm thân phận cáo quý hơn người nên lâu nay phong hoa tuyết nguyệt ở đâu thắng đó, không gì cản được, nữ nhân ngưỡng mộ hắn nhiều không đếm hết. Hành động tùy tiện vồ vập ái mộ thì nhiều đến hắn không thèm quan tâm. Nhưng khi nữ tử không đúng mực, hắn nhìn trừng trừng xua đuổi đều sợ mất mật, như gặp hung thần, không dám hành động tùy tiện nữa.

Không ai giống như nàng, nữ tử này không biết xấu hổ là gì, không biết sống chết, không để ý đến hắn đang rất cau có bực tức, cứ mặc nhiên muốn làm gì thì làm.

-Đáng chết !

Tuyên Dịch tức tối mắng, nhưng ngay cả nhấc tay xua đuổi hay lấy uy với nàng cũng không được.

Thực ra hắn đã hít vào bao nhiêu mê dược ? Vì sao đã hai ngày mà toàn thân còn mệt mỏi đến thế này? Cơ thể còn mềm liệt như thế trong bao lâu nữa ?

Cuộc đời hắn chưa bao giờ nhục nhã như thế .

Thực ra không chỉ hắn tức giận lúng túng.Tình huống Nguyệt Hà cũng không hơn gì.Lần đầu tiên thoát y trước mặt nam tử, lại là một nam nhân xa lạ, đang lớn tiếng xua đuổi mình, và nhất là nàng giờ đây nhận ra mình cũng không biết phải làm thế nào cả.

-Ta…

Nguyệt Hà lúng túng nói không ra tiếng,tay che trước ngực, trước mắt không biết phải làm gì.Về chuyện này, nàng rất mù mờ, cứ như người lính lâm trận mà cơ hội mài gươm cũng không có.

– Sao? Cứ ngồi ngó nhau vậy hả ? Ngươi cứ ngồi đồng khỏa thân như vậy hết đêm đi !

Tuyên Dịch nhanh chóng nhìn ra sự bối rối của nàng, thấy chân tay nàng cóng róng, độc ác châm chọc.Mặc kệ nữ tử này có phải cấu kết cùng phản tặc hay không, nhưng hành động xúc phạm không an phận của nàng khiến hắn rất tức giận.

-Ta…

– Sao? Muốn ta chỉ dẫn ngươi sao ? Ngươi xứng đáng sao ? Hahaha…

Hắn cười đến càn rỡ.

Tiếng cười Tuyên Dịch càng phóng túng, vẻ mặt Nguyệt Hà càng túng quẫn. Đột nhiên nàng nhặt hết quần áo rơi trên mặt đất nhanh chóng phủ lên người và cuống cuồng chạy thoát khỏi phòng, bỏ lại sau lưng tiếng cười chế nhạo của Tuyên Dịch.

Tuyên Dịch nhất thời dừng cười, đôi mắt sáng khẽ nheo lại, trước hành động bỏ chạy của nàng, cảm thấy hơi bất ngờ.

Ánh trăng trong phòng nhập nhoạng, nhưng hình dáng người nữ nhân đã khắc sâu trong tâm trí hắn. Tuy rằng trên người nàng còn chiếc yếm đỏ hờ hững che phủ, nhưng đôi nhũ hoa tròn trĩnh đã lấp ló đàng sau khiến đôi tay hắn ngứa ngáy không yên, vòng eo nhỏ nhắn như tha thiết chờ hắn nắm lấy, nàng nhỏ bé yêu kiều, cặp đùi trường túc thuôn dài trắng như ngọc, có thể vừa vặn ôm sát thắt lưng hắn trong cơn mê cuồng lêи đỉиɦ vu sơn và còn u huyệt ẩn hiện bên dưới làn cỏ xanh um nữa…Đáng chết ! Thân thể trúng mê dược của hắn căn bản không thể nhúc nhích, nhưng hình bóng nàng vẫn cứ mơ màng trôi nổi, báo hại tiểu huynh đệ chết tiệt không chịu nổi , tự động dựng đứng lên…

Xem ra hắn không thể xem thường mỵ lực của nữ tử này.

Nàng đối với hắn còn nhiều băn khoăn và bí mật chưa tỏ, cứ như việc giấu kín dung nhan không cho hắn biết. Nhưng hắn có thể phát giác được vì sao nàng cứ giữ hắn ở lại đây hoài không thả ra sau.

Hay nàng là vây cánh của loạn tặc trong vùng ? Nếu vậy, thì thật tiếc cho tấm thân mỹ miều xinh đẹp ấy, bởi vì tâm hắn đã định sẽ không tha thứ cho bất kì loạn đảng nào nguy hại cho sự yên bình của Đại Thanh.