Chương 6
Cũng không biết đã qua bao lâu, Mộc Bạch khó có thể thừa nhận được nỗi đau xâm chiếm, dường như liên tục trôi nổi giữa khoảng không của hôn mê và thanh tỉnh, lại một lần từ hôn mê tỉnh lại, y cuối cùng cũng đạt được giải thoát, người phía sau sau một tiếng gầm trầm thấp, phun ra ái dịch vào tận sâu bên trong thân thể y, thân thể tựa như dãy núi trùng trùng trơn trợt ép lên trên người y.
“ …….Bảo bối, ngươi thật sự là rất tuyệt a!” Sau cuồng phong mưa bão, Lê Hạo Hiên được thỏa mãn du͙© vọиɠ, tâm lý thỏa mãn ôm chặt lấy thiếu niên đang mơ mơ muốn ngủ, lặng lẽ nằm trong lòng hắn, đây cũng thật sự là hiếm thấy được một vị quân chủ tính cách cực đoan tự cao lại sau khi làm xong tình sự có thể nói ra được lời nói cũng hơi mang theo chút tình cảm ấm áp, xem ra hắn đích thực là đã đoạt được thỏa mãn thân tâm cực đại.
“ ………” Nghe lời đó, khóe miệng không nén được hơi hơi co giật một chút, Mộc Bạch đã hoàn toàn triệt để rã rời xương cốt, hơi khiêu khiêu mí mắt, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, rồi cũng lười để ý đến nữa.
“ Trẫm, muốn phong hào cho ngươi.” Lê Hạo Hiên bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, đồng thời cũng dùng lực kéo Mộc Bạch đang nằm tê liệt trên mặt đất dậy, cưỡng ép y đối diện với mình, mang theo vài phần trịnh trọng như có chuyện muốn tuyên bố.
“ Trẫm cảm thấy ngươi so với Liên Phi xuất thân Tuyết Quốc còn thích hợp với chữ “ Tuyết” hơn, đáng tiếc trong nội cung đã có Tuyết Phi, ngươi cảm thấy “ Vân” thế nào? Trẫm cảm thấy nó là thích hợp với ngươi nhất! Ân! Nếu ngươi đã không phản đối, vậy thì trẫm sắc phong cho ngươi là “ Vân Quân” ban thưởng ngụ tại Phượng Càn Cung.”
Vân Quân? !
Lịch đại nam phi tại Ly Quốc hậu cung, không giống với nữ phi có chế độ Tần Ngự nghiêm cẩn, phong hào có nhiều đẳng cấp nghiêm ngặt, bọn họ không có quá nhiều đẳng cấp như vậy, mà cách phân chia đẳng cấp cũng đều tương đối đơn giản, nói chung chỉ có năm cấp, cũng chính là Tuyển Thị, Nam Thị, Thiếu Gia, Công Tử, và phong hào nam phi cao nhất _ Quân, Mộc Bạch không chút nghi vấn, là vô cùng may mắn từ một thị vệ cấp thấp một bước nhảy lên làm nam phi địa vị cao nhất trong cung, cũng là Quân Phi duy nhất của hậu cung lúc bấy giờ.
Rất rõ ràng là Lê Hạo Hiên đối với việc phát sinh quan hệ ngoài ý muốn với y, có một cảm tình rất đặc thù, nếu không thì như hiện nay trong hậu cung của hắn con số nam phi cũng không ít, mà mới thừa hạnh hai lần, mỗi lần lại cách nhau đến mười một tháng như Mộc Bạch, thì làm sao có thể được một bước lên trời, trở thành Quân Phi duy nhất trong cung.
Chưa suy nghĩ thấu đáo đã liền mở miệng phong thưởng, đều này đối với một người luôn lý tính tự nghiêm khắc với mình như Lê Hạo Hiên mà nói, là chuyện trước giờ chưa từng phát sinh, nhưng mà hắn lại không hề có nửa phần hối hận, ngược lại còn giống như một hài tử khát vọng được người lớn khen thưởng, hai mắt híp lại nhìn người trong lòng, hy vọng có thể nhìn thấy được biểu tình vui sướиɠ như điên trên mặt y.
Chỉ đáng tiếc người trong lòng lại không có phản ứng gì quá lớn, sau cả buổi kinh ngạc ngây ngốc, tiếp theo đó trên mặt liền thoáng qua một mạt giận dữ và chán ghét, y vô pháp khống chế được tình tự của bản thân, khó có thể giữ gìn được thái độ nhã nhặn nên có, mà là khiêu khiêu mí mắt, không mong muốn như vậy vứt qua cho hắn một ánh mắt trắng dã.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lê Hạo Hiên cũng không ngăn được ngạc nhiên.
Nhưng lúc này Lê Hạo Hiên thần thanh khí sảng, bèn đứng lên bắt đầu mặc lại y phục, nhanh chóng bận vào trung y đã có chút nhăn nhúm, lại khoác lên ngoại bào, cuối đầu cài lại dây lưng ngọc, sau đó cuối người lấy lên chiếc áo khoát lớn bị hắn trải lên mặt đất, sau khi đứng thẳng lại mới phát hiện người thanh niên vừa rồi sau khi bỏ hắn lại một mình , giãy dụa ra ngoài thạch đình mặc lại y phục, hiện này cư nhiên đã không còn nhân ảnh.
“ Di! Người đâu? !” Chớp chớp hai mắt, Lê Hạo Hiên tràn đầy nghi hoặc nhỏ giọng kinh hô.
“ Bệ hạ, vừa rồi vị ách………tân chủ tử nhân lúc ngài không để ý đột nhiên ly khai, nhưng mà ngài yên tâm, thuộc hạ đã phái người theo sau.” Trung niên nội thị không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng Lê Hạo Hiên, thuận tay đón lấy áo khoác trên tay hắn, cung kính đáp lời.
“ ……..” Lông mày hơi chau, Lê Hạo Hiên đầy bụng nghi hoặc, chậm rãi bước ra khỏi thạch đình, ở nơi không xa phát hiện có một thứ gì đó đang lấp lánh dưới ánh trăng, hắn đi qua khom lưng nhặt lên, phát hiện đó là một mặt thắt lưng kim thuộc ( là cái mặt gắn trên chỗ cài thắt lưng) , Lê Hạo Hiên trầm mặc lặng yên lật lại khối mặt đó.
“ Bệ hạ!” Một hắc ảnh từ trong không trung xuất hiện đứng trước mặt Lê Hạo Hiên, quỳ một gối trước mặt hắn, cuối người cung kính bẩm cáo, “ Sau khi mục tiêu đi vào Liên Hương cung, lập tức mất tung tích, thuộc hạ thất trách, thỉnh bạ hạ trách phạt.”
“ ……..Việc này không liên quan đến ngươi, lui xuống đi!” Khoát khoát tay, Lê Hạo Hiên thu lại khối mặt đó, đạm nhạt mỉm cười, “ Ha! Nhìn thấy thì thật sự ngoan ngoãn thật thà, không ngờ được lại giảo hoạt như thế. Ngô! Thôi bỏ đi, trước cứ để cho y tiếp tục tiêu dao thêm vài ngày, dù sao thì y cũng không thể chạy ra khỏi cung được.”
Khóe môi Lê Hạo Hiên câu thành một độ cong không chút để tâm, trong đáy mắt thoáng qua hào quang một lời tất thành, trong lòng hắn cũng âm thầm suy đoán.
Bất kể ngươi trốn ở xó xỉnh nào, ta đều sẽ tìm được ngươi.
Mà người mấy lần mấy lượt đều nghĩ biện pháp để chạy thoát và lẩn trốn Mộc Bạch, sau khi trở về liền lập tức thật thà mà bị ngay một trận bệnh thật nặng, nhưng không giống với lần đầu tiên bị cưỡng chế khuất phục, lần này cơ bản lại là nửa khước từ nửa đồng ý, y cảm thấy mình có hơn phân nửa là tự nguyện thông da^ʍ, nên tâm trạng thật sự là có chút buồn bực.
Cho dù trong lòng y hiểu rõ, dưới loại quyền uy tối cao đó, thì không thể nào không cúi đầu bất đắc dĩ thuần phục, nhưng với một người thanh khiết tự cao, tính cách luôn tự gò ép mình như y, vẫn là khó có thể tha thứ cho một lúc yếu đuối của bản thân, lại thêm lần đầu chịu vết thương khá nghiêm trọng, thân thể sau khi vết thương khép miệng lành lặn cũng không còn tốt như ban đầu, vì thế lần này dưới toàn bộ mệt nhọc vây khốn toàn thân từ trong ra ngoài, thân thể càng lúc càng yếu đi, bệnh tình cũng càng ngày càng trầm trọng.
Mà lần này y cũng bệnh rất lâu, lâu đến mức ngay cả tiểu đội trưởng có phần quan tâm lo lắng cho y nhiều hơn, cũng không thể đảm bảo cho y được nữa, không thể không báo cáo lên thống lĩnh thị vệ, trong nội cung các cấp thị phong như thị vệ, nội thị, cung nữ……, nếu như sinh bệnh lâu ngày trị không khỏi, chiếu theo quy định là bắt buộc phải đưa ra ngoài cung, tự mình lo chữa trị cho tốt, thật ra điều này cũng là tương đương với việc xua đuổi xuất cung tự sinh tự diệt.
Bởi vì Mộc Bạch vốn không phải là Ly Quốc thị vệ, mà là người bồi giá của Chu Quốc công chúa, chiếu theo quy định là cần phải tấu lên Phụng Phi để thỉnh ý phương thức bố trí, mà nghĩ đương nhiên một thị vệ cấp thấp như thế, thì trong lòng của người tôn quý như nàng tự nhiên là không có một chút địa vị đáng nói nào, vì thế nàng cũng phi thường sảng khoái mà cho phép, nhưng cũng coi như là nhân từ mà còn ban thưởng cho một chút tiền bạc, lại nói thêm mấy lời an ủi không thật tâm, rồi liền đưa người tiễn đi xuất cung.
“ Chậm thôi, chậm thôi………Mộc Bạch, mấy huynh đệ chúng ta, đã thuê một tiểu viện và một vài hạ nhân cho ngươi ở ngoài cung rồi, ngươi trước tiên cứ tạm thời ở nơi đó dưỡng bệnh đã, đợi sau khi hồi phục sức khỏe, chúng ta sẽ đến cầu công chúa triệu ngươi nhập cung.” Cố nhấc thân thể vẫn còn chút yếu ớt, bước chân của Mộc Bạch vẫn như cũ có mấy phần lảo đảo, Lăng Phong tràn đầy quan tâm, vừa đi vừa an ủi y.
“ Nhập cung? ! Nga, không, không tất yếu! Ta một mình tự lo là được rồi, về sau cũng không muốn lại………..” Ngóng nhìn về phía cánh cửa vương cung đã gần ngay trước mắt, con đường tự do đã ở trong tầm tay, cố gắng áp chế niềm vui khi bản thân sắp đạt được tự do, Mộc Bạch không thể tập trung tùy ý nói.
“ Không quan hệ, không quan hệ, bọn huynh đệ nhất định sẽ nói giùm ngươi, ngươi cũng không tất phải quá lo lắng nữa, ngươi trước tiên cứ dưỡng thân thể cho tốt lên đi, tất cả những tiêu phí vật chất mà ngươi cần trong cuộc sống, đều cứ để cho bọn huynh đệ này lo, đợi thân thể ngươi khỏe lại rồi, chúng ta sẽ đến cầu công chúa điện hạ, vì chút tình nghĩa đồng bào, mà lại triệu ngươi nhập cung tùy thị.”
Nhìn thấy thần sắc y ẩn ẩn có mấy phần hoảng hốt, Lăng Phong lại cho rằng là y tính cách xấu hổ, bản tính hướng nội, không quá thoải mái mở miệng cầu người, nên hắn liền mạnh mẽ vỗ ngực, lại thêm lớn tiếng bảo chứng, mà không hề biết rằng Mộc Bạch lúc này chỉ hận không thể mọc ra một đôi cánh để bay ra khỏi l*иg giam hoàng kim bốn mặt đều là tường cao này.
“ Ta rất cảm kích sự giúp đỡ của huynh đệ, nhưng mà về mấy phần tiền tiêu phí đó các huynh đệ không tất yếu phải giúp đâu, ngươi cũng biết ta tiêu xài không nhiều, hiện tại vẫn còn có một chút tích cóp, để dùng trong mấy ngày này thì hoàn toàn không có vấn đề, tất cả huynh đệ dị quốc tha hương xuất môn tại ngoại cũng đều không dễ dàng gì, vẫn là không nên động đến tiền vốn dành cưới vợ của họ đâu.”
“ Không được, trong tay ngươi sao lại có đủ được, ta lại không phải không biết, cho dù là ngươi tiết kiệm hơn so với người khác, nhưng tất cả tiền dành dụm được đa phần đều cho bọn huynh đệ đông mượn tây mượn hết rồi, không còn thừa lại bao nhiêu, trong thành tiêu phí rất lớn, thân thể ngươi lại không tốt, mấy thứ cần tiêu đó, một chút tiền dành dụm của ngươi làm sao mà đủ được!”
“ Không có gì đâu, hơn nữa ta còn có một chút mang từ nhà theo, gom góp lại cũng là đủ dùng rồi.”
“ Xuất thân của ngươi chúng ta lại không phải không hiểu rõ, ngươi từ nhà lại có thể mang theo bao nhiêu, tuyệt đối không đủ dùng, ngươi còn……….” Hai người nhỏ giọng tranh cãi, trước mắt hai người đã đi qua đường mòn trong ngự hoa viên mọc đầy liễu rủ, chỉ cần bước qua cây cầu ngọc thạch hình vòm bắc ngang hai bờ sông Ngự Hà nối liền trong cung và ngoài cung. Lúc này, ở chỗ không xa có một đôi oan gia đối đầu, gặp nhau ngay tại con đường hẹp trước cầu đá.
Hai đội nhân mã rầm rộ, gặp nhau ở trước cầu đá, nhân vật dẫn đầu của hai đội, là ngươi nhìn một cái ta đáp một lời, đao phong kiếm khí, công kích lẫn nhau, đôi bên châm biếm đả kích, đấu đá đến quên hết trời đất.
Đối với tình cảnh này Mộc Bạch và Lăng Phong không chút xa lạ, trên thực tế loại chuyện này trong hậu cung xảy ra thường xuyên như cơm bữa, gần như là chuyện thường, chủ tử của các cung nhiều như thế, đương nhiên có rất nhiều kẻ tính tình không hợp, nhìn nhau không thuận mắt, hễ gặp mặt là ngoài cười mà trong không cười đấu lưỡi chiến mồm, cứ có nhiêu đó đấu hoài không nghỉ.
Hai người đang đứng ở dưới chỗ kiến trúc che bóng không thể bước ra, trong nhất thời tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao cho tốt, mà thời gian vô tình cứ trong lúc bọn họ khẩn trương, cứ từng chút từng chút lặng lẽ trôi đi, hơn nửa canh giờ sau hai đội nhân mã kia vẫn đứng đó đấu nhau, xem ra là tựa hồ vẫn như trước không có một chút ý định buông tha, hai người chỉ có thể bó tay không đối sách, tựa như con kiến đang đứng trên đống lửa, gấp gáp đến loạn thành một đoàn.
Cũng may sau giờ ngọ thời tiết nóng lên, hai người gương mặt đỏ hồng, mồ hôi thấm ướt toàn thân cuối cùng đã sắp không chịu nổi nữa. Thì có một bên thu gom trống trận, tạm thời cáo thua một lần, mà bên thắng lợi, tự nhiên là mặt mày chói lóa, đắc ý chảnh chẹ dẫn người rời đi, lưu lại bên thất bại, đang căm giận dậm từng bước, người dẫn đầu ủ rủ không còn khí thế, đồng dạng kéo theo một đám cung nữ như con gà vừa đá thua trận, thần sắc uể oải hướng đi về phía hai người Mộc Bạch đang đứng.
Bọn họ đi đến có chút đột ngột, hai người nhất thời bó tay không kịp, mà tránh cũng không thể tránh, nhìn nhau cười khổ một chút, da đầu căng lên vội vàng đi ra, hai người biết được vào lúc này, chủ tử của phía thất bại, tức giận tuyệt đối không chỉ là một cây pháo nhỏ mà thôi, mà lúc này phương pháp tốt nhất là tránh bước ra để khỏi dẫm phải ngòi nổ của nàng. Nhưng mà rất rõ ràng hiện tại tránh đi cũng đã quá trễ rồi, mà hai người cũng không thể đứng yên tại chỗ, nếu như bị nàng phát giác hai người đã ở đây từ nãy giờ, vậy thì sẽ càng càng tệ hơn nữa, thân phận làm một chủ tử như nàng, muốn trừng trị mấy kể thân phận địa vị nhỏ bé như con kiến của họ trong cung mà nói, thật sự là một chuyện vô cùng đơn giản.
“ Các ngươi là ai? Đứng lại…….” Hai người từ trong chỗ tăm tối bước ra, cuối đầu đi thật nhanh, vốn dĩ muốn giả trang như không nhìn thấy một đám nữ nhân đang hùng hổ đi đến này, nhưng mà một âm thanh mềm mại vang lên, liền ngăn cấm bước chân gấp gáp đi về phía trước với ý đồ âm thầm qua ải của hai người.
“ Nương nương vạn an!” Vén vạt áo lên, hai người động tác chỉnh tề quỳ một gối cung kính thi lễ.
“ Các ngươi là người của cung nào? Vội vội vàng vàng như thế là muốn đi đâu?”
“ Bọn thuộc hạ là thị vệ của Liên Hương cung, lần này là phụng mệnh xuất cung hành sự.” Sau cả buổi gắng mình đứng chờ, Mộc Bạch đã có mấy phần kiệt lực không có mở miệng, mà là do Lăng Phong đại diện cho cả hai nói.
“ Liên Hương cung? !” Cuối lời âm điệu có hơi cao lên, nàng không biết rằng, lúc này trong thanh âm của nàng thì ý tứ ghen tuông thể hiện rõ ràng đến thế nào.
“ Vâng!” Len lén liếc qua nhìn Lăng Phong đang cung kính trả lời, Mộc Bạch âm thầm than thở một tiếng, đối diện với một nữ nhân đang ghen tỵ bừng bừng, không còn một chút lý trí mà nói, thì trong lòng y đã dị thường thấy rõ, cũng có thể âm thầm đoán được, hai người bọn họ lần này sợ là sẽ không qua tốt đẹp nổi.
“ Dô! Các ngươi là phụng mệnh xuất cung a? Không lẽ nào Liên tỷ tỷ có chuyện gì rất khẩn cấp cần các ngươi phải đi làm?” Lời nói của nàng đầy hàm ý, trong câu nói rất rõ ràng là đang muốn chỉ rõ dấu vết.
“ Hồi nương nương, hai người thuộc hạ phụng mệnh của thống lĩnh thị vệ xuất cung hành sự, cùng Liên Phi nương nương không có liên can gì.” Lăng Phong không tự ti không kiêu ngạo, không chút sơ sẩy trả lời.
“ Thống lĩnh thị vệ? !” Bĩu bĩu môi, nàng không cho rằng là đúng lạnh lùng hâng một tiếng, “ Hâng! Ngươi là đang đùa sao? ! Không có thủ dụ của chủ tử các ngươi, thì lấy thân phận là một thống lĩnh thị vệ cấp thấp phân theo từng khu của Liên Hương cung, lấy đâu ra tư cách để sai phái thủ hạ xuất cung hành sự?”
“ Hồi bẩm nương nương, hai người thuộc hạ là phụng mệnh lệnh của tổng thống lãnh, xuất cung hành sự.” Lăng Phong không đổi sắc mặt tiếp tục cung kính nói.
“ ……..” Nàng bị Lăng Phong dùng lời nói lấn át cho á khẩu cứng họng, sắc mặt nhất thời trắng xanh bất định, nửa ngày không nói nên lời. Phải biết rằng tổng thống lãnh thị vệ trong hậu cung, địa vị là vô cùng quan trọng và tôn quý, mà hiện này người đứng ra đảm nhận chức vụ này thì còn nghe nói là có huyết thống hoàng tộc, vậy tuyệt đối không phải là người mà một phi tần nhỏ bé không được đắc sủng như nàng có thể nói này nói nọ được.
“ Ngươi……”
“ To gan! Ngươi một tên thị vệ cấp thấp, cư nhiên dám xuất ngôn lỗ mãng.” Một cung nữ lanh lợi đứng kế bên, phát hiện chủ tử nhà mình bị chọc tức đến sắc mặt phát đen, vội vàng tiến lên một bước lớn giọng trách mắng.
“ Xuất ngôn lỗ mãng? ! Thuộc hạ nào dám, thuộc hạ chỉ là bẩm cáo theo sự thật, hồi đáp vấn đề của nương nương.” Lăng Phong kinh ngạc ngẩng đầu lên, biểu tình vô tội đáp.
“ Bản cung……”
“ Các ngươi nhiều người như vậy, là đang tụ tập ở đây làm cái gì?” Một đạo âm thanh trầm thấp mà lại mang đầy uy nghiêm, đột nhiên vang lên sau lưng mọi người.
“ …….A! Bệ hạ……..” Mọi người quay đầu nhìn người vừa đến, thấp giọng kinh hô một tiếng, sau đó lập tức tựa như thủy triều dạt ra hai bên mở ra một thông đạo chính giữa rồi đều quỳ xuống đất.
“ Thần thϊếp tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an!” Nữ tử nhiều ngày không được diện kiến mặt quân chủ, tràn đầy kinh hỉ đi lên nghênh đón, chỉ thấy nàng bước chân sen nhẹ di chuyển, lưng mềm dẻo như liễu, tư thái uyển chuyển chầm chậm bước đến gần, ưu nhã cuối người hành lễ.
“ Ngươi……” Hai mắt hơi khép, rất rõ ràng là Lê Hạo Hiên đối với nữ tử ăn mặc điểm tô sặc sỡ trước mắt này không hề có ấn tượng sâu đậm nào, vẫn là nội đình đại tổng quản ở bên cạnh nhỏ giọng thầm thì vào tai hắn một câu, mới bừng tỉnh nói.
“ Nga! Là Thái Cơ a! Các ngươi tụ tập ở đây làm cái gì?”
“ Khải bẩm bệ hạ, vừa rồi thần thϊếp tại đây tình cờ gặp được thị vệ trong cung của Liên tỷ tỷ, nghe bọn họ nói chuẩn bị xuất cung hành sự, thần thϊếp nhập cung đã nhiều năm, chưa từng bước chân ra khỏi cửa cung nửa bước, nhất thời thấy lạ, liền…….hỏi thêm một hai câu, thỉnh bệ hạ thứ tội.” Gương mặt phiếm lên một mạt hồng nhạt, nàng muốn nói lại thôi xấu hổ cuối thấp đầu.
Nhìn xem, lời nói này khéo léo thế nào, mặc dù nàng không có nói rõ, nhưng trong lời trong ý tựa hồ lại đang ám thị cái gì, cho dù nàng biết rõ hai người kia là Liên Phi căn bản là không có liên can, nhưng lại cố ý bóp méo sự thật, khả năng đảo lộn thị phi của nữ nhân này, có thể gọi là lô hỏa thuần thanh không chút dấu vết.
“ Nga! Là người của Liên Phi? !”
“ Đúng a! Vừa rồi bọn họ nói mình là thị vệ của Liên Hương cung.”
“ Nga! Là vậy a!” Đối với ba cái trò đấu đá ghen tỵ dèm pha của nữ nhân hậu cung, Lê Hạo Hiên tuyệt đối không hề có một chút hứng thú nào, không hề để tâm tùy miệng nói thêm một câu phụ trợ cho nàng.
Hắn một chút cũng không buồn để ý dùng chút dư quang khóe mắt tùy ý liếc nhìn về hai vị nam tử trẻ tuổi đang cuối đầu quỳ ở chỗ không xa một lần, đột nhiên một đạo bóng dáng đơn bạc mà lại quen thuộc, thoắt cái ánh vào trong đáy mắt hắn. Hai con mắt thon dài hơi khép, con ngươi cũng tùy theo mà thu nhỏ lại, nhãn thần lạnh lùng sắc bén như chim ưng, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào bóng dáng tinh tế đã có chút lảo đảo muốn ngã, hai con mắt đen láy, nhấp nháy thâm trầm và nguy hiểm, thậm chí còn mang theo một mạt hàn khí băng lạnh như có như không.
Những người tại đương trường đối với tình tự biến hóa đột ngột của hắn, có chút không biết làm sao, chỉ trừ nữ nhân đứng đầu bày kế gây rối, là thần kinh to lớn, tự cho rằng kế hoạch xúi giục của mình có tác dụng mà âm thầm trộm kinh hỉ ra, tất cả những người còn lại đều sợ mà câm như hến, cuối đầu mà đứng, ngậm miệng chặt chẽ một tiếng cũng không dám phát ra, thậm chí ngay cả mí mắt cũng đều không dám chớp lấy một cái.
“ ……..” Thu liễm lại nộ khí ngoài ý muốn, lúc này Lê Hạo Hiên trong lòng ngũ vị tạp trần, cũng phân không rõ là tâm tình của bản thân bây giờ đến cùng là kinh hỉ hay oán giận, chỉ có thể trầm mặc phất lui mọi người để mở ra một con đường, chầm chậm đi tới trước, cuối cùng đứng lại ở trước mặt của hai người kia, trực tiếp nhìn đăm đăm vào bóng lưng mà y bào trên người đó đã bị mồ hôi thấm ướt, thật lâu không nói gì.
Nửa ngày sau, với tâm trạng sau khi đánh mất mà tìm lại được, hắn cảm giác tâm tình cũng dần sáng láng lên, âm u giữa hai chân mày cũng hoàn toàn tan hết, khóe môi biếng nhác câu lên thành một nụ cười nhạt ý vị thâm sâu, chậm rãi mở miệng.
“ Ngươi nói xem, đây………có phải nên gọi là, đi mòn giày thiết cũng tìm không ra, đến lúc đạt được lại không tốn chút sức nào. Lần này, trẫm muốn xem thử xem, ngươi còn có thể chạy được đến đâu?”
Câu nói không đầu không đuôi này của Lê Hạo Hiên, khiến tất cả mọi người tại đương trường toàn bộ đều cảm thấy kỳ dị không hiểu chút gì, vì không rõ ràng, nên ai ai cũng quay ra nhìn nhau, căm lặng không lời.
“ …..Nga! Bảo bối, có thể nói cho trẫm biết, ngươi đây là đang dự định đi đâu a?” Không thèm để ý đến sự hoang mang và nghi vấn của những người bên cạnh, mang theo một giọng điệu hơi châm biếm, Lê Hạo Hiên hướng về trước nửa bước cuối xuống nâng Mộc Bạch vẫn đang quỳ trên đất, toàn thân còn không ngừng run rẩy, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, cười ngâm nga nhìn thẳng vào gương mặt đã tái nhợt đến mức tựa như không nhìn thấy được một chút huyết sắc của y.
“ ……..” Ác ma! Toàn thân đã bị mồ hôi thấm ướt, Mộc Bạch thể lực bị cạn kiệt nghiêm trọng, ngu ngơ nhìn thấy hắn dao động trước mặt, một nam tử khóe môi đạm nhạt câu lên một nụ cười tà ác, trong đầu óc y chỉ còn sót lại được hai chữ này, sau đó thế giới trước mắt y càng này càng mơ hồ, thân thể cũng càng lúc càng nặng, cuối cùng y yếu ớt không thể tiếp tục gắng gượng được nữa, chỉ có thể triệt để tuyên bố đầu hàng cùng bóng đêm.
“ Bảo bối, ngươi sao rồi?”
“ Mộc Bạch, Mộc Bạch…….”
“ …………”
Lần tương ngộ thứ ba của hai người, đối với Mộc Bạch mà nói thì không những là khởi đầu của một tai nạn khác, mà đồng thời cũng là kết thúc cho tự do của y.