Ở biên thùy [1] phía tây của Lãnh gia bảo, Hạo Thiên cho xây dựng một tòa nhà đặt tên là Ý Tĩnh các, sở dĩ đặt tên như vậy, vì hắn mong muốn có một chỗ thanh tĩnh biệt lập.
Phúc thẩm đang đứng cạnh Hạnh bá ở Ý Tĩnh các, Hạo Thiên vừa thấy bà đã vội vàng lên tiếng hỏi “Phiên Nhân có ở nơi này hay không?”.
“Không có”.
Phúc thẩm nghi hoặc hỏi lại ” Có chuyện gì vậy? Ngươi muốn tìm nàng ….”.
Lãnh Hạo Thiên không kiên nhẫn để nghe Phúc thẩm nói hết câu, vội vã xoay người chạy đi luôn.
“Thật sự là kỳ quái mà! Nếu không phát sinh chuyện gì ….” Bỗng nhiên, trước mặt Hạnh bá và Phúc thẩm có hai người bay vụt tới, tiếp sau đó là một đám người ùn ùn chạy tới, cảnh tượng đó khiến cho Phúc thẩm trợn mắt há mồm, nói không nên lời.
” Hôm nay thật đúng là một ngày kỳ quái, tất cả mọi người đều hành xử vô cùng khó hiểu”.
Sắc mặt của Phúc thẩm ỉu xìu, bà không khỏi thì thào oán giận lên tiếng “Trước đó không lâu thì có một bóng dáng ma quỷ giống y Phiên Nhân chạy qua, hiện tại thì cả một đám người chạy tới chạy lui, thật sự ta không tài nào hiểu nổi mọi người muốn làm gì nữa ….”.
Lãnh Hạo Thiên đột nhiên hiện thân trước mắt làm cho Phúc thẩm hoảng sợ, nhịn không được quát khẽ một tiếng:” Người làm thế nào……” ” Phúc thẩm, bà đã nhìn thấy Phiên Nhân sao ?” Lãnh Hạo Thiên cảm thấy vui sướиɠ, hắn hy vọng mình đã phát hiện ra manh mối.
” Không có”.
Phải chăng Phiên Nhân đã gây ra chuyện gì ? Vẻ mặt của đại đương gia trông có vẻ vô cùng khẩn trương, hẳn là chuyện cấp bách lắm.
“Không phải bà vừa mới nói ….” Hạo Thiên trình độ công phu cao thâm, mắt có thể quan sát bốn phía, tai nghe được tám hướng, chỉ cần trong khoảng cách nhất định, thì cho dù âm thanh có nhỏ tới mấy hắn vẫn nghe thấy.
Vừa mới rồi, hắn đã nghe Phúc thẩm nói tới Phiên Nhân, nên nhanh chóng dừng lại.
“Á! Là người sao?”.
Bà nói nhỏ như vậy mà hắn vẫn nghe thấy sao? Phúc thẩm vẻ mặt tỏ ra không chắc chắn lắm “Ta có nhìn thấy Phiên Nhân không thì ta cũng không rõ, ta không chắc bóng người mà ta thấy có phải Phiên Nhân không nữa”.
” Phúc thẩm, bà đừng nghĩ nhiều làm gì”.
Lãnh Ngạn Kì cùng Mẫn nhi hai người cuối cùng cũng đuổi tới nơi,”bà mau đem những gì đã chứng kiến, tất thảy kể hết cho chúng tôi nghe đi”.
Mẫn nhi vội vã tra hỏi.
“Hả? Hai người các ngươi cũng tới à? Giữa ban ngày ban mặt sao lại ôm nhau như thế? Còn không ….” “Phúc thẩm à, bà mau nói chuyện bà đã nhìn thấy đi”.
Hai mắt của Lãnh Ngạn Kì trợn trừng trắng dã, đây là lúc nào rồi mà còn đi nói mấy cái chuyện đó cơ chứ.
“Ù, được rồi … khoảng nửa canh giờ trước”.
Có lẽ do phát giác ra sự lo âu trên nét mặt mọi người, Phúc thẩm ý thức được sự việc nghiêm trọng, vội vàng đem những gì mình chứng kiến kể rõ ràng “ta đến phòng bếp giúp Hạnh bá đun thuốc, đang định bưng bát thuốc về, thì bỗng thấy một người tựa như là Phiên Nhân, ta cất tiếng gọi, nhưng nàng không quan tâm gì tới ta hết, cho nên ta nghĩ có lẽ mình đã nhìn nhầm, người nọ không phải là Phiên Nhân cũng nên”.
” Phúc thẩm, bà mau suy nghĩ cẩn thận lại đi”.
Lãnh Hạo Thiên khẳng định người nọ nhất định chính là Phiên Nhân, lúc ấy nàng hẳn là đang khẩn trương chạy vội vã, cho nên mới không để ý thấy Phúc thẩm gọi nàng “Bà nhìn thấy người đó ở đâu?”.
” Ở đâu à…… A……” Phúc thẩm cố gắng hồi tưởng, lộ trình từ phòng bếp đến nơi này, bà đã đi qua những chỗ nào…… ” A! Ta nghĩ ra rồi, nàng chạy về hướng kho hàng ở hậu viện”.
Bởi vì nơi đó ngày thường ít có người ra vào, cho nên lúc ấy nhìn thấy có người chạy qua, bà chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ đi luôn.
Lời vừa dứt đã không thấy bóng dáng của Lãnh Hạo Thiên đâu nữa, chỉ nhìn được thấp thoáng bóng dáng Ngạn Kì ôm Mẫn nhi cũng biến mất nhanh chóng.
Chưa kịp có phản ứng gì, một cơn lốc bụi cát mù mịt đã ập tới, họ chính là chấp sự của Lãnh gia, đang hối hả đuổi theo chủ nhân.
” Xin đợi một lát”.
Phúc thẩm lần này nhanh tay nhanh mắt, giữ tay một người lại hỏi,” Xin hãy nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” ” Đại sự không tốt”.
Nói thực ra hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại: “Đại sự thật sự không tốt”.
Sau đó, vội vàng chạy theo đội ngũ, quyết đuổi kịp chủ nhân.
“Đại sự không tốt sao?”.
Phúc thẩm ngay lập tức bị kích động, xoay người chạy khỏi Ý Tĩnh các, vừa chạy vừa khẩn trương hô to:” Ông lão à, ông lão mau ra đây! Đại sự không tốt ! Đại sự không tốt……” Thật đúng là chuyện kỳ lạ, trùng hợp vô cùng, nửa canh giờ trước bóng người chạy qua mà Phúc thẩm bắt gặp được chính xác là Tả Phiên Nhân.
Sau khi nàng khiến cho Mẫn nhi hôn mê, đã vội chạy tới kho hàng nơi hậu viện, do quá khẩn trương nên không hề nhận ra có người đang gọi mình.
Nàng đã phải chịu một áp lực lớn trong nhiều ngày liền, gần đây nàng đã giả vờ phối hợp cùng nha hoàn mới tiến vào Lãnh gia bảo làm gián điệp, vừa phải cố gắng tìm thời cơ tạo ra tin tình báo giả, lại vừa phải nỗ lực để mọi người không phát giác ra hành động quái dị của mình.
Mấy ngày nay nàng lo lắng đề phòng đủ mọi chuyện, không ngừng viết thư cung cấp tin tức để lấy sự tín nhiệm của Ôn Kiến Côn, cơ hội ngày hôm nay đúng là ngàn năm một thủa.
Tình cảnh của Ôn gia gần đây tệ vô cùng, kẻ dưới làm loạn, công việc làm ăn bị đình trệ, thậm tệ hơn nữa, Ôn gia còn là tập đoàn tội phạm bị truy nã gắt gao, cơ nghiệp của Ôn gia coi như đã bị hủy hoại hoàn toàn, không còn cơ hội hồi phục được nữa.
Sự tình những tưởng thuận lợi như vậy nhưng vẫn còn lão cáo già Ôn Kiến Côn, kẻ đứng đầu tập đoàn tội ác vẫn đang nhởn nhơ, suy tính mưu kế.
Thật sự thì Lãnh gia đối với chuyện này cũng không lo lắng lắm, dù sao bộ mặt xảo trá, gian ác của Ôn Kiến Côn đã bị mọi người biết hết, hắn chỉ có một thân một mình, trong khi trên giang hồ người của Lãnh gia nhiều vô số.
Hơn nữa, Ôn Kiến Côn không phải loại người có thể kiên nhẫn được lâu, cho nên, Lãnh gia không chỉ phái thêm người canh giữ, bảo vệ bên ngoài trang mà còn chuẩn bị rất nhiều biện pháp ứng phó khác, chỉ tiếc đoàn người đông đảo như vậy mà vẫn bị lão hồ ly Ôn Kiến Côn khıêυ khí©h, bức cho cuống quýt tít mù.
Tả Phiên Nhân vì muốn lập công lao, nên không dám hành động tùy tiện, nàng vất vả rất nhiều để chuẩn bị mọi sự.
Chuyện Lãnh gia họp báo cáo tổng kết công việc vào ngày hôm nay, trên giang hồ không ai không biết, đây chẳng phải bí mật to tát gì.
Cho nên nàng đã cung cấp tin tức này cho Ôn Kiến Côn, nàng dám khẳng định Ôn Kiến Côn chắc chắn sẽ lời dụng cơ hội hôm nay để trả thù rửa nhục.
Quả thực đúng y như nàng đã suy đoán, tối hôm qua, nha hoàn làm mật thám cho Ôn Kiến Côn đã đưa cho nàng mảnh giấy có chỉ thị mới nhất của lão, tờ giấy đó ghi rằng, nàng hãy lợi dụng thời điểm lúc hội nghị đang tiến hành, dùng lửa thiêu cháy phòng cất binh khí, vị nha hoàn mới tiến vào Lãnh gia làm mật thám sẽ phối hợp với nàng.
Ôn Kiến Côn không tội ác nào không làm, trái tim lão đã bị chó sói tha mất rồi.
Lão lại hận Lãnh gia thấu xương, giả sử nếu hôm nay người nhận mệnh lệnh không phải là nàng mà là một ai đó, như vậy Lãnh gia sẽ phải chịu một tổn thất vô cùng nặng nề, rất nhiều người sẽ phải chịu chết, chỉ nghĩ tới điều đó là người nàng run lên vì sợ.
Đây là cơ hội tốt nàng phải nắm chắc, Tả Phiên Nhân quyết định được ăn cả – ngã về không.
Nàng đã cùng nha hoàn kia hoạch định kế hoạch cho ngày hôm nay, trước tiên nàng cần phải lửa nàng ta tìm cho ra chỗ ẩn thân của Ôn Kiến Côn, sau đó mọi sự nàng sẽ giao cho Hạo Thiên giải quyết.
Nhưng có lẽ mọi chuyện sẽ không diễn ra xuôn sẻ như ý nàng muốn, nên nàng đã quyết, bần cùng nàng sẽ dùng tới võ công.