“Ai kêu ngươi đme quần áo cắt thành như thế này?” Bình thường tuy rằng nàng vẫn kéo cao váy, cuộn cuộn ống tay áo lên, nhưng rất nhanh sẽ có người ra mặt ngăn cản, hiện tại đã làm thành ra như vậy ….. Hại một người chính nhân quân tử như hắn, trong nhất thời ánh mắt không biết nên nhìn về đi đâu.
“Còn không nhanh đi mặc thêm quần áo”.
Rõ ràng là nàng luôn lo lắng trong sạch bị hắn hủy đi mất, như thế này sẽ làm hắn không kiềm chế được mất thì sao?
“Vì sao phải mặc thêm quần áo? Ta cảm thấy như vậy rất tốt a”. Nàng đã quên mất người ở cổ đại sinh hoạt khác với người ở hiện đại, ý tưởng cũng có sự khác biệt, Tả Phiên Nhân một chút cũng không phát hiện ra Lãnh Hạo Thiên đang có sự biến đổi.
“Mặc như vậy rất chi là dễ chịu”. Tả Phiên Nhân không khỏi đắc ý, một phen ôm chặt lấy Lãnh Hạo Thiên, “Lần sau ta cũng giúp nguơi cải tạo một cái áo, được không?”.
Ánh mắt nàng tha thiết nhìn hắn, bộ dáng quả thực giống như chú chó nhỏ chờ được chủ nhân khen ngợi.
" Đương nhiên không tốt!"
Lãnh Hạo Thiên sợ hãi cố khống chế bản thân, mắt nhìn hướng đi nơi khác không nhìn vào y phục của nàng nữa, nhanh tay đẩy nàng rời xa một chút rồi cởi ngoại y bao nàng lại.
“Lần sau đừng có mặc như vậy nữa”. Hắn sợ chính mình đến lần sau chắc sẽ không chịu nổi nữa, lúc này tự nhiên hắn thấy bội phục Liễu Hạ Huệ [1] ngồi yên tâm không bấn loạn, nhưng hắn cho tới bây giờ hoàn toàn không nghĩ tới muốn trở thành Liễu Hạ Huệ thứ hai.
“Ngươi cảm thấy nhìn không hay chút nào phải không?” Khuôn mắt cùng ánh mắt sáng ngời của Tả Phiên Nhân trong phút chốc tràn ngập vẻ lo lắng, “ Chính là … Ta thực sự rất thích bộ y phục này! Không nghĩ tới ở trong mắt ngươi … nó lại tệ đến như thế” Nàng không nghĩ tới hắn có thể tức giận tới mức muốn đả thương người như vậy.
“Ta không phải nổi giận bởi vì tay nghề của ngươi”, nhẹ nhàng nói lời hòa hoãn với nàng, Lãnh Hạo Thiên cảm giác như mình là loại người yếu đuối trói gà không chặt gặp phải binh lính, cố gắng tìm lý lẽ thuyết phục nói những lời thân thiết mà bản thân lại có cảm giác vô lực , “Ta chỉ là không muốn phá hư danh dự của ngươi”.
Hắn vừa nói vừa ôm nàng lại ở trong lòng, nhưng hắn vẫn là không thể không lên tiếng nhắc nhở.
“Đối với nữ hài tử sự trong sạch là rất trọng yếu, không thể tùy tiện để cho người khác thấy thân thể có chỗ nào đó lộ ra ngoài”. Cho dù là chỉ là một chút, hay cánh tay cũng giống nhau không được phép.
“Điều này ta đương nhiên biết a”. Tốt xấu gì thì nàng cũng đã sống rất tốt ở cổ đại này một khoảng thời gian, thứ lễ tục đó, có lý nào nàng lại không hiểu được. “Nhưng …. Nhưng ngươi không phải người khác”. Hắn là người mà nàng thích nhất a! Cùng với những người khác hoàn toàn không có giống nhau. Nếu hắn không thích nàng cắt bộ y phục để đi ngủ thành thế này, nàng sẽ không làm nữa.
“Ta là nam nhân mà ngươi ---” Điều này thật sự không nói được thành lời mà chỉ có thể hét lên hỏi trời cao. Nàng như thế nào lại tín nhiệm hắn, làm cho hắn có cảm giác vui buồn lẫn lộn thật phức tạp.
“Cuối cùng ta muốn nói với ngươi”, Hắn đành phải tỏ thái độ thỏa hiệp, “Trừ bỏ mình ta, không được ăn mặc như thế này trước mặt bất cứ kẻ nảo, bất luận là nam hay nữ đều cấm”. Hắn không có biện pháp nào đành biến mình thành Liễu Hạ Huệ thứ hai trong lịch sử.
" Không vấn đề." Nàng
ngồi yên lặng trong lòng hắn, ngực áp xát vào ngực hắn,
tươi cười dịu dàng nói “ Ta biết mà chỉ có ngươi là đối với ta tốt nhất”.
“Ngươi ác! Nhưng ta đối với ngươi tốt nhất”. Còn ngươi thế nào lại đối với ta như vậy? Hắn cố gắng nhẫn nhịn tới mức không thể nhẫn nhịn được nữa, phải chịu đựng như thế này đúng là tra tấn. AI! Nghĩ nhiều cũng vô ích, vẫn là nên di chuyển sự chú ý của mình sẽ tốt hơn, hắn lên tiếng hỏi : “Ngươi vẫn chưa nói với ta, ngươi không ngủ mà vào phòng ta để làm chi?”
“Ah! Đó là vì ….” Tả Phiên Nhân rời đi khỏi vòng ôm của hắn, đi đến lấy chăn gối mà nàng đã chuẩn bị sẵn,
hướng về phía chiếc ghế rộng dài đặt xuống, “Hôm nay ta phải ở trong phòng của ngươi đánh một giấc”.
" Đánh một giấc!?" Hắn giật mình lặp lại ba chữ này, hình tượng oai nghiêm của Lãnh Hạo Thiên lần nữa tan biến, “vì cái gì mà ngươi lại muốn ở trong phòng ta
đánh một giấc?"
Hắn kinh hoảng thất thố vẻ mặt lúc này của hắn mà để cho người nào khác nhìn thấy, nhất định sẽ cười hắn ba ngày, không ít nhất năm ngày không chừng.
" Bởi vì ta nhát gan thôi!" Nàng trả lời theo lý đương nhiên." Trước kia ta ngủ ở đông sườn sương phòng, còn có những người khác ngủ cùng làm bạn, hôm nay ta chính thức thăng chức lên làm nữ phó của ngươi ...... Phải ngủ một mình bên phòng ngoài ......".
Hơn nữa thành thật mà nói, tẩm thất này thật quá rộng đi, còn chia được thành
phòng trong phòng ngoài.
“Ân….” Nàng thật ngượng ngùng nói tiếp “Ta thật sự có điểm hơi sợ hãi, tuy biết ngươi chỉ ngủ ở phòng trong thôi, nhưng thử tưởng tượng lúc ta đang ngủ mà cửa phòng bị bật mở bất chợt, ta nhất định sẽ sợ không ngủ được nữa”. Thực đáng sợ a! Ai biết có thể hay không đột nhiên có cái gì xông tới a!
Trộm ngắm hắn, kỳ thật nàng cuối cùng muốn chính là, muốn hắn bồi nàng cùng nhau ngủ, nhưng nàng không có can đảm đề thẳng ra yêu cầu như vậy.
“Bởi vì ngươi biết là chính ngươi không ngủ được, cho nên ngươi liền quyết đinh đến chỗ ta đánh một giấc?” Hắn hiện tại không thể không bắt đầu hoài nghi, hắn thu nàng làm nữ phó bên người hắn, đến tột cùng là lựa chọn sáng suốt hay sai lầm?
" Đúng rồi! Ýkiến hay!"
Nàng vỗ vỗ xuống chiếc ghế, hạ thấp giọng, ánh mắt ngời sáng vui vẻ, nàng thật vừa lòng a.
" Ngươi đừng lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không nửa đêm nói mộng , cũng sẽ không đá tay đá chân lung tung". Nàng đã chuẩn bị xong hết thảy, liền thoải mái nằm xuống, thuận thế quay người sang nhìn hắn .
" Ngươi đi làm chuyện của ngươi! Không cần phải bận tâm tới ta ".
Khi vừa thấy nàng tiến vào cửa, hắn đã không còn lòng dạ nào mà đọc sách.
" Ngươi ngủ ở trong này...... Ta nào có biện pháp chuyên tâm a!" Cô nam quả nữ chung sống trong cùng một phòng, kêu hắn làm sao còn tĩnh tâm được nữa, hắn làm gì có biện pháp để không nhìn thấy nàng, nàng thật sự rất biết cách làm khó hắn.
“Ý của ngươi không phải là …. Ám chỉ ta phải đi đúng không?” Tả Phiên Nhân ngồi dậy, trên mặt tràn ngập hai chữ ủy khuất, “Ta bất quá chỉ là muốn ở một nơi mà mình có thể an tâm ngủ, có như vậy mà ngươi cũng không chuẩn? ” . Oa! Nàng thật muốn khóc quá đi!
Tả Phiên Nhân vẻ mặt tràn ngập
nước mắt ướŧ áŧ, bộ dáng thực đáng thương, thực khiến hắn đau đầu nhíu mày.
Sau một hồi cân nhắc, hắn hung hăng cắn răng một cái, “ Ai! Quên đi quên đi, ngươi lên giường đi ngủ đi”. Nàng thì có thể thoải mái ngủ, còn hắn thì một đêm thức trắng.
" Không cần không cần," Giống như là nàng thật sự
đã quấy rầy hắn, Tả Phiên Nhân tự biết nên có chừng mực," Đối với ta ngủ ở đây là tốt lắm rồi".
Nàng chỉ cần được ở gần hắn là đã thỏa mãn lắm rồi.
“Ngươi an tâm đi ngủ đi”. Hắn nhẹ nhàng di chuyển lại chỗ nàng, một phen ôm lấy nàng, hướng về phía chiếc giường, “ Ghế không thoải mái bằng giường đâu”.
Rồi hắn lại chuyển thân, đem trả sách trả về lại giá, thổi tắt nên, nhẹ nhàng nằm xuống giường, đem nàng ôm chặt vào cõi lòng.
" Ta......" Tả phiên nhân bất an định mở miệng, thanh âm có điểm buồn buồn ," Có phải hay không làm cho ngươi thấy phiền toái?"
" Không hề phiền toái," Hắn thô dát nói:" Đừng giãy dụa."
Hắn không muốn nàng thành người của hắn sơm như vậy, dù sao nàng vẫn còn trẻ, tâm vẫn chưa vững vàng, cho nên hắn cố gắng tự kiềm chế bản thân mình, không thể phụ sự tin tưởng của nàng.
" Giãy dụa...... Không
hiểu lắm.
Mà...... Ta thật cao hứng...... Có ngươi...... Làm bạn......" Nàng nhẹ giọng nói lời vô nghĩa, tiến dần vào mộng cảnh.
" Ta cũng thực vui vẻ." Không nghĩ là nàng lại nói vậy, miệng hắn thầm thì, chỉ để cho mình hắn nghe," Yên tâm Phiên Nhân," Nhẹ nhàng hôn lên trán nàng , "Chúc ngươi có giấc mộng đẹp".