Chương 2
Thế nhân lưu truyền, Tuyết Quốc Liên Hương công chúa, thanh lệ thoát tục cao xa như Thiên Sơn Tuyết Liên không thể với tới, Chu Quốc Loan Phượng công chúa, ung dung yêu kiều hệt như đóa mẫu đơn tuyệt đẹp đang nở rộ, Tiêu Quốc Lạc Hà công chúa, thanh u thanh nhã như phiến thanh liên lẳng lặng đâm chồi, Thương Quốc Ngưng Ngọc công chúa, cao nhã thánh khiết như băng lam tường vi.
Một năm trước, bốn người cùng được gả đi có thể nói là giai thoại rung động một thời, còn quân vương Ly Quốc được ôm mỹ nhân vào lòng, lại là người hạnh phúc nhất mà nghìn người ham muốn đạt đến, thậm chí là những thị vệ có vận may được ở cùng một cung điện với các nàng, cũng được tuyệt đại đa số người hâm mộ, bởi vì có lẽ họ sẽ có được cơ hội lén nhìn tuyệt thế dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn của bốn vị công chúa.
Thân là một trong những thị vệ hậu cung, Dương Mộc Bạch đối với chuyện này lại hoàn toàn không có cảm giác, bởi vì nếu không phải là lúc trước trong nhà y đã từng được gặp qua Chu Quốc công chúa, chỉ sợ hôm nay y cũng sẽ giống như các đồng bào khác, ngay cả bóng lưng của Loan Phượng công chúa cũng đều không có cơ hội nhìn được, càng không cần phải nói đến công chúa của các nước khác, ai bảo bọn họ chỉ là những thị vệ cấp thấp nhất, chỉ có thể lây lất xung quanh.
Hơn nữa hiện tại bọn họ đã bị phân rẽ tách rời, cùng trộn lẫn với thị vệ bồi giá của các công chúa khác, lại nói bây giờ y có trách nhiệm tuần tra phòng vệ một khu, cũng không phải là ở cung điện của Chu Quốc công chúa, mà là ở cung điện của Tuyết Quốc công chúa.
Từng khu của vương cung Ly Quốc vô cùng rộng lớn, chỉ mỗi nơi ở của Tuyết Quốc công chúa _ Liên Hương cung đã chiếm một diện tích không nhỏ, Dương Mộc Bạch chỉ là một tiểu thị vệ không đáng để mắt ở bên ngoài, mỗi ngày lộ đường tuần tra đều phi thường nhỏ hẹp, hơn nữa còn bị giới hạn hoạt động trong một phạm vi cố định.
Vì vậy, Dương Mộc Bạch tuy cơ bản dự tính là sinh sống trong vương cung nội điện, nhưng y một thị vệ cấp thấp không đủ trọng lượng, bản thân lại không có chút cảm giác đang tồn tại, chỉ như một giọt nước trong biển cả mênh mông, nhỏ bé đến mức không khiến ai chú ý, tự nhiên cũng sẽ vô duyên gặp được những nhân vật cao cao tại thượng trong truyền thuyết.
Nhưng hơn một năm nay mỗi ngày sinh sống ở Ly Quốc, lại là những ngày thanh nhàn và thư thái nhất của Mộc Bạch trong nhiều năm từ khi sinh ra cho đến hiện tại, mặc dù y thật ra đang gánh vát một sứ mệnh đặc thù mà không ai biết, chỉ là căn bản một kẻ không có chút ý thức trách nhiệm như y, trước đến nay cũng chưa từng xem cái gọi là nhiệm vụ đó ra gì, ngày tháng trôi qua vô cùng thoải mái và tiêu sái.
Về phần cái nhiệm vụ đó, sự việc thật ra cũng rất rõ ràng, một người là con của hộ quốc tướng quân như y, cho dù địa vị là một thứ tử bé nhỏ, nhưng thị vệ bồi giá của hòa thân công chúa cho dù không có ai, cũng không thể nào cho phép y tham tuyển, y có thể không cần thể diện, nhưng Dương thị gia tộc sao có thể vứt bỏ thứ đó cho được? !
Cho nên bất cứ ai chiếu theo lệ thường mà suy nghĩ, cũng đều đoán ra được cái loại sứ mệnh không thể cho ai biết mà y đang phải gánh vác, còn trên thực tế sao? Thân phận của y rõ ràng như vậy, ngay cả thứ cần che giấu cũng bỏ qua, hơn nữa ngoài mặt y đích thực là gánh vác một sứ mệnh nào đó, nhưng trong lòng y lại phi thường hiểu rõ, sứ mệnh đích thực của y thực ra chính là đưa mình nổi bật lên trên để thu hút tất cả ánh mắt của mọi người, nói trắng ra chính là, y căn bản là một vật hy sinh mà Dương thị gia tộc vứt ra, là tấm bia chắn để yểm hộ cho mật sứ thật sự.
Mộc Bạch cũng không phải kẻ ngốc, huống hồ cho dù là một tên ngốc, đối mặt với sự an bài rõ ràng như vậy, chỉ sợ là không thể nào hoàn toàn không phát giác, càng huống hồ chi bản thân y dị thường mẫn cảm, tự nhiên sớm đã phát giác tất cả chuyện này, chỉ là y cũng lười đi vạch trần sự sắp đặt này.
Vì thế chỉ nghĩ cũng biết không ai có thể yêu cầu một quân cờ đã được xác định là cuối cùng cũng bị vứt bỏ, vẫn còn phải giả ngây giả ngốc đem tinh lực dư thừa của mình thực hiện cái gọi là trung quân báo quốc đi?
Cho dù đạo lý vì quốc vì dân rất hấp dẫn, vinh hoa phú quý, quan cao hậu lộc, mấy lời hứa này cũng rất khiến người động tâm, nhưng đối với Mộc Bạch vốn dĩ chưa từng xem mình là người Chu Quốc, trong đầu chưa từng có một chút ý niệm vì Chu Quốc tận trung, hơn nữa từ nhỏ đã nhìn thấy trong hào môn âm mưu hãm hại nhau, ân oán tình thù, y thậm chí còn hận bản thân không thể sinh ra trong một gia đình bách tính bình thường, vì vậy y đối với mấy thứ gọi là địa vị quyền lợi, càng không có chút lòng tham luyến.
Đến Ly Quốc mấy ngày này, y luôn sống rất tiêu diêu, không cần phải cẩn cẩn dực dực (vô cùng cẩn thận) ngụy trang chính mình, cũng không cần phải nhìn thấy ánh mắt của người trên kẻ dưới trong nhà, cũng không phải cưỡng ép chính mình vì mẫu thân mà ủy khuất cầu toàn, đối với nhiệm vụ mà bệ hạ tự mình giao phó, đã sớm bị y vứt ra sau đầu, quên đi sạch sẽ.
“ Ngô! Tối nay gió thật lớn a! Sắp lạnh chết ta rồi, Mộc Bạch ngươi trước đi tuần một mình, ta trở về lấy thêm chiếc áo, lập tức sẽ quay lại……..”
Khoa trương làm một bộ dáng run lẩy bẩy, bạn đồng hành của Mộc Bạch Lăng Phong bỏ y lại quay lưng chạy mất.
“ Lạnh? !” Cảm thấy kỳ lạ nhìn theo bóng lưng đã chạy xa, Dương Mộc Bạch đầy vẻ khó hiểu, quay nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, đón lấy cơn gió ấm áp nhẹ lướt qua, bên tai còn nghe thấy tiếng chim hót, y có chút nghi hoặc lẩm bẩm.
“ Hiện tại hình như vẫn còn là mùa hạ đi? Ở đâu ra lạnh a? Ô! Không lẽ là……” Lăng Phong cái tên gia hỏa sẽ không lại dự tính trốn việc đi? ! Nghĩ đến đó, kẻ bị bỏ rơi vô số lần Dương Mộc Bạch, trên trán xuất hiện vài tia hắc tuyến, bỏ đi, Dương Mộc Bạch cũng lười đi truy cứu, dù sao y cũng đã sớm quen rồi, mỗi lần xoay đến lượt hai người bọn họ đi tuần tra ban đêm, Lăng Phong luôn có vô số lý do, bỏ y lại một mình tuần đêm, tự mình thì về phòng đánh giấc. Có thể là do y được mọi người công nhận là tính cách ôn hòa, kiệm lời theo tính, xem ra khá là dễ ức hϊếp, một tiểu đội đồng quan luôn hữu ý hay vô ý đem tất cả mọi chuyện đều vứt cho y làm, đặc biệt là công việc tuần tra từ lúc nửa đêm đến hừng đông, lại còn mấy thị vệ trẻ tuổi đang độ ham ngủ, luôn tìm mọi cách để đổi ca tuần với y.
Mà Dương Mộc Bạch đối với loại tuần tra ban đêm này không hề thấy bất cứ nguy hiểm nào, lại là một công việc tương đối an nhàn, nên cũng rất vui vẻ tiếp nhận, hơn nữa thời gian qua đã lâu, trong cung lại chưa từng phát sinh bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, cũng khiến mọi người thả lỏng cảnh giác.
Đồng bạn vốn dĩ đồng hành cùng y, cũng đều sẽ tìm các loại lý do này nọ để y lại một mình về phòng nghỉ ngơi, trên thực tế y hiện nay, sớm đã luyện thành thói quen một mình tuần tra, dù sao bọn họ mấy thị vệ tuần tra bên ngoài, tác dụng làm được cũng đều chỉ là vô cùng nhỏ bé, thậm chí có thể nói trên cơ bản có cũng như không. Nhưng cho dù bọn họ là một sự sắp đặt không mấy tác dụng, thì tuần đêm vào tối mỗi ngày, cũng vẫn phải nhất thiết đi nhìn đủ một vòng trên lộ đường được quy định, nếu không bị đại thống lĩnh bắt được, vậy xem như lãnh đủ, Mộc Bạch lại một lần bị bỏ lại, không biết làm sao chỉ than một tiếng, chỉnh lý lại y bào, cất bước đi tới trước theo lộ trình, lại gặp một đội hai người khác đi trên một tuyến tuần đêm khác ở khúc giao nhau.
“ Ha, Mộc Bạch, ngươi lại bị đồng bạn bỏ rơi rồi sao?” Một người hướng về phía y mỉm cười đầy thiện ý.
“ Đúng a!” Mộc Bạch cười khổ giật giật vai.
“ Oa! Làm đồng bạn của Mộc Bạch ngươi, thật sự là quá hạnh phúc rồi, thật muốn đến chỗ đội trưởng thỉnh cầu được điều đến làm đồng sự của ngươi.” Một người vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói.
“ Xú tiểu tử! Ta đồng bạn này còn không đủ chiếu cố ngươi sao?”
“ Hắc hắc! Diệp đại ca, ta chỉ là tùy tiện nói nói, ngươi đừng xem là thật đi?”
“ Hâng, tùy tiện nói, ta thấy……..”
Quay đầu nhìn bóng lưng hai người bọn họ dần dần đi xa, dưới đáy mắt thoáng qua một mạt ý cười ôn hòa, Mộc Bạch từ nhỏ đã rất ít thân cận với người khác, trong lòng thật ra rất hưởng thụ thời khắc tình cờ chạm mặt này, tuy ngắn ngủi nhưng rất ấm áp hỏi han. Tình nghĩa giữa các huynh đệ đồng bào có khi còn hơn cả loại huyết thống tương liên trong gia đình với nhau, mà huynh đệ đồng bào tương kính như băng, nhưng lại thật sự ấm áp.
Xuôi theo lộ tuyến tuần tra đi về phía trước, tùy thời sẽ lại gặp thoáng qua mấy đồng liêu trực đêm khác, hoặc là gật đầu chào hỏi, hoặc sẽ nhẹ cười nói chuyện, có lúc lại dừng cước bộ, chuyện phiếm với nhau vài câu, lại nói đùa mấy câu không tổn hại phong nhã………….
Bốn canh giờ tuần đêm, thật sự là phi thường qua quýt, đa số đều chỉ là đi qua đi lại, lượn tới lượn lui, chứ không có trang bị gì qua lớn, lúc này, trong nháy mắt, Mộc Bạch đã sắp hoàn thành một nửa công việc tuần đêm, chỉ cần đi một vòng quanh Mai viện trước mặt, y đã có thể quay về nghỉ ngơi.
Mai viện, cái tên cũng đã thể hiện trong viện tử trồng đầy hoa mai, hơn nữa đều là loại Tuyết Mai trắng tinh không tỳ vết, nghe nói là Ly vương đặc biệt xây dựng vì Liên Hương công chúa, có thể thấy được Liên Hương công chúa mà nay là Liên Phi, được Ly vương bệ hạ sủng ái như thế nào. Bốn vị công chúa vừa nhập cung, tài hoa tuyệt thế, mỹ mạo khuynh quốc, cũng đích thực là đã áp chế được các phi tần vốn có trong cung, nhưng trong bốn vị công chúa, được sủng ái nhất không cần nghi ngờ chính là Tuyết Quốc Liên Hương công chúa.
Chu Quốc Loan Phượng công chúa tựa như hỏa diệm minh diễm động nhân, tuy miễn cưỡng có thể so sánh về các mặt khác, nhưng ở phương diện khí độ và phong phạm, một người từ khi còn nhỏ tính cách đã bạo liệt như nàng, thì rất rõ ràng đã thua một bậc so với người khác, ngay cả đến hai vị công chúa còn lại, dưới sự tỏa sáng của họ, nàng tựa hồ cũng có chút ảm đạm vô quang.
Đêm hạ nóng rực, hoa mai sớm đã tàn rụng, Mai viện không có hoa để thưởng hiện tại là không thấy bóng người, trên thực tế cho dù mùa đông là mùa hoa mai nở rộ, thì vào đoạn thời gian này cũng sợ là ít bóng người qua.
Đi qua Nguyệt Lượng môn, men theo thềm đá cuội cuốn lượn quanh co trong Mai viên, nhìn quanh bốn hướng, Mai viên trong mùa hạ, trên cây ngoài mấy chiếc lá xanh xanh, tất nhiên không thể nhìn thấy hoa, nhưng gió đêm thoảng qua lại mang theo mùi hương nhẹ nhàng, vẫn khiến người ta trong lúc tinh thần không tự chủ liền ngây ngẩn. Trong màn đêm tĩnh lặng, một mình độc bước chậm chậm mà đi, thật ra cũng là một loại hưởng thụ khó có được, gió đêm thi thoảng lại thổi qua mặt, khắp viện lại thoang thoảng hương thơm thấm vào gan ruột, tuy không bằng lúc hoa mai nở rộ làm tan lòng người, nhưng lại vẫn có một tư vị khác biệt, khiến y trong thoáng bồi hồi không muốn rời xa.
Mà lúc này, trong làn gió thổi lá cây xào xạt lại mang theo một tiếng vang nhỏ, ở chỗ không xa dường như có một đạo hắc ảnh đột nhiên xẹt qua.
“ Ai ở đó?” Nhẹ hô một tiếng, Mộc Bạch toàn thân phòng bị, thần sắc cảnh giác quan sát xung quanh.
Trời đêm đen kịt, trong Mai viện tựa hồ dâng lên một tầng mây mù dày đặc, tối đến mức những gì nhìn thấy được cũng rất giới hạn, Dương Mộc Bạch với một tầm nhìn vô cùng mơ hồ, nhờ vào một chút ánh trăng mong manh, từng tầng vạch ra khe hở qua đám lá cây um tùm của Mai viện, thử nhìn qua từng khóm mai tìm ra đạo bóng dáng khả nghi đó.
“ Ngô!” Dương Mộc Bạch bước vào trong lùm mai, tìm kiếm mục tiêu khả nghi, trong viện cây mai trồng không đến nỗi quá dày đặc, thưa thưa thớt thớt, nhưng thẳng hàng chỉnh tề, không gian chính giữa cũng tương đối lớn, phía dưới là một mảng cỏ xanh mềm mại mọc um tùm, dẫm lên cảm thấy vô cùng dễ chịu, cẩn thận nhìn xung quanh bốn phía, một đường đi về phía trước, lâu lâu lại bị những cành mai vươn ra cản lối, mũ và vạt áo còn bị chạc cây kéo lại làm rách.
Bởi vì mũ đội có chút lệch, lộ ra mái tóc không chỉnh, không may là có vài sợi vướng vào cành mai, da đầu bị kéo căng làm cho Mộc Bạch có chút đau, không thể không dừng lại cước bộ tìm kiếm, tùy tay gỡ mũ xuống, một đầu tóc dài như thác nước rũ xuống.
Tóc của Mộc Bạch rất dài, dài gần đến mắt cá chân, y không chút thích thú với mái tóc này, nếu không phải là mẫu thân không cho phép, chỉ sợ y đã sớm cắt ngắn đi rồi. Nam tử cần hành động thuận tiện, tóc nhiều nhất cũng chỉ đến phần lưng, thậm chí còn có người ngắn đến mức mới qua vai, rất ít bộ phận sẽ để đến lưng, mà cữu cữu của Mộc Bạch là tóc dài đến lưng.
Y cũng không phải chỉ một lần nài nỉ mẫu thân, muốn cắt ngắn mái tóc dư thừa này, nhưng mẫu thân y lại nói là hài đồng chưa thành niên không thể cắt tóc, nếu không sẽ dẫn đến thần linh trách phạt, đợi y tròn mười lăm tuổi, khi mẫu thân lại không đồng ý cho cắt, mẫu thân cư nhiên còn nói với y tại Tuyết Quốc, nam tử sau khi thành thân mới tính là trưởng thành, Mộc Bạch nhất thời cứng họng……….Đến khi gỡ được mấy sợi tóc vướng trên cành mai xuống, Mộc Bạch đã không còn chú ý đến mục tiêu khả nghi, mang mũ đi đến nơi ánh trăng sáng rõ, quấn lại tóc chuẩn bị nhét vào trong mũ, Mộc Bạch không thích bị người khác nhìn thấy mái tóc của y, sợ bị người khác ghé mắt và cười nhạo là thứ nhất, ngoài ra chính là do mẫu thân truyền dạy lại cho y, mái tóc trừ thê tử của y ra, trước khi thành niên tốt nhất là đừng để cho người lạ chạm vào, nếu không sẽ mang đến điềm xấu.
Mê tín hại chết người a!
Kỳ thật đối với những thứ thần, linh này nọ mà mẫu thân nói, y một chút cũng không tin, nhưng mà lúc đó không nói lại mẫu thân, cũng chỉ có thể để mặc buông xuôi, Mộc Bạch không ngừng than thở, hồ loạn quấn lại cái mớ phiền phức dài thòng kia, mà không, là tóc.
“ Đừng nháo!” Tóc vẫn chưa quấn xong, cảm thấy bên vai tựa như có người vỗ một cái, Mộc Bạch lúc này đang chuyên chú chiến đấu với mớ tóc, sớm đã đem hoài nghi vừa rồi vứt ra sau đầu, bởi vì chỉ cần suy nghĩ một chút, một viện tử hễ đến mùa hạ là không có mấy ai thèm đến này, lại có thể có được nhân vật khả nghi nào, mấy tên trộm vặt căn bản là không thể lẻn vào, nếu là thích khách thì mục tiêu không thể nào là chỗ này, cho nên y cho rằng rất có thể là một đồng sự nhàm chán nào đó, đang đùa với y nên cũng không mấy để tâm.
“ Ợ….này.” Người phía sau lại dùng lực vỗ vai y một cái, đồng thời còn đánh một cái ợ sặc mùi rượu, trong bóng đêm tỏa ra càng phi thường rõ rệt.
“ Ngươi không muốn sống sao, đang làm việc cư nhiên lại dám uống rượu, nếu như bị đại thống lĩnh bắt được, ngươi cho dù không chết cũng bị lột da.” Mái tóc vừa gội xong vừa bóng vừa trơn, lại thêm giáp trụ trên người có hơi nặng, quấn mất cả buổi cũng chưa thể đem toàn bộ tóc nhét vào trong mũ nên Mộc Bạch không có quay đầu lại, chỉ là không chút hảo khí quở trách một câu.
“ Này! Ngươi…….” Người phía sau tựa hồ là say không nhẹ, thần trí sớm đã không còn rõ ràng, không nặng không nhẹ tiếp tục vỗ lên vai của y, lại phát ra mấy âm tiết trầm thấp, lời nói cũng tương đối hàm hồ.
“ Này cái gì mà này? Lão huynh ngươi không thể đợi……ách!” Bị người phía sau vỗ cho một cái hoa cả mắt, đau muốn chết, cho dù Mộc Bạch tính tình có ôn hòa thế nào lúc này cũng không thể nhịn được nữa, không kiên nhẫn quay đầu gầm lên một câu.
Nhưng mới gầm được một nữa liền phát hiện người phía sau đó, tuyệt đối không phải là đồng liêu như y đã nghĩ, còn tại sao y lại có nhận định này? Không phải bời vì người phía sau thân hình còn cao hơn y, trong tất cả đồng liêu, chiều cao của Mộc Bạch đã có thể nói là hạc trong bầy gà rồi, nhưng người trước mặt này lại còn cao hơn y nửa cái đầu, cũng không phải bởi vì trên thân hắn tỏa ra một loại khí thế bức người, mà chính là vì y quan trên người hắn, thị vệ bình thường tuyệt đối không dám tùy tiện mặc.
Đại lục ngũ quốc, mỗi nước đều rất nghiêm minh về phục sức với màu sắc y quan của hoàng gia quý tộc, phân chia giai cấp rất nghiêm ngặt, kiểu dáng và phục sức y phục của hoàng gia và quý tộc, bình dân hạ nhân thị tùng chưa từng được cho phép, cũng không thể tùy tiện mặc.
Tựa như hoàng gia Chu Quốc lấy hồng sắc làm chủ, Tiêu Quốc là thanh sắc, từ Tiêu Quốc tách ra Thương Quốc thì chọn màu gần thanh sắc là lam sắc, mà Tuyết Quốc thì không cần nghi vấn là bạch sắc, còn Ly Quốc là huyền sắc, huyền sắc cũng chính là hắc sắc, lúc này người đứng trước mặt Mộc Bạch trên người là một thân hắc sắc. Cho dù chiếu theo lệ thường mà nói, người buổi tối mặc hắc y chạy loạn khắp nơi, đại đa số là những thích khách không có ý định tốt, nhưng người nam nhân lung lay trước mặt y này, Mộc Bạch cũng quyết không thể đem y nhìn thành thích khách.
Bởi vì không có mấy thích khách đêm tối dọ thám vương cung lại còn dám mặc loại trường bào vướng tay vướng chân này, càng quan trọng hơn là, dưới ánh trăng chiếu xuống, những hoa văn thêu tinh xảo lấp lánh trên y bào của hắn lay động, tuyệt đối là thuê bằng sợi tơ vàng. Mà trong Ly Quốc nam tử có thể bận gấm bào huyền sắc thêu hoa văn ánh vàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đặc biệt là nam tử vào lúc nửa đêm còn có thể tự do đi lại trong vương cung nội điện, hơn nữa đầu còn đội kim quan, cả Ly Quốc cũng chỉ có một người như thế.
“ Thuộc hạ tham kiến bệ hạ!” Mộc Bạch còn chưa đội mũ xong, cũng đành hoang mang quỳ xuống thi lễ, mới vừa cuối đầu xuống phủ phục quỳ bái, vì mũ chưa đội chặt nên liền nương theo mà rơi xuống đất, mái tóc như nước cũng liền rối tung rơi xuống.
“ Liên, trễ như vậy rồi, nàng không ở trong cung nghỉ ngơi, tại sao lại ở chỗ này? Còn ăn mặc thành cái dạng này?” Lê Hạo Hiên say khướt, bước đi không vững loạng choạng về phí trước, vương tay nắm lấy cầm y, nâng đầu y lên, hai mắt đánh giá gương mặt đang mù mịt không hiểu gì cả.
“ ……..” Liên? ! Ách! Người ngài nói là ai? Mộc Bạch lúc này, trừ nghi hoặc ra vẫn là nghi hoặc, trong đầu hỗn loạn thành một đoàn tương hồ (hồ dán), có chút không hiểu rõ vị Ly vương quân chủ vĩ đại trước giờ chưa từng có này hiện đang đứng trước mặt, rốt cuộc là đã lẫn lộn y với ai rồi?
“ Không, ngươi không phải là Liên, cho dù rất giống nhưng ngươi không phải, vậy thì……..ngươi lại là ai?” Chớp chớp đôi mắt say nhập nhèm cuối đầu gần hơn, nỗ lực nhận biết một lúc lâu, Lê Hạo Hiên đầu óc lúc thì thanh tỉnh, lúc thì hồ đồ, gian nan lắc lắc đầu.
Ánh trăng như thủy ngân đổ xuống bao phủ tựa như chiếc đèn l*иg, đôi môi đỏ mọng mở mở khép khép của người trước mặt, nhìn đến lại hấp dẫn người như thế, một cỗ nhiệt lưu từ hạ phúc của hắn trực tiếp xông lên, Lê Hạo Hiên đang say vốn dĩ đã cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, cả người nóng bức khó nhịn, bây giờ đại não lại càng không chịu sự khống chế của lý trí, tình cảm thôi thúc liền cúi đầu xuống phủ lên đôi môi của y.
“ Thuộc hạ là thị vệ canh bên ngoài của Liên Hương cung Dương ngô! Không ô ngô………a!” Bờ môi vừa hé mở bị một thân hình phủ xuống ngậm lấy, kiên ngạnh cắt đứt lời y chưa nói hết, mang theo một mùi rượu bức mũi và một khí tức nam tính nồng đậm, nhân lúc khoảnh khắc y đang hoang mang cứng đờ mà cường thế xâm nhập.
Lê Hạo Hiên thân là vua của một nước, từng nhiều năm chinh chiến sa trường, cho dù lúc này thần trí không được rõ ràng, nhưng hắn vẫn có thói quen đem tất cả nguy hiểm bóp chết ngay từ trong nôi. Đương nhiên đây không thể hiện là hắn sợ chết, mà bảo hộ chính mình cũng là một trách nhiệm mà thân là quân vương nên có, phải biết rằng thân là quân vương biết bảo hộ bản thân, cũng chính là tận trách với quốc gia. Vì vậy bất kể trước khi Lê Hạo Hiên chuẩn bị làm việc gì, bảo vệ an toàn bản thân đều là thứ quan trọng nhất, cho dù là lúc cùng nữ nhân hoan ái cũng vẫn vậy.
Mà lúc này Mộc Bạch cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, suy nghĩ một chút về thân phận của người trước mặt, do dự một khắc mới nghĩ đến muốn phản kháng, nhưng rất rõ ràng lúc này tất cả đều đã quá trễ rồi.
Lê Hạo Hiên nửa tỉnh nửa say, mặc dù thần trí không thanh tỉnh gì mấy, nhưng trực giác cực nhạy bén vẫn là không chút do dự nắm lấy hai vai của y, gọn gàng mà thành thục tháo dỡ hai khớp xương vai của hai cánh tay rất có thể đem đến một loại nguy hiểm gì đó của y.
Theo hai tiếng “ Rắc, rắc” , một tiếng kêu thảm ngắn ngủi, hai cánh tay mềm nhuyễn rơi xuống đất, Mộc Bạch lúc này, thật sự là vừa gấp vừa tức, nhưng lại hoàn toàn không còn năng lực phản kháng, cho dù y võ công cái thế, mà vào giờ này khắc này, sớm đã mất đi tiên cơ như y, chỉ còn có thể giống như con cừu non bị hùng sư ép dưới thân vô lực than khóc, khó thể giãy ra, cũng vô pháp chạy thoát.
Huống hồ y thiên tính thể chất đã có chút đặc thù, năm giác quan cực kỳ nhạy cảm, trời sinh đối với cảm giác đau đớn phản ứng phi thường cường liệt, chỉ là một vết thương nhỏ bé bình thường, cũng đều khiến y đau nhức nửa ngày, càng không cần phải nói đến hai vai bị cường ngạnh tháo khớp, loại đau đớn cực đại này tựa hồ đã khiến y gần như hôn mê.
Lê Hạo Hiên sinh ra trong hoàng thất, đối với việc mặc thoát y phục tựa hồ không hề nghiên cứu, trên thực tế cho dù là các thiếu gia tiểu thư của các gia đình quý tộc bình thường, cũng sợ đa số đều không biết làm, bởi vì bọn họ vừa sinh ra, bên người liền có một số thị tùng thị nữ theo hầu hạ mọi thứ, cũng càng không cần nói đến trời sinh tôn quý, hiện tại lại còn là vua của một nước như Lê Hạo Hiên.
Mà y phục của người dưới thân vướng víu quá nhiều, kiểu dáng lại khác biệt rất lớn với những gì y từng mặc, vì thế cho dù nhiều năm chinh chiến sa trường, hắn không đến nỗi ngay cả thoát y phục cũng không biết, lúc này lại có chút không biết làm sao xuống tay.
Đương nhiên tất cả những thứ này đối với một kẻ đã dục hỏa đốt người như hắn mà nói, đều không phải là khó khăn hay trở ngại gì, hai tay dùng lực một chút Lê Hạo Hiên liền nhẹ nhàng mà dễ dàng đem ngoại y gần như kiên cố của người dưới thân sạch sẽ dứt khoát xé làm hai nửa, lại kéo rách trung y bên trong của y, hai tay không thể chờ đợi liền mò vào trong vạt áo.
Đôi môi của người dưới thân mềm mại đến khó tin, khiến hắn trằn trọc khó dứt, Lê Hạo Hiên không ngừng mυ"ŧ vào rồi xâm nhập, liếʍ rồi hôn mãi không muốn rời, mà da thịt của y, lại không ngoài dự liệu ôn nhuận mịn màng, tựa như tơ lụa nhẵn bóng non mềm, làm kẻ khác yêu thích không muốn buông tay, hai tay Lê Hạo Hiên không chút quy luật rờ rẫm tìm tòi khắp nơi trên cơ thể y.
Mà Mộc Bạch hai tay vô duyên vô cớ bị tháo khớp, nỗi đau cực đại đột nhiên đến này khiến gương mặt y mất đi huyết sắc, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, thân thể y run rẩy như lá khô bị gió thu lung lắc không ngừng, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập, y lúc này trừ đau ra thì không còn một tri giác nào nữa. Đương nhiên lúc này y đang trong trạng thái gần như nửa hôn mê, nên không biết được tất cả khổ nạn, thật ra chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.