Bất quá nếu nguyên thần của Uẩn Đình bị chúng ta đem đến một không gian khác như trong lời nói, phải có người thế chúng ta dấu thân thể Uẩn Đình đi, trong khoảng không gian này, không để cho nguyên thần của Uẩn Đình bị lĩnh hồn sứ phát hiện, như vậy đợi qua kỳ hạn một ngày, nàng đã có thể thuận lợi sống cuộc sống ở không gian khác.”
“Ý tứ của các ngươi có nghĩa là…” Sẽ không thật sự muốn nàng làm như vậy chứ! Nhìn đến phu thê Âu thị gật đầu, trong lòng Ti Khải Duẫn nảy sinh biến động.
” Nếu thuận lợi như trong lời nói, Uẩn Đình sẽ tiếp tục hoàn sinh ở một không gian khác, mà khi đó….” Phu thê Âu thị liếc nhìn Khải Duẫn một cái, “ngươi có thể an tâm đem di thể Uẩn Đình đi hạ táng”.
Chung quy…… Nàng vẫn là hung thủ hại chết Uẩn Đình.
“Đừng suy nghĩ như vậy nữa, Uẩn Đình không phải do ngươi hại chết, hơn nữa hiện tại người có thể giúp nó cũng chỉ co ngươi mà thôi, ngươi nhất định phải đắc tỉnh lại đứng lên”. Tự trách cũng không giúp ích được cái gì đâu , ” Chúng ta nói cho ngươi biết, muốn qua mặt lĩnh hồn sứ là chuyện không dẽ dàng!
Trước mắt chúng ta muốn tìm một nơi thật tốt, bốn phía sẽ chăng kết giới, các ngươi có thể an tâm ở bên trong không gian đó, ngươi không thể liên lạc với người ngoài, nói cách khác, tương lai nửa năm sắp tới, ngươi giống như không tồn tại trong cuộc sống này… Ngươi có nguyện ý không?”
Nếu nàng có thể đem mọi chuyện lớn nhỏ an bài thỏa đáng, hắn là sẽ chẳng có vấn đề gì hết, cái chính là…
“xin hỏi ta có thể có một yêu cầu có được không?” Một người sống cuộc sống một mình cũng chẳng khó khăn gì, cái chính là nàng không thể chịu nổi mỗi ngày lại bị dư vị của sự thống khổ dày vò, cho nên nếu có thể nàng thực muốn quên đi, ” Các ngươi có thể giúp ta tiêu trừ một phần trsi nhớ không?”
Cứ nhớ mãi, lưu đi lưu lại những ký ức muốn quên mà không thể quên thì lại càng thương đau. Nàng chỉ là nữ nhân yếu đuối, bởi vậy nàng lựa chọn sự lãng quên cũng chính là tự buông tha cho bản thân mình,có được như vậy, nàng mới có thể trở lại quá khứ hoàn hảo là chính bản thân mình.
“Đương nhiên chúng ta sẽ không hỏi….” lời còn chưa kịp nói ra hết, Âu bá phụ khẽ quay sang kéo Âu bá mẫu sang một bên tiến hành hội đàm bí mật.
“Lão bà, phá hư giai ngẫu* (hôn sự) của người ta, chúng ta tốt nhất đừng có nên làm đi!”. Bọn họ rõ ràng Khải Duẫn cùng chân mệnh thiên tử của nàng chình là có chút hiểu lầm, thế thì cần gì phải chia rẽ người ta đâu?
“Phu quân yên tâm đi! Số mệnh bọn hắn thế nào rồi cũng thành một đôi, mặc kệ quá trình có như thế nào, kết cục nhất định vẫn là ở bên nhau thôi, hiện tại Khải Duẫn thống khổ như vậy, thϊếp nghĩ không làm như yêu cầu của Khải Duẫn là không được đâu. Hơn nữa ta sẽ không hoàn toàn tiêu trừ hết trí nhớ của nàng, ta sẽ cho nàng một ám chỉ, làm cho nàng tạm thời quên đi sự tình, đợi đến thời điểm thích hợp, trí nhớ của nàng sẽ trở lại thôi”. Cho nên không việc gì phải lo lắng hết.
“Vậy tốt lắm rồi!”. Hai người hiệp nghị nhất trí sẽ làm như vậy rồi đồng thời xoay người sang hướng Ti Khải Duẫn, ” Ngươi chuẩn bị tinh thần cho tốt đi”
“ah! Thế còn Uẩn Đình … Có cho Uẩn Đình biết không?”. Tưởng tượng đến từ nay về sau, nàng cùng với Uẩn Đình phân cách ở hai thế giới khác nhau không thể gặp lại, nàng liền cảm thấy thập phần buồn rầu, nhưng tất cả là sự sống của Uẩn Đình, nàng chấp nhận sự an bài này.
” Âu Uẩn Đình thực đã chết, nếu biết nó chắc chắn cũng sẽ không đáp ứng chúng ta vì nó mà mạo hiểm lớn như vậy, cho nên chúng ta tính toán nên trực tiếp đem nguyên thần của Uẩn Đình đến tá túc trong thân xác mới, có như vậy nó mới có thể sống hạnh phúc khoái hoạt”. Bọn họ đã có biết bao lâu chưa được ôm Uẩn Đình thật chặt, nhưng hiện tại tình huống khẩn cấp, không còn thời gian cho gia đình bọn họ bên nhau hàn huyên tâm tình.
Phu thê bọn họ đích thực thật hạnh phúc a! Ti Khải Duẫn hít một hơi thật sâu,” Tốt lắm, ta chuẩn bị tinh thần xong rồi”.
Phu thê hai người bọn họ đồng thời giơ lên hai tay, Như vậy, chúng ta cũng nên đi thôi!”
Duẫn Châu núi non sông hồ liên miên bất tận nối tiếp nhau cong cong, ở nơi cao nhất có một bảo trang tên gọi là Lãnh gia bảo
Lãnh gia trang tồn tại một thư phòng ở tận cùng bên trong được bài trí khá đơn giản, người bên ngoài dù có đi thế nào cũng không thể thâm nhập vô bên trong căn trong căn phòng này.
Trước thư án một gã nam tử áo xanh đang ngồi một mình, tóc buộc gọn gàng cẩn thận, vầng trán cao rộng, phục trang không hoa lệ mà toát ra sự sạch sẽ giản dị, Đôi đồng mâu (tròng mắt) sáng ngời được che dấu dưới cặp mặt nhắm hờ, trên khuôn mặt hoàn toàn không biểu lộ suy nghĩ, làm cho người ta không nhìn rõ được tâm tư
” Tiến vào đi”. Tiếng nói trầm thấp hùng hậu, vang lên ở chính giữa phòng, dễ dàng toát ra một khí thế khiến kẻ khác phải kính sợ.
Thám tử đang định gõ cửa bẩm báo, thì bị âm thanh vang lên làm cho hoảng sợ, trong lúc nhất thời luống cuống cả tay chân lên, bất quá ít nhiều bình thường đều được huấn luyện, nên khoảnh khắc bất ngờ này cũng trôi qua rất nhanh, sự bình tĩnh lập tức được khôi phục, lập tức mở cửa ra, thân hình chợt lóe rất nhanh tiến vào trong phòng.
” Sự tình thế nào rồi?” Câu hỏi bật thốt lên cực kỳ ngắn gọn và đơn giản, vẻ mặt bất động, làm cho người ta không phát hiện ra cảm xúc biến hóa trên mặt hắn.
Không hổ là đã từng trải qua khổ luyện, đối với sự đối đãi không một chút tia độ ấm này, hắn đã sớm làm quen. Hơn nữa, hắn đã rất cẩn thận mà vẫn bị phát giác, ánh mắt hắn không dấu được sự sùng bái.
“Khải bẩm lão gia, như ngài sở liệu, Ôn gia vừa thấy đến cửa cầu thân chính là Lãnh gia bảo, liền không quản các mặt lễ tiết khác, lập tức chấp nhận hôn sự này. Trước mắt hết thảy sự tình cũng chiếu theo kế hoạch của ngài mà tiến hành.Trên giang hồ, ngay lập tức lan truyền tin đồn Lãnh gia bảo và Ôn gia hai nhà kết làm thông gia. Các huynh đệ của chúng ta cũng đã động thân trú ẩn ở các nơi đường, quán, còn lại mọi sự sẽ chờ ngài phát lạc”. Hắn nói ra với khẩu khí hết sức tự tin, hy vọng qua lần này sẽ được Lãnh lão gia coi trọng hơn nữa.
Hắn hơi hơi vuốt cằm một chút, “mấy ngày vừa qua vất vả cho ngươi rồi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi, có việc gì ta sẽ phân phó sau”. Hắn luôn lấy tư thế uy nghiêm đối đãi với cấp dưới, cũng lại luôn xem đãi cấp như người nhà bình thường. Chẳng trách vì vậy mà hắn có biện pháp huấn luyện ra một đội quân kiêu dũng tinh anh có thể so sánh với đại quân triều đình. Thuộc cấp của hắn cũng được phân tán ở các nơi để tiện trông coi sản nghiệp khổng lồ, hắn thật sự tin cậy cấp dưới của mình.
“Dạ, thuộc hạ xin phép cao lui”. Thám tử tất cung tất kính chắp tay cúi đầu, nháy mắt một cái sử công phu đã rời khỏi thư phòng ra phòng ngoài.
Trong thư phòng hơi thở im lặng chưa tới ba giây, trước thư án nam tử lại lên tiếng: “Lãnh Ngạn Kì! Ngươi nghe như vậy không phải là quá nhiều rồi sao? Như thế nào? Có phải là muốn ta sai người dùng kiệu tám người khiêng đón ngươi không hả?” Khẩu khí của hắn mang đầy âm điệu trào phúng thật không tốt chút nào.
Trên đời này, ở trước mặt thế nhân* (người ngoài), hắn luôn tỏ thái độ hờ hững, chỉ có trước mặt thân nhân, hắn mới có thể biểu lộ ra bản thân mình một cách chân thực nhất, vừa thoải mái, vừa ung dung tự tại.
“Ai nha!” Thanh âm đồng thời phát ra, cùng lúc với một bóng người từ ngoài cửa sổ tiến vào, ” Bị ngươi phát hiện rmất rồi”. Hắn còn tưởng công phu của mình đã có chút tiến bộ, đang nói chuyện là một nam tử có khuôn mặt vô cùng tuấn tú , dáng người thon dài nhưng không vì vậy mà trông hắn có khí chất của văn nhân, giấu dưới phục trang là một cơ thể rắn chắc, rất có khí khái nam tử.
“Ngươi thật nhàn hạ quá rồi mà, ta bảo ngươi phải chăm chỉ học võ nghệ, ngươi không có nghe, ngay cả che dấu bản thân cũng không làm được, hô hấp hỗn loạn, cước bộ chậm chạp, ta nhìn ngươi mà không thấy ổn chút nào, nếu đối diện địch nhân mà cũng thế này ngươi sẽ bị gϊếŧ tiêu đời ngay”. Thật sự là … Ai! Hắn thật không hiểu nên nói cái gì nữa đây, đối với Lãnh Ngạn Kì hắn chỉ mong đối diện địch nhân còn có đường sống, nhưng xem thần thái của nó chắc chả để vào đầu những gì hắn nói rồi .