Bồi Gả Tiểu Nha Hoàn

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
* nam chính: Lãnh hạo thiên * nữ chính: Tả phiên nhân ( Âu uẩn đình) * tình tiết phân loại: Xuyên qua thời không * thời đại bối cảnh: Hiện đại, cổ đại * chuyện xưa địa điểm: Đại lục Nàng ….. Vì cứu bạ …
Xem Thêm

A Tiêu hắn bước chân vào giang hồ hơn mười năm nay, chả thích thú cái gì, duy chỉ có rượu ngon cùng mỹ nhân là hắn vô cùng thích thú, như thế nào cũng không dứt bỏ được. Lần này là Ôn đại lão gia bảo hắn đi thăm dò đường, xem xét tình hình Lãnh gia đi nghênh thân, kia … Hắc hắc… thuận đường làm cho hắn có cơ hội thưởng thức vị ngọt ngào này cũng thật không tệ đi. Vị tiểu cô nương trước mắt này, người gầy nhỏ bé, nhìn thấy hắn mà không hề hung dữ la hét, vẫn tỉnh táo “tính trí”.

Nhìn nụ cười trên gương mặt béo ỵ tà ác … Tả Phiên Nhân cố nén tâm ý sợ hãi đang không ngừng gào thét, thân hình thoải mái tìm đường chạy trốn, tránh được đại sắc lang hung dữ như hổ đói kia.

Không thể nào! Tên ác ôn này thật không biết chọn người đi. Thật không phải là nàng đối với bản thân mình có cái gọi là tự ti mặc cảm, nhưng chính là nàng so với nữ nhân xinh đẹp khác, hoàn toàn không có phong vận xinh đẹp gì hết.

Người nàng hoàn toàn không có chút thịt, còn hay bị Mẫn nhi cười xưng là ” biển đậu bốn mùa” . Nàng đích xác là loại nữ tử hoàn toàn không có biện pháp làm cho mọi người phải chú ý tới mình , ngay cả phúc thẩm cũng lo lắng nàng luôn một mình không có đi ra ngoài sẽ chẳng có ai thèm chú ý. Nhưng thật ra là chính nàng một chút cũng không thèm để ý mới đúng.

Nàng còn nhớ trước đây, có một lão bá đến tá túc ở viện cô nhi mà nàng ở, bởi vì lão nhàn rỗi không có gì làm, mới đem công phu trung quốc dạy cho các em nhỏ, lúc ấy nàng thân thể suy yếu, mỗi ngày đi theo mọi người luyện một hai thức, nàng đã chẳng còn thể lực, lão bá thấy vậy, liền đặc biệt thiết kế một khóa trình Tả huấn luyện giúp đờ nàng, dạy nàng làm thế nào để ghim kim, điểm huyệt, lắng nghe âm thanh, phân tích công, thủ thế.

Hay nói theo cách khác, chân chính khi gặp phải nguy hiểm, nàng chỉ có thể phòng thủ, nếu thực phải động thủ đánh nhau, sau một hai chiêu nàng đã bị đối phương làm cho phát hoảng lúc sau mới dùng chiêu thoát thân tránh né đi được, nhưng tất cả các loại công phu kỹ thuật đó, ở hiện tại đều không thể dùng đến, nên nàng cũng chả bao giờ nghĩ đến chúng, ngược lại từ lúc xuyên về cổ đại này tất cả phải dùng thường xuyên.

“Tiểu cô nương, đừng sợ mà. Ta sẽ không làm thương tổn gì ngươi đâu, đừng chạy nữa”. A Tiêu vừa động thân chạy theo Tả Phiên Nhân vừa gào lên, giờ phút này cứ tựa như con cầm thú giảo hoạt, cư tưởng không phí chút sức lực cũng bắt được con mồi gầy yếu bé nhỏ, chứ đâu có ngờ, lại phải vội vội vàng vàng đuổi theo đâu.

“Ai ôi” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Tả Phiên Nhân lập tức ngã xuống đất, nàng bất đắc dĩ nhướng to mắt nhìn nhìn gấu váy dài chấm đất này, thật không biết đây là lần thứ bao nhiêu nàng bị nó hại ngã đau điếng, không nghĩ tới trong thời khắc cấp bách thế này, nó lại bán độ nàng.

“Ui da! Ngươi ngã làm tâm của ta cũng đau nhói, mau đến đây, làm sao mà bị thương như thế, lão gia ta sẽ lập tức tới an ủi ngươi ngay đây”. A Tiêu hắn hôm nay thật đúng là gặp vận may. Ngay cả ông trời cũng giúp hắn, thật là đắc lợi không cần phí chút công phu nha.

Tả Phiên Nhân khẽ lấy một nắm tế châm ra khỏi bao châm, lúc này không thể trông chờ vào ông trời được, cứ nghĩ tới việc phải khẩn trương động thủ mà nàng toát mồ hôi lạnh, nhưng nàng vẫn là biết rõ ràng chỉ có bình tĩnh mới có thể tự cứu, cho nên nàng phải thật bình tĩnh, chờ đợi thời cơ tốt thỏa đáng mới ra tay…

“A” Một tiếng la hét chói tai hết sức thê thảm, từ trong miệng tên ác ôn trước mắt vang lên, sao gương mặt của hắn vặn vẹo một cách nghiêm trọng vậy nhỉ? Trong mắt của Tả Phiên Nhân hiện lên tia nghi hoặc, nàng vẫn còn chưa có phóng châm mà, đây là sao thế này? Nàng nhất thời mờ mịt….
Chương 3
Không đến một khoảng thời gian, tự nhiên ở đâu xuất hiện một người ra tay quy phục tên ác ôn, người đó thật đã biến tên ác ôn thành con mèo bệnh quỳ trên mặt đất.

“Đại ….. Đại gia …… Xin ngài nâng cao quý thủ, buông tha cho tiểu nhân đi mà!” Tình hình như thế nào lại chuyển nghịch thành A Tiêu phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Công phu nhanh trong nháy mắt chưa kịp nhìn rõ, hắn đã rút ở đâu ra một vật, là một lưỡi dao sắc bén kề vào cổ họng A Tiêu, ánh mặt trời sáng lạng chiếu xuống còn lóe lóe tỏa sáng. Động tác của hắn không hề thay đổi, thanh kiếm trong tay chỉ cần nhẹ nhàng nhích một chút, sợ là lập tức sẽ khiến cho cái đầu của A Tiêu phải dọn nhà.

“Nói! Ai sai ngươi đến đây?” Tiếng nói lãnh khốc cứ như quỷ đến từ địa ngục, không có chút tia độ ấm, không mang theo một chút tình cảm, hắn chỉ cần phóng một kiếm, vung tay lên, có thể ngay lập tức chấm dứt một sinh mệnh quý giá, nhưng hắn có lẽ một chút cũng không để ý.

Tả Phiên Nhân lúc này thật muốn biết đến tột cùng thực đã xảy ra chuyện gì, làm một động tác đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn ở trên quần áo, tiếp theo lập tức đi theo hướng của tên ác ôn cùng vị ân nhân cứu mạng kia, đi lại con đường lúc nãy chạy qua, đáng tiếc chưa tới được nơi đó thì phía trước vang lên âm thanh:” A! Cẩn thận”. Âm thanh cảnh báo đến bất chợt nhưng nàng vẫn lanh lẹ phản ứng.

Chỉ thấy người kia hai chân như nhũn cả ra, cả người hiện ra trạng thái suy yếu đích xác là do tên ác ôn, hắn lấy hết dũng khí đánh lại người kia, nắm một nắm thổ sa phóng ra, ra sức lấy mạng người kia, người kia tiện đà bay nhanh né tránh ra, làm trên đất rớt đầy thổ sa.

Vì bảo trụ tính mạng nhỏ bé của mình mà hắn phát ra tiềm lực, hắn nhanh chóng biến mất ngay lập tức trước mắt hai người bọn họ, cho đến khi không còn thấy thân ảnh của hắn đâu hết, mới nghe tiếng hắn hô to trở lại: ” Ta là A Tiêu, ta muốn cảnh báo các ngươi, muốn ta phản bội chủ nhân ta, ta không bao giờ làm đâu, muốn ta phải nghe lệnh ngươi hả, không hề đơn giản như vậy đâu, oa ha ha ha!”.

Tự cho mình thông minh, hắn cười vang khắp sơn cốc rừng cây, làm kinh động cả lũ chim lẫn động vật nhỏ chạy tán loạn, âm thanh của rừng cây vang vọng lại như cũng cười nhạo hắn thật ngu xuẩn hết sức.

“vì cái gì mà lại thả cho hắn đi?” Vừa nhìn thấy tên ác ôn nóng lòng chạy trốn trối chết mất dạng, cũng không đại biểu là nàng không có nhận ra cái vị ân nhân cứu mạng nàng này có ý buông tha cho tên ác ôn kia.

Người dính đầy cát bụi nhưng không vì vậy mà mất đi sự dũng mãnh, động tác mau lẹ sắc mặt nghiêm nghị, kiếm vừa thu lại, mắt chợt lóe sáng, đồng thời trán hơi nhăn nhăn, hắn cũng sớm bình yên không việc gì thoát khỏi phạm vi công kích, lúc này im lặng mặt lãnh băng người cũng không di động nửa phân.

Người này thật đúng võ nghệ đã cao thâm đến mức kẻ khác không thể đoán dò được nha. Không nghĩ tới loại cao nhân chỉ có trong các tiểu thuyết võ hiệp này, thật đúng là có tồn tại thật nha. Trong lòng Tả Phiên Nhân âm thầm suy nghĩ.

Hắn cũng không có lập tức trả lời vấn đề mà nàng hỏi, hướng đôi mắt đen sẫm cẩn thận quan sát nàng. Hắn biết nàng lần này là một trong những tì nữ đi theo đoàn, hắn nhận ra nàng không phải bởi vì nàng có dung mạo chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, hoặc là nàng có khí chất xuất chúng đặc biệt khác người.

Nhìn nhận một cách khách quan, nàng thật bình phàm, ngũ quan cũng thật bình thường, điều mà khiến hắn chú ý tới nàng, đơn giản là bởi vì nàng luôn tươi cười.

Trải qua nhiều ngày đi đường như vậy, trên mặt của tất cả mọi người đi đường, đều bày ra một vẻ mặt mệt mỏi lao mệt, duy có nàng, thần thái luôn sáng láng hơn hết thảy mọi người, ngay cả giờ phút này cặp mắt hạnh chính trực kia vẫn chăm chú nhìn thẳng vào hắn, không có ra vẻ mềm mại né tránh, cũng không có giống như nữ tử bình thường cúi mặt tỏ vẻ xấu hổ khϊếp sợ, đó lầ một đôi mắt trong suốt như kính, đồng tử biểu thi sự chân thành thẳng thắn, điều đó khiến hắn có cảm giác tò mò cùng khó hiểu.

Nhìn ra người trước mặt đang tỏ ra hết sức bình thường, Tả Phiên Nhân cũng lẳng lặng quan sát hắn một hồi lâu.

Hắn rất chi là cao lớn, chính nàng cho dù có đứng thật thẳng rướn cả chân cũng chưa chắc cao tới được bả vai hắn, hơn nữa xem ra thân hình hắn cũng có vẻ tốt lắm, không, có lẽ nên nói một cách chính xác là thật hoàn mỹ, giấu dưới bộ y phục là một thân hình thon dài, rắn chắc lại khôi vĩ, anh tư bột phát, khí vũ hiên ngang, với một nam nhân như hắn, có lẽ không nữ nhân nào không cảm thấy tim đập thình thịch trong l*иg ngực.

Thêm Bình Luận