" Ách...... Này...... Không có a!" Cuối cùng ý thức cũng trở lại, Tả Phiên Nhân ngay lập tức lên tiếng phủ nhận, " Ta...... Ta không kinh ngạc!" Mới là lạ! Nàng rõ ràng là bị hắn dọa cho sợ chết khϊếp.
" Phải không?" Nhìn sâu vào mắt nàng, một khi đã như vậy, hắn liền đổi phương thức hỏi lại:" Ngươi còn không có nói với ta, ngươi mới vừa rồi chuyên tâm như vậy là đang nghĩ cái gì thế?" Từng bước từng bước cẩn thận kiểm tra, hắn tin tưởng nhất định là có thể biết được.
" Không ..... Không a!". Đừng khẩn trương, mau ngẫm lại nên làm như thế nào để che a, mau ...... Mau nghĩ. "Ách ...... Ngươi hiện tại sao lại ở chỗ này?" Trước cứ nói lảng sang chuyện khác, sau đó ..... Sau đó phải làm sao bây giờ .....
" Ta trở về để thay quần áo." Ngày thường, hắn hẳn là luôn ở thư phòng nghe
tham tử phân tán ở khắp nơi hồi báo về tình hình mới nhất đang xảy ra, chính là nửa canh giờ trước lúc đang tiến hành việc bẩm báo, đường quán bên ngoài Lãnh gai bị nhân sĩ không rõ tung tích công kích, điều này có thể coi như là trực tiếp khıêυ khí©h Lãnh gia, hắn tính toán tự mình động thân đi xem xét.
Lãnh Hạo Thiên chuẩn bị
trở lại chính đề, vừa mới rồi còn không cảm thấy được cái gì, nhưng chỉ với hai ba câu nói này hắn hiện tại có thể khẳng định nàng có việc che dấu hắn.
" Ngươi còn không có nói cho ta......"
" Ngươi lát nữa đi ra ngoài thì phải cẩn thận ha!" Vội vàng ngắt lời không cho hắn có cơ hội nói tiếp.
" Ta sẽ chú ý ." Thấy nàng có ý ngăn cản, Lãnh Hạo Thiên tính toán không thể như vậy mà dễ dàng buông bỏ," Ngươi vẫn là không nói cho ta ngươi mới vừa rồi đến......"
" Ái ôi!" Tả Phiên Nhân đột nhiên ôm đầu kêu rên lên một tiếng.
" Ngươi làm sao thế?" Lãnh Hạo Thiên cuối cùng vì điểm này mà bị phân tâm, khẩn trương nhìn đông nhìn tây xem, sợ Tả Phiên Nhân thực sự có cái gì không khoẻ.
" Ta không phải cố ý không nói với ngươi." Tả Phiên Nhân ngữ khí làm ra bộ đáng thương ," Kỳ thật ta là có điểm không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi , không nghĩ tới sẽ bị ngươi nhìn thấy, mà ta lại không muốn làm cho ngươi phải lo lắng, cho nên mới......"
" Ngươi thật ngốc!" Lãnh Hạo Thiên vội vàng dang tay ôm lấy nàng, bế nàng đặt trên giường," Không thoải mái vì cái gì không sớm nói ra?" Vừa chuyển thân, hắn vội vàng muốn đi thỉnh thầy thuốc.
“Ngươi muốn đi đâu?” Không biết phản ứng kế tiếp của hắn, Tả Phiên Nhân nhanh nhẹn chạy tới bắt lấy tay của hắn hỏi.
“Ngươi cứ ngoan ngoãn nằm yên”, Lãnh Hạo Thiên cứ như là đối đãi với tiểu hài tử, cực kì kiên nhẫn nói với nàng, “Ta đi giúp ngươi tìm thầy thuốc”.
" Tìm thầy thuốc?" Tả Phiên Nhân sợ tới mức run lên," Vì cái gì lại muốn tìm thầy thuốc? Ta thật không tới nỗi nào".
“Ai nói thế”.
Lãnh Hạo Thiên vội đưa nàng về nằm lại trên giường, thuận tiện hỏi lại nàng ”Ngươi rõ ràng vừa mới nói ngươi không thoải mái”.
“Ta đúng là có điểm không thoải mái, nhưng chỉ một chút thôi”. Nàng đưa ngón cái cùng ngón trỏ di di vào khoảng không, hoàn hảo tạo một khoảng cách để né tránh ánh mắt của Lãnh Hạo Thiên, đồng thời hướng hắn năn nỉ “Ngươi đồng ý với ta nhé? Ta thực sự chỉ mệt có một chút, không cần phiền đến thầy thuốc”.
“Ta có thể lý giải như thế nào? Sao lại chỉ có một chút? Ta thấy là ngươi rất mệt mà”.
" Tóm lại ta thật sự không có việc gì".
Bởi vì nàng là nói dối thôi. " Ta chỉ cần được nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe ngay, ngươi thực sự không cần tìm thầy thuốc đâu".
Nếu để thầy thuốc phát hiện ra nàng thật sự sẽ rất mất mặt.
" Thật sự không có việc gì chứ?" Hắn vẫn thấy có chút lo lắng, sắc mặt Phiên Nhân thoạt nhìn thật sự không tốt lắm.
" Tốt lắm mà ta thật sự rất tốt mà, ngươi đi nhanh đi!". Nàng muốn Lãnh Hạo Thiên mau mau rời khỏi đây," Ngươi không phải còn có sự phải xử lý sao, nhanh đi a!" Nàng hiện tại chỉ muốn ở một mình, bởi vì nàng cần suy nghĩ một cách cẩn trọng trước khi quyết định.
" Ngươi không gạt ta?" Hắn xác định lại một lần nữa mới có thể an tâm," Ngươi thật sự không có việc gì chứ?"
" Thật sự, ta thề." Bởi vì nàng thật sự không có việc gì, cho nên nàng đương nhiên dám thề," Ngươi nhanh đi xử lý sự tình sớm chừng nào tốt chừng nấy, ta sẽ chờ ngươi về cùng nhau ăn cơm".
" Được rồi". Hắn tạm thời đành thỏa hiệp," Nhưng nếu lúc ta trở về phát hiện ngươi vẫn không thoải mái, ta nhất định thỉnh thầy thuốc đến đó".
" Tin tưởng ta đi mà". Nàng dịu dàng giữ chặt má hắn trong đôi bàn tay mình
" Lúc ngươi trở về, nhất định sẽ thấy ta như rồng như hổ".
Hạnh phúc càng lâu càng dễ dàng làm cho người ta cảm thấy bất an, nàng cũng trú ngụ trong thân thể này một đoạn thời gian khá dài, cơ hồ thật sự chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa, nàng thật sự sẽ nghĩ chính mình là chủ nhân thật sự của thân thể này.
Chính là gần đây cũng không biết tại sao, đột nhiên trong lòng nàng dấy lên sự sợ hãi, sợ hãi có thể nàng sẽ bị ông trời bức rời khỏi thân thể này, như vậy đến lúc đó nàng còn biến thành bộ dáng gì nữa đây?
Nàng thật sự không dám nghĩ nữa, nhưng lại không có cách khắc chế ý niệm liên tục khởi sinh trong đầu.
Đặc biệt sau sự kiện lần trước, nàng vẫn tin tưởng vào trực giác của chính mình. Nàng tin tưởng Hạo Thiên thật sự
coi trọng mình, thảng nếu nàng thực sự đem sự thật nói cho hắn, vì bảo hộ nàng, hắn tuyệt đối sẽ buộc nàng buông tay, cho nên trải qua vô số lần cân nhắc cẩn thận, nàng vẫn quyết định sẽ nhúng tay hỗ trợ, cũng bởi vậy tạm thời nàng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào kế hoạch của chính mình.
Hiện tại nghĩ đến bản thân mình đột nhiên trở nên trọng yếu, nàng sẽ giúp Hạo Thiên nắm được cái đuôi của lão hồ ly Ôn Kiến Côn kia. Nhưng nếu lúc này mà linh hồn đột nhiên bị bắt rời khỏi thân thể, đổi thành Tả Phiên Nhân chân chính kia trở về, haiz …..
" Hồi hồn! Tả Phiên Nhân mau mau hồi hồn a".
Mẫn nhi cười nói, vốn là nghĩ muốn đột ngột đánh thức Tả Phiên Nhân thoát khỏi bộ dạng trầm tư, khiến Phiên Nhân dật mình, không nghĩ tới lời nàng nói chẳng những không gây được sự chú ý của Phiên Nhân, ngược lại còn dọa cho Phiên Nhân thành ra bộ dạng sợ giật mình.
“Có chuyện gì vậy?” Ôn Uyển Linh là người đầu tiên phát hiện ra nàng có gì đó rất lạ, “Phiên Nhân, ngươi có phải là có điểm không thoải mái không?”.
" Không ...... Không có a". Nàng cười cười yếu ớt, " Ta chỉ là có điều cần suy nghĩ, nghĩ đông nghĩ tây lung tung một chút thôi”. Nàng cố tỏ ra là không có chuyện gì.
Chỉ một lát, nàng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần. Đúng rồi, nàng còn rất nhiều điều chưa nói, còn rất nhiều chuyện mà nàng muốn làm, ông trời già an bài như vậy nhất định là có đạo lý, nàng sẽ không vô duyên
vô
cớ bị đuổi ra khỏi thân thể này đâu, nàng không thể để tâm ma của mình đả bại.
Không biết trong lòng Tả Phiên Nhân đang thúc dục mình phải cố lên, Mẫn nhi cười trêu tiếp lời nói : “Ta xem ra không chỉ có ngươi là nghĩ đông nghĩ tây, mà hẳn là ở đây …
cũng có người đang suy nghĩ chuyện gì đó bậy bạ đi”.
" Đáng ghét". Ôn Uyển Linh ngượng ngùng cười đỏ mặt, “ Các ngươi cứ trêu chọc ta hoài”. Đưa tay sờ sờ lên bụng, thật sự rất khó tưởng tượng nơi này lại tồn tại một sinh mệnh nhỏ bé.
Bốn người các nàng hiện tại đang ở lương đình thưởng trà, tòa lương đình này được thiết kế ngay gần tân phòng của phu thê bọn hắn.
Từ lúc biết được Ôn Uyển Linh có tin vui,
Lãnh Dực Vĩ cuối cùng cũng biểu lộ ra bộ mặt mà hắn không muốn cho mọi người biết – chuyên chế độc tài.
Hắn vừa không chuẩn cho Ôn Uyển Linh tùy ý đi lại, lại càng không chuẩn cho Ôn Uyển Linh phải làm bất cứ việc gì, hắn luôn tỏ ra khẩn trương kể cả trước lẫn sau, sợ sẽ có điều gì xảy ra ngoài ý muốn.
Chính bởi Lãnh Dực Vĩ bảo hộ quá độ, nên Ôn Uyển Linh chẳng khác gì phụ nữ sống ở trốn thâm cung, cho nên cả đoàn người đành phải di rời tôn giá, đến tận nơi này để nói chuyện phiếm.