Nhìn mọi người vui vẻ cười nói, Tả Phiên Nhân quyết định tạm thời sẽ đem toàn bộ chuyện phiền não dứt bỏ sang một bên.
" Ai". Không biết sao Mẫn nhi đột nhiên thở dài , khuôn mặt trông rất ai oán lên tiếng, "Tất cả mọi người thật sự là hạnh phúc, Phiên Nhân thì có Đại đương gia". Bởi vì Tả Phiên Nhân không thích mọi người kêu Lãnh Hạo Thiên là lão gia , cho nên hắn đổi danh hiệu mới, " Tiểu thư có nhị thiếu gia, đến ngay cả .....". Nàng đột nhiên xoay người trừng mắt nhìn Phúc thẩm," Đến ngay cả phúc thẩm cũng may mắn gặp được Hạnh bá”, nàng làm ra dáng vẻ như một quả phụ cô độc, cái gì cũng đều không có. " Ôi! Ta thật sự là thê thảm”.
" Ngươi...... Ngươi đứa nhỏ này ngươi nói cái gì đó?" Phúc thẩm đã có tuổi mái tóc đã có sợi bạc thế nhưng vẻ mặt vẫn đỏ ửng," Không cần tùy tiện cười nhạo chúng ta".
Phúc thẩm hướng về nàng nói .
" Cười nhạo cái gì?" Mẫn nhi gầm rú lên như là đã bị sỉ đại nhục, " Ta chính là thiệt tình thành tâm thành ý hâm mộ các ngươi mà!". Ai ai ai! Mẫn nhi không nhịn được than ba tiếng, những người hạnh phúc thì không thể lý giải nổi loại tâm tình của nữ tử cô độc như nàng.
" Đừng chán nản quá”. Tả Phiên Nhân lên tiếng an ủi, " Ah ...... Ta đem Ngạn Kì gả cho ngươi được không?".
" Cái...... Cái gì gả cho ta? Ta là nữ nhân mà ". Hơn nữa ai lấy đồ ngốc tử đó a!
“Như vậy không tốt…..” Tả Phiên Nhân vừa xoa xoa cằm vừa lắc đầu, giống như đang lo lắng đại sự, “Ta đây sẽ nhanh chóng tiến hành để Ngạn Kì gả cho ngươi đi”.
" Cái gì gả cho......" Mẫn nhi á khẩu, làm vậy thì chẳng khác nào biến nàng thành đối tượng cho mọi người giễu cợt, điều này – nàng thật tiêu hóa không nổi mà, “Ác! Hay ha! Các ngươi đều ở đó giễu cợt ta với đồ ngốc Lãnh Ngạn Kì kia …..”
.
" Ai?" Thật sự là linh mà, nhắc quỷ quỷ đến, Lãnh Ngạn Kì đột ngột xuất hiện , ánh mắt nhìn chăm chú vào lương đình, khẩu khí nhàn tản hỏi: “Là ai vừa nói đến ta?”. Hắn vừa nghe được hình như có người đang nói xấu hắn, ai? Rốt cuộc là
ai?
" Ngạn kì à! Ngươi đến thật đúng lúc", Tả Phiên Nhân từng bước lẹ làng vọt tới trước mặt hắn," Chúng ta đang nói tới ngươi...... Ô ô......"
" Ngươi đừng nghe nàng nói bậy". Mẫn nhi khẩn trương lấy tay bịt miệng Tả Phiên Nhân, sợ nàng tái lặp lại câu hỏi xấu hổ vừa rồi cho kẻ khác nghe
“Nói loạn cái gì?”. Lãnh Ngạn Kì dĩ nhiên không cho là đúng, “Ta ngay cả nàng muốn nói cái gì đều chưa có nghe được, nào biết lời nàng nói có loạn hay không?”.
Thấy hai người các nàng vừa đấu khẩu vừa cười khoái trá, tựa hồ quên mất hắn đang đứng một bên chờ đợi.
“Uy! Uy!”. Hắn tiến lại gần bên cạnh các nàng , “Hai người các ngươi đừng vội, mới vừa rồi các ngươi rốt cuộc nói ta cái gì a?” . Các nàng chẳng lẽ không biết đạo lý có khi hoàng đế hội không so được với thái giám sao? Cái gì cũng không có nói với hắn, làm tâm của hắn nhảy nhót không yên!
Ở một góc ba người hỗn loạn nháo nháo, nhưng bên cạnh bàn có những người hoàn toàn không bị cái không khí đó ảnh hưởng đến.
“Thế nào rồi? Thân thể vẫn hoàn hảo chứ?” Lãnh Dực Vĩ ôn nhu hỏi han kiều thê, không chỉ nói chuyện nhỏ giọng, ngay cả động tác tay chân cũng hết sức nhẹ nhàng, cứ như là sợ nếu hắn không cẩn thận một chút sẽ ngay lập tức có chuyện ảnh hưởng tới vợ con, “Nó không làm nàng mệt mỏi chứ?” nhẹ nàng vỗ lên bụng Ôn Uyển Linh, hắn như cảm thấy được thai nhi này nhất định là một nam hài, trước tiên nên sinh ra một ca ca về sau mới có thể bảo hộ tốt cho đệ đệ hay muội muội của mình.
Ôn Uyển Linh lại hy vọng thai nhi này là nữ hài tử, có như vậy về sau mới chiếu cố tốt cho đề đệ hay muội muội của mình.
" Không có việc gì".
Nàng nhìn cử chỉ cẩn thận của tướng công mà cảm thấy buồn cười, nàng mới hoài thai không có bao lâu, nhưng bộ dáng hắn đối đãi với nàng cứ như là nàng đã mang thai tới tháng cuối cùng, sắp lâm bồn. “ Thϊếp tốt lắm” . Mỗi ngày trôi qua tình cảm của nàng với tướng công lại tràn đầy làm nàng cảm thấy thực hạnh phúc, tướng công quan tâm tới mẹ con nàng như vậy, nàng đã cảm thấy vô cùng hài lòng không cầu gì hơn.
“Những việc cần an bài ta đã an bài ổn thỏa rồi”, thanh âm của Hạnh bá đưa hai người quay lại thế giới thực, lão cũng gia nhập cuộc thảo luận, “về phần nữ nhân bên kia……”
" Chúng ta bên này đã sớm có sự chuẩn bị thỏa đáng".
Phúc thẩm tiếp lời nói, việc vui của bọn hắn vào mùa xuân này thực đáng mong đợi!
" Như vậy......" Lãnh Hạo Thiên vừa lòng gật đầu, cúi đầu cân nhắc chính mình có còn thiếu xót chỗ nào không, dù sao đây chính là đại sự cả đời nguời, hắn không muốn tới lúc đó có một chút gì sơ sẩy, thật cẩn thận suy tính lại một lần nữa, hắn nghĩ chính mình nên tận mắt xem xét.
“Các ngươi vẫn chưa lắm chuyện nói ra đó chứ”. Hạnh bá thấp giọng hỏi, cả đàn nữ nhân vây quanh cùng nhau tra hô, vạn nhất nếu không cẩn thận đem sự tình nói ra hết, thì thật là …
“Chúng ta lại không biết tốt xấu như vậy sao?”. Phúc thẩm ta cũng đã sống hớn nửa đời người, chẳng lẽ còn không rõ chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói sao.
“Đúng đó!” Ôn Uyển Linh cười cười
tiếp lời, “Hạnh bá đừng lo lắng, chúng ta sẽ không …..”
" Sẽ không cái gì?" Tả Phiên Nhân đột nhiên từ sau lưng Lãnh Hạo Thiên ló đầu ra hỏi, mặt làm bộ dáng mặt quỷ, nhìn qua nhìn lại những người khác," Có phải hay không đang lặng lẽ nói cái gì đó a? Có điều gì ta không thể nghe sao?". Bọn hắn dường như đang thương nghị điều bí mật gì đó mà không cho nàng biết a.
" Không có cái gì ngươi không thể nghe". Lãnh Hạo Thiên đại diện thừa nhận, "gần đây mọi sự lớn nhỏ trong bảo lí này, có sự kiện nào mà ngươi không biết đâu”.
Vẻ mặt Phiên Nhân hiện tại thể hiện sự hiếu kỳ vô cùng, hắn lại còn không hiểu rõ bản tính hiều kỳ điều gì là phải biết cho kỳ được của nàng sao.
“Có cái gì đó rất lạ?” Có điều gì đó làm người ta không thể tin ngay được, “Chính là ta cảm thấy …. Uy Uy Uy! Các người làm sao lại thế này? Sao lại cư xử không lễ phép như vậy a? Ta còn chưa có nói xong mà! Uy…..”
Tất cả mọi người bỏ chạy cuống cuồng, lưu lại nơi này, chỉ còn mình nàng
trong vòng ôm của Lãnh Hạo Thiên.
“Đây là sao thế này?”. Tả Phiên Nhân xoay người nhìn thẳng Lãnh Hạo Thiên lay lay hai cánh tay hắn, giọng nói tràn ngập ý vị đe dọa để tìm cho ra chân tướng, “Nói a, Bọn họ trốn cái gì vậy? Ta bất quá chỉ là hỏi có một vấn đề, có cái gì quan trọng đúng không?”.
“Ai nói là bọn họ bỏ trốn?”. Lãnh Hạo Thiên quyết định không thừa nhận chối trơn tuột,” Đại khái bọn họ đột nhiên có sự vội cần phải giải quyết, cho nên mới đi trước, sự tình đơn giản vậy chỉ có vậy thôi”.
" Ngươi cho ta là đồ ngốc a". Nàng không khách khí đối hắn gầm lên giận dữ, " Ta chả lẽ nhìn không ra cảnh tượng mọi người vội vàng bỏ trốn sao?"
Biết Uyển Linh hoài thai, Lãnh Dực Vĩ luôn hết sức cẩn thận, thế mà mới vừa rồi hắn lại nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Uyển Linh nhẩy dựng lên, xử khinh công bay vυ"t đi mất, về phần Hạnh bá hắn còn thiếu nước không nắm tay phúc thẩm chạy thật mau, thế không gọi trốn thì gọi là cái gì?
“Cổ nhân thường nói nữ nhân đa nghi như Tào Tháo, quả nhiên đúng là như vậy”. Lãnh Hạo Thiên giả vờ đứng lên ca thán, “ Ta đã giải thích rõ ràng với ngươi như vậy mà ngươi còn chưa tin, ta còn có thể nói như thế nào nữa đây?”.
“Ta không tin, mới rồi không phải như vậy”. Nàng dùng sức đánh vào ngực hắn một chút, hiểu được hắn giả ngốc cố tình di chuyển sự chú ý của nàng, nàng tuyệt không làm cho quỷ kế của hắn thành công khiến hắn đắc ý đâu. “Ta mặc kệ, dù sao ta vẫn là muốn ngươi mau nói cho ta biết mọi người vừa rồi là nói …….”
“Nếu ngươi còn tiếp tục hỏi nguyên nhân nữa, ta sẽ không bao giờ chấp nhận dạy ngươi thuật phòng thân”. Vội vàng ngắt lời không cho nàng có cơ hội nói tiếp, Tả Phiên Nhân luôn biết cách sử dụng kỹ xảo đối phó với hắn.