Nhóm cấp dưới nguyên vốn luôn câm như hến, mỗi lúc lại cúi đầu rút lại một chút, sợ chính mình sẽ trở thành vật chút hận giúp lão gia hạ lửa giận, dù sao chủ tử Ôn gia xưa nay vốn tàn bạo cùng ngoan độc, bọn hắn vẫn nhớ rất rõ điều đó.
Gió lạnh táp táp, thời gian từ từ, cũng không biết không khí này tĩnh mặc yên lặng như tờ đó kéo dài trong bao lâu, bỗng nhiên.
" Ha ha ha!" Đột nhiên tiếng cười vang lên, xuất phát từ trong miệng Ôn Kiến Côn," Ôn Kiến Côn ta xem ra vẫn còn rất khờ dại, ta lại dễ dàng bị đả bại như vậy sao? Lãnh gia bảo đã chuẩn bị nhân mã sẵn sàng, còn hắn cái gì cũng chưa chuẩn bị. Ha ha ha! Thật sự là nghĩ lại thấy rất đơn giản."
Nhìn về phương hướng của lãnh gia bảo cách đây mấy ngàn lí, Ôn Kiến Côn âm ngoan nói, " Chờ xem đi! Ta ... sẽ khiến các ngươi phải trả một cái giá thật đắt, ta Ôn Kiến Côn bá nghiệp sẽ vĩnh thế truyền lưu".
Ha ha ha...... Tiếng cười âm vang ngoan độc tràn ngập ác ý.
Chương 6
Trên đời này tốt nhất nên giải quyết mọi chuyện một cách thẳng thắn, hết thảy sự tình chỉ cần hào phóng công khai, thành thật đối mặt, như vậy tin tưởng sẽ đạt được kết quả tốt.
Cứ như phu thê Lãnh Dực Vĩ cùng Ôn Uyển Linh là vậy, trải qua chuyện lần trước thẳng thắn giải thích với nhau, khúc mắc trong lòng hai người bọn hắn dần dần biến mất, cho nên ở chung với nhau ngày càng tương đầu ý hợp, luôn ở bên cạnh nhau như hình với bóng không rời xa.
Về phần Lãnh Hạo Thiên cùng Tả Phiên Nhân trong lúc đó, bởi vì Hạo Thiên tốt xấu gì cũng là Lãnh gia đại chủ tử, bởi vậy ai cũng lãnh ngôn nhàn ngữ không dám nói nhiều, hơn nữa Tả Phiên Nhân hoàn toàn không né tránh thái độ hiềm khích của người khác, nên làm cho người ta không thể nào hạ miệng, dù sao bọn hắn là tình cảm trao nhau một cách tự nhiên không ngại ngần ánh mắt người khác, cho nên đại bộ phận mọi người luôn giữ thái độ ta xem, ta lĩnh, không thể hiện thái độ, cho nên mọi sự thật là tốt đẹp.
"Ta cảm thấy là ta có thể hiểu được phần nào", Lãnh Ngạn Kì lắc lắc đầu, vẻ mặt trầm tư bộ dáng buồn bã. " Ta có thể hiểu hai vị huynh trưởng khuôn mặt hiện giờ luôn xuân phong đắc ý, là vì sao mà như vậy".
Lãnh Ngạn Kì nói vậy nhưng hai vị huynh trưởng đều vùi đầu vào bàn án không một tiếng đáp lại, Lãnh Ngạn Kì cũng vẫn cứ nói một mình phân tích rõ ràng hợp lý.
"Như là Phiên Nhân nàng a, có lẽ không có diện mạo kinh người, nhưng luôn sinh khí bừng bừng, lạc quan sáng sủa, nàng luôn cười vui không ngừng, làm cho mọi người tâm tình thật tốt, hơn nữa nàng có tâm địa thiện lương, ở chung một hồi, làm cho người ta nhịn không được muốn cùng nàng thân cận nhiều hơn."
"Về phần nhị tẩu, đương nhiên cũng là nữ nhân tốt, tuy xuất thân từ Ôn gia bảo vô cùng xấu xa, nhưng lại không vì thế mà bị ô nhiễm, chẳng những có một phong phạm khuê tú, hơn nữa đối với người ngoài luôn thân thiết, cũng luôn gần gũi giúp đỡ mọi người ....."
Hai vị huynh trưởng thần thái như bay lên, đối với hắn không hề trách phạt như mọi khi, quả thực tựa như chuyển tính, chỉ có thể nghĩ là do bọn họ hiện tại hạnh phúc mỹ mãn, cho nên tạo phúc cả cho hắn.
"Phiên Nhân cũng thật là tốt, ngươi cũng thật là hiểu biết thấu triệt đấy". Lãnh Hạo Thiên cuối cùng cũng nguyện ý buông công sự, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu đệ hắn.
"Lạ a! Nhi ca ta cũng không nghĩ được rằng là ngươi lại hiểu rõ ràng cá tính của Uyển Linh như vậy đâu".Lãnh Dực Vĩ cũng lên tiếng cùng lúc với đại ca, khẩu khí rất không có ý tốt.
"Khen ngợi quá lời rồi, tiểu đệ thật không đảm đương nổi đâu". Lãnh Ngạn Kì nói vài lời khiêm tốn, hắn đương nhiên biết là hai vị ca ca nói lời châm chọc nhưng làm như đang khen ngợi chính mình, tình cảm đắc ý ngôn biểu dạt dào, mấy lời này hắn cũng nói được đúng là ngày càng không biết ngượng.
"Lâu nay ta vẫn suy nghĩ một vấn đế cũng khá nan giải. Nếu như ta muốn thành hôn, ta nên chọn loại nữ nhân như thế nào đây?"
Vấn đề này thực làm cho hắn buồn rầu đã lâu, "Nên chọn loại người khoái hoạt, nhưng dáng người không có chuẩn, hay nên chọn loại nữ nhân thật ôn nhu, thon thả ôm tới đâu thoải mái tới đó mới tốt a?" Không biết sống chết hắn tiếp tục nói cho xong, " Theo các ngươi thì chủng loại nào tốt hơn ha?"
Đằng sau không khí lạnh lẽo yên ắng, trước mắt của hắn ở hai bên sườn bị hai thanh đao sắc bén phóng tới, hai thanh đao này ước chừng đâm vào vách khoảng ba tấc, có thể thấy rõ người sử đao lực kình phóng ra rất lớn.
Trước mắt hắn một trận gió lớn thổi tới, làm cho bao nhiêu lời hắn còn muốn nói lập tức nuốt hết vào bụng. Oa! Hai vị ca ca ra tay thật không nhân nhượng chút nào a.
"Ngươi không thấy là ngươi quá nhiều chuyện hay sao hả", Lãnh Hạo Thiên không nhục với danh hiệu mà người trên giang hồ ban tặng, la sát tái thế, "ngươi là không có gì làm ở không ..... học người khác nhiều chuyện phải không?"
" Này...... Ta......" Lãnh ngạn kì bắt đầu hối hận chỉ tại cái miệng rộng của
mình, bất quá...... Hiện tại phát hiện muốn rút lại không kịp nữa rồi?
"Ta thật cũng tò mò", Lãnh Dực Vĩ tiếp lời nói, trong thái độ lãnh khốc không khỏi làm cho Lãnh Ngạn Kì rùng mình, "Ngươi sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Hơn nữa những câu .... Ngươi nói ta nghe chói tai cực kì".
Thảm thảm! Lãnh Ngạn Kì nhịn không được sâu trong đáy lòng khóc lóc thê thảm cầu xin ông trời
cứu mạng a! Ai tới cứu cứu hắn a......
"Thật tốt quá, ta biết thế nào các ngươi cũng đều ở nơi này". Dám can đảm không để ý tới lễ nghi, không có thông báo mà dám tự ý vào thư phòng của chủ tử, trừ bỏ Tả Phiên Nhân thì không có ai khác.
" Phiên...... Phiên nhân!" Lãnh ngạn kì thiếu chút nữa cảm động không kiềm chế đích quỳ xuống dưới chân nàng, đối nàng khấu tạ đại ân cứu mạng," Có thể nhìn thấy ngươi đến thật sự là thật tốt quá!. Có người cứu hắn rồi.
Cục diện này không phải lần đầu nàng nhìn thấy, tam huynh đề bọn hắn ở chung hình thức thật đúng là không hề thay đổi, phải biết rằng ba người bọn hắn có thể lực cùng trí tuệ vô song, chẳng qua Ngạn Kì tâm trực khẩu mau, hơn nữa trong lời nói phân nửa sẽ phun ra vài câu sai lầm không đúng thời cơ, khiến cho hai vị huynh trưởng tức giận.
Bất quá đến nay chỉ có Lãnh Ngạn Kì nhìn không ra được chân chính ý tưởng trong lòng hai vị ca ca của mình. Hai người bọn hắn chính là muốn tiến hành giáo dục, hao tổn tâm sức chỉnh sửa Ngạn Kì.
Cũng ít nhiều mỗi lần Lãnh Ngạn Kì đều sợ tới mức hồn bay phách tán tay chân rụng rời, cũng khó trách được hai người này đều tại lãnh Ngạn Kì.
Tả Phiên Nhân nghĩ đến đó thì đi đến bên cạnh Lãnh Ngạn Kì, thuận tay nghĩ muốn giúp hắn thoát khỏi sự vây khốn của hai thanh đao sắc bén, chính là lần này nàng không tưởng tượng được mọi sự lại không thuận lợi như vậy.
" Oa! Ngươi lần này là lại nói sai cái gì nữa rồi ? Xem bộ dáng nghiêm trọng kìa !" . Nàng rất cố gắng nhưng vẫn không rút nổi hai thanh đao kia ra.
" Này......" Vẻ mặt quẫn bách của Lãnh Ngạn Kì như là thật sự đã được giáo huấn kĩ càng, một câu đều không dám nói.
"Hai vị đại ca các ngươi đại nhân đại lượng tha thứ
cho Ngạn kì tiểu đệ đi". Nàng chắp tay thở dài, thế hắn cầu tình, " Ta tin tưởng trải qua lần giáo huấn này, hắn nhất định không dám tái phạm". Tả Phiên Nhân phương thức nói chuyện, đem Lãnh ngạn Kì coi như đứa trẻ ba tuổi, đối đãi với hắn như đệ đệ của mình.
" Đúng a! Đúng a!". Lãnh ngạn kì lên tiếng phụ họa " Ta về sau sẽ không bao giờ dám nói thế nữa". Nguyên bản hắn nghĩ đến chỉ có bằng hữu thê không thể so bì, hiện tại hắn hiểu được đối với hai vị huynh trưởng thê quan trọng hơn, oa! Hắn về sau sẽ không tùy tiện luận bàn về hai vị tẩu tẩu nữa.
Thấy bọn họ hai người không động đậy, Tả Phiên Nhân lúc này mới phát hiện sự tình quả thực không nhỏ, Lãnh ngạn kì quả thực đã làm cho hai vị ca ca tức giận.
"Được rồi! Cho dù hắn thật sự nói sai cái gì thì cũng có sao?" Tả Phiên Nhân cố gắng tiếp tục vì Lãnh Ngạn Kì thoát tội, " Các người chả lẽ còn không hiểu biết hắn, hảo tâm tha thứ cho hắn đi a?". .