" A! Ta mặc kệ đó!" Nàng chính là lấy cớ, bất quá là thích cùng mọi người ăn cơm, bởi vì điều đó làm cho nàng có cảm giác gia đình," Dù sao chúng ta chính là phải cùng nhau ăn cơm!"
Ở thời đại này bọn hắn đối với nàng đều là người nhà, không nghĩ tới thời đại này vốn không công bình duy trì chế độ giai cấp, cho nên nàng muốn kéo khoảng cách ấy lại, mà trước mắt là thay đổi dần quan hệ, đúng là nàng buộc hắn nghe theo ý mình là ngang ngược nhưng nàng mặc kệ, vừa nói lệ nàng vừa rơi.
" Hảo, đều nghe lời ngươi," Bất quá chỉ là ăn bữa cơm thôi! "Buổi tối tất cả mọi người cùng nhau ăn cơm."
Hắn vẫn đều biết
chân chính nội tâm ở chỗ sâu xa nhất trong suy nghĩ của nàng, hắn luôn nghe theo nàng, không phải là dung túng nàng, chính là bởi vì ........ Hắn cảm thấy thay đổi như vậy cũng không có gì sai.
" Hảo!" Chuyện thứ nhất được giải quyết, kế tiếp là--" Ta đây còn muốn phiền toái ngươi một sự kiện."
"Khó mà được thấy ngươi lại có biểu tình nghiêm túc đứng đắn như vậy", hắn cố ý cười trêu nói, " Vì cái điểm ấy .... Ta nghĩ cái gì cũng đều đáp ứng ngươi được cả". Dù sao nàng thực sự rất ít yêu cầu hắn cái gì.
"Ngươi nói như vậy ta thấy ngươi tốt lắm", nàng nhìn hắn phun thè đầu lưỡi, cố ý giả trang làm ra cái mặt quỷ.
"Hảo ý của cô nương ta ghi nhận". Lãnh Hạo Thiên vừa nhìn nàng cũng làm ra một cái mặt quỷ đáp lại.
Tả phiên Nhân không nhịn được cười, vội vàng làm lại bộ dạng nghiêm túc khi nãy, đi vào chính đề.
"Ta muốn dạy bảo lũ trẻ học". Không phải tất cả cha mẹ đều chịu được gánh nặng học phí mà cho con đi học, cho nên nàng nghĩ muốn lợi dụng chính mình đang nhàn rỗi, đa số mọi người sẽ rất vui, "Cho nên ta nghĩ muốn phiền toái ngươi giúp ta chuẩn bị mấy bộ bàn ghế, văn phong tứ bảo, còn có một ít vật phẩm khác nữa".
"Ngươi muốn làm phu tử?".
Sự việc này thực ngoài suy nghĩ của hắn, " Có phải hay không là ngươi không có làm nên cái hảo sự gì, nên buồn chán đem người khác ra chọc phá?".
Từ lúc ở trên đường đi nghênh thân cho tới khi về tới bảo lí, hắn cố ý không an bài cho nàng phải làm gì cả, cơ hồ miễn đi tất cả chức vụ người hầu của nàng, ngay cả hiện tai hắn thu nàng làm nữ phó, cũng chỉ là tư tâm của hắn, hắn muốn nàng luôn luôn thoải mái, vô ưu vô lự, chính là không có nghĩ ra nàng không có gì làm sẽ nhàm chán.
"Không có phải như vậy, ta hiện tại chính là làm nữ phó của ngươi a". Nàng có chút kiêu ngạo với thân phận của chính mình, về sau chỉ có nàng một mình được hầu hạ hắn, những người khác đều không được nhúng tay, như vậy thật là tốt, chính là ......
“Kỳ thật ngươi chân chính cần ta vì ngươi làm đại sự, ta đã suy đi tính lại cần đo đong đếm, cuối cùng mới nghĩ ra được biện pháp lưỡng toàn kì mĩ như vậy”.
" Lưỡng toàn kì mĩ?" Lời nói đó có nghĩa là gì ? Nàng khiến hắn thấy thật tò mò.
“Đúng vậy là lưỡng toàn kì mĩ a”. Nàng mở miệng giải thích cho hắn hiểu : ”Đầu tiên ta có thể tiêu tốn thời gian, thứ hai ta làm việc đó hoàn toàn là muốn trợ giúp cho ngươi, như vậy không phải tốt sao”.
“Ngươi làm giáo thư thì đối với ta có trợ ích gì?” Sẽ không phải là nàng muốn cùng hắn dạy dỗ đệ tử chứ.
“Điều đó thì …” Nàng vì hắn mà nghĩ biện pháp, ”Ngươi ngẫm lại xem, một mặt khi ngươi làm như vậy, miễn phí không tính tiền học của những tiểu hài tử trong bảo lí này, cha mẹ bọn nhỏ nhất định sẽ cho rằng ngươi là ngươi là người nhân từ hào phóng, đối với ngươi sẽ
càng trung thành bán mạng, mặt khác ta khổ tâm giáo dục chúng từ khi còn nhỏ, đảm bảo cho những tiểu hài tử đó lớn lên sẽ trở thành nhân tài trợ giúp Lãnh gia bảo, nhân tài khó tìm, không bằng hãy để ta giúp ngươi bồi dưỡng, ngươi thấy ta nói có đúng không?”.
“Ngươi đẫ phải khổ tâm suy nghĩ rồi”. Ngôn ngữ của lãnh Hạo thiên có chút không cam lòng, nàng một lòng vì hắn mà tính toán hắn rất cảm động, nhưng vấn đề là…..
“Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?” Tả Phiên Nhân không phải là không nghe ra trong ngữ khí của Lãnh Hạo Thiên có điều khác thường”. Ta vì ngươi mà dụng tâm lương khổ, ngươi có gì không vừa lòng chứ?.
Song phương dùng ánh mắt giằng co, ai cũng không nhường ai.
Qua khoảng một lúc lâu, Lãnh Hạo Thiên ai oán nhẹ nhàng nói : “Ta đương nhiên không thể hài lòng a”. Hắn vì những điều nàng nói mà cao hứng mới là lạ, “ Ngươi đem toàn bộ thời gian cấp cho lũ quỷ nhỏ, không phải sẽ không còn thời gian ở bên cạnh ta nữa sao”.
Nàng trở nên ngốc ngếch hết cả mười mấy giây, tiếp theo hai mắt trợn to che miệng lại, phải mất một hồi rất lâu mắt mới chớp chớp được vài cái.
“Ách …” Tả Phiên Nhân cảm thấy không thể tiếp tục giữ vẻ nghiêm túc nổi nữa “ Oa! không thể tưởng tượng nổi! Ngươi đây chính là …. Cùng tiểu hài tử ăn dấm chua phải không?’.Nàng không nghe lầm đấy chứ?.
“Ngươi nói cái gì?”. Sắc mặt biến đổi, Lãnh Hạo Thiên đánh chết cũng không chịu thừa nhận mình lại cso hành động như vậy. “ Ta đường đường là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, sao lại nảy sinh tình ý như nữ nhi vậy được”. Ăn dấm chua? Điều đó chỉ có nữ nhân hoặc những nam nhân yếu đuối mới có thể làm cái chuyện đó.
" Không mới là lạ!" Nàng không chút khách khí nói thẳng vào mặt hắn," Ngươi rõ ràng chính là ở ăn dấm chua!" Oa! Hảo vui vẻ ác! Nàng không biết là
Hạo Thiên cũng có thể ghen tị cả với một đứa trẻ nhỏ!
“Hảo a! Ngươi đương nhiên dám khiêu chiến với sự tự tôn của một nam tử hán”. Hắn không có ý tốt cười gian đứng lên , “ Nói ! Nói ngươi thu hồi câu nói kia đi”. Hắn giữ chặt hai má nhỏ nhắn của nàng trong lòng bàn tay, tính toán muốn xát xát hàm râu vào hai má nàng để trừng phạt.
“Ha ha ha ! Ta … mới
… mới không cần”. Nàng vừa kêu to, vừa cười vang, chòm râu lún phún ngắn ngủn trên mặt hắn liên tục cà nhẹ vào mặt nàng làm nàng không nhịn được cười.
“Còn không nói”.
Hắn mừng rỡ lại càng cà cà vào mặt nàng nhiều hơn, “ Nói ta không có ăn dấm chua đi “.
" Không muốn không muốn!" Nàng không hề né tránh, bắt đầu phản kích lại," Ngươi rõ ràng có mà! Ăn dấm chua! Ngươi ăn dấm chua!".
Nàng thè ra đầu lưỡi liếʍ liếʍ vào mặt hắn, nàng không thèm trốn Lãnh Hạo Thiên nữa.
" Oa! Tiểu nhân gian trá! Điều này không phải rất mất vệ sinh đi......"
" Làm sao không vệ sinh? Nước miếng của bổn cô nương ăn được,
nước miếng không dơ, ngươi không nói vậy được......"
Một đôi nam nữ đùa giỡn thân thiết như vậy khiến cho người nào xem được không khỏi tim đập đỏ cả mặt.
Sau khi bữa tối ấm
áp sung sướиɠ chấm dứt, Lãnh Hạo Thiên cùng những người khác giống nhau đều nhìn chằm chằm vào giữa không trung, chính là hắn có điều còn không hay …. Đêm nay ác mộng của hắn mới chính thức bắt đầu.
“Ngươi ….Ngươi nhìn xem ngươi có bộ dáng gì vậy?”.
Sao lại giữ cánh tay ta, từ nãy tới giờ đã có rất nhiều người xem được cảnh này rồi!
Hướng về phía nội phòng, Lãnh Hạo Thiên bình sinh lần đầu tiên trong đời bị người nắm tay, phát run chỉ vào cánh tay bị Tả Phiên Nhân vừa ôm vừa đi vào nội phòng.
Mới vửa rồi cùng trở lại thư phòng hắn liền ngồi
ngay vào sau thư án. bọn hắn mỗi lần sử lý chính sự xong, trải qua một phen tắm rửa, thói quen trước khi đi ngủ của hắn là phải đọc một ít sách, chỉ là chưa được tới một khắc
( =15’)sau …
“Ác ! này a!” Một cái bóng nhỏ phóng tới gần chỗ hắn ngồi, Tả Phiên Nhân trong bộ đồ rất kỳ lạ cúi cúi đầu xát gần hắn, “Đây chính là ta tự làm ra đó, rất lợi hại phải không”.
Phải biết rằng buổi tối ở Giang nam thực sự rất nóng nực, cứ mỗi đêm nàng lại bị cơn nóng tấn công tỉnh cả ngủ, trải qua nhiều ngày mất ngủ tinh thần mệt mỏi tưởng chết, nàng quyết định phải tự cứu lấy mình, bởi vậy linh cơ vừa động, nàng tiện tay đem tiết y cải tạo thành một chiếc áo ngắn tay để đi ngủ cho thoải mái.
Nàng đương nhiên không thấy chỗ nào là không hợp lý, nàng vẫn mặc cái yếm, bên ngoài mặc một cái áo màu trắng bên trong lại có thêm một cái áo màu trắng, cho nên chỉnh thể mà nói, nàng cũng không cảm thấy có chỗ nào bất nhã hết.