Ước chừng quá mấy khắc, lời nói của Mẫn nhi mới dần chậm lại.
" Thật sự!" Mẫn nhi bình tĩnh gật đầu," Ngươi thật sự không nên thờ ơ hờ hững với tiểu thư nhà chúng ta như vậy, Mẫn nhi chưa từng gặp qua người nào thiện lương hơn nàng, nàng là người tốt nhất".
"Không phải vậy đâu" Tả Phiên Nhân vốn tắc tị không nói, vừa mở miệng đã nói một câu kinh người, nhìn vẻ mặt bi thảm của Mẫn nhi, nàng thấy như có gió cấp bốn thổi tràn qua kinh người.
" Phiên nhân, ngươi đang nói cái gì!? Vì sao không phải vậy? Tiểu thư nàng......"
" Đương nhiên không phải a!" Thoải mái đánh gãy sự kích động biện bác của Mẫn nhi, Tả Phiên Nhân tiếp theo nói:" Trên đời này thiện lương nhất, tốt nhất không chỉ có tiểu thư của chúng ta mà còn có phúc thẩm cùng Mẫn nhi a!" Ở trong lòng nàng, ba người họ trong thời đại này là thân nhân tốt nhất của nàng.
" Đứa ngốc!" Mẫn nhi lúc này mới đồng ý với ý tứ của nàng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như lửa," Ngươi là nói đi tới tận đâu vậy?"
" A! Đối!" Tả Phiên Nhân khoa trương vỗ trên đỉnh đầu của mình một chút, như là ở trách cứ chính mình không nên quên mất một người," Ta còn quên chưa kể tới một người," Nàng hướng về phía Lãnh Hạo Thiên," Còn có Hạo Thiên cũng là người tốt nhất trên đời này!"
Đối với những người mà ngày thường cử chỉ luôn giữ lễ ý tứ mà nói, đã lớn như vậy mà còn được trực tiếp khen tặng như vậy, thật sự là khiến kẻ khác ngượng ngùng, trừ bỏ Lãnh Hạo Thiên vốn đã tập quen với cách suy nghĩ cách nói của nàng, mỗi người ở trong lòng đều có cảm giác muốn hô to không tiêu hóa nổi đâu.
Như thế nào vậy! Tất cả bọn họ sắc mặt đều bị sao vậy ...... Cổ quái? Tả Phiên Nhân dùng ánh mắt hỏi người đang ngồi chính
diện nàng là Lãnh Hạo Thiên.
Lãnh Hạo Thiên dùng ánh mắt đáp lại an phủ nàng, muốn bảo nàng đừng suy nghĩ nhiều lắm.
Là như thế nào vậy ? Tả Phiên Nhân lại dùng ánh mắt nghi vấn đáp lại.
Đương nhiên, ngươi phải tin tưởng ta. Lãnh Hạo Thiên khẳng định lần nữa, nhìn chăm chú vào Tả Phiên Nhân đang bất an.
Mặt khác, người bên ngoài cũng nhận thấy tin tức đó, trực giác của bọn họ tập trung ở đôi mắt như vô tuyến truyền hình, cũng không tiện quấy rầy, cho nên chỉ có thể giả bộ không biết gì, trở lại vấn đề chính.
" Đây là do Uyển Linh cầu các người đi gặp ta giải thích hả ?" Lãnh Dực Vĩ vẻ mặt phức tạp, làm cho người ta đoán không ra trong lòng hắn chân chính đang nghĩ gì.
" Đương nhiên không phải!" Mẫn nhi lập tức phủ nhận," Tiểu thư không chịu cho chúng ta đến đây đâu! Là chúng ta kêu phúc thẩm bắt giữ lấy nàng, nếu không nàng định liều mạng cũng phải ngăn cản chúng ta đi gặp ngươi."
Lãnh Dực Vĩ không hề lên tiếng, hắn sớm cũng nhìn ra Uyển Linh nguyên vốn không phải cái loại nữ nhân này, chính là...... Hắn vẫn cần suy nghĩ thêm một chút.
"Có thể nghe ta khuyên một câu không?" Tả Phiên Nhân đứng dậy đi đến bên cạnh Lãnh Dực Vĩ, "Uyển Linh nhà chúng ta thật sự là hảo nữ nhân, bỏ qua nàng ngươi nhất định sẽ hối hận không kịp, ngươi nên cẩn thận suy ngẫm lại, như vậy có tốt hơn không?" Nàng vươn tay định chụp lấy bả vai hắn, trong lúc nhất thời tình thế đột ngột biến hóa làm cho nàng ngây ngốc nhìn.
Lãnh Dực Vĩ không hiểu nàng có ý đồ gì lại không nghĩ nên ra tay đả thương người , vội vàng thả người bay lên, ra bên ngoài hai thước.
Lãnh Ngạn Kì cùng mấy người còn lại đã tìm đến bên cạnh nàng, vây quanh nàng, sợ nàng lại có cử chỉ kinh người gì.
Lãnh Hạo Thiên động tác nhanh nhất, động thân một cái di hình đổi vị, hiện tại nàng đã ở trong lòng ngực hắn.
" Phiên nhân, ngươi dọa ta sợ chết! Ngươi làm cái chi vậy?" Mẫn nhi vừa thở nhẹ ra vừa tự vỗ vỗ ngực mình.
"Mọi người làm cái chi a?" Tả Phiên Nhân thực bị mọi người làm cho hồ đồ, nàng mới là cần phải hỏi bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì, ngay cả Lãnh Hạo Thiên cũng không ngoại lệ.
" Ngươi rốt cuộc nghĩ là ngươi vừa làm cái gì?" Lãnh Hạo Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ, tuy hắn hiểu biết nàng thường có hành động không bình thường, nhưng hắn vẫn ứng phó không kịp.
"Làm cái gì là làm cái gì?" Tả Phiên Nhân giống như không dám tin hô nhỏ, "Ta chỉ là muỗn vỗ chụp lên bả vai hắn để cổ vũ hắn hãy cố lên thôi mà". Hành động đơn giản như vậy chả lẽ mọi ngươi nhìn không ra sao?
"Chụp bả vai nhị ca, cổ vũ hắn?" Biểu tình của Lãnh Ngạn Kì giờ phút này quả thực tựa như con ruồi ở trước mặt con nhện, miệng há ra như đang chuẩn
phun tơ thật quá khoa trương.
"Nhiều .... Đa tạ cô nương có ý tốt", Lãnh Dực Vĩ khuôn mặt cố tỏ ra bình tĩnh, khôi phục phong thái thông thường, "tại hạ .... Tâm lĩnh chỉ có điều là".
" Chính là......"
"Đừng có chính là nữa". Lãnh Hạo Thiên rốt cuộc không thể khống chế, đưa Tả Phiên Nhân rời khỏi, "Hôm nay nói tới đây thôi, mọi người rời khỏi đây trước đi".
"Chính là ta còn có điều muốn làm cho rõ ràng ........."
Đoán không ra Tả Phiên Nhân kế tiếp sẽ còn có hành động lời nói kinh người gì nữa, mọi người gương mặt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mặt hai người họ, âm thanh trôi đi đều không nghe ra lời nào.
Ôn gia bảo
Giờ phút này một cỗ áp khí trầm thấp không tầm thường bao phủ đại sảnh nội Ôn gia bảo, không ai dám nhìn thẳng vào khuôn mặt phẫn nộ của tự gia chủ tử,
không một ai dám ngẩng đầu, tuyệt không ra tiếng nào, tất cả hạ nhân đều chịu khuất tất quỳ gối
trước mặt Ôn gia Đại lão gia, dù sao cũng không biết được những người bị bắt chết sống thế nào, lúc này nên gánh vác sự nổi giận của chủ nhân.
"Nói mau! Các ngươi thật sự nói hết cho ta xem, chuyện này đến tột cùng là thế nào?" Ôn Kiến Côn không ngừng rống to, "Vì cái gì mà mấy ngày nay, chúng ta không chỉ không có chút tiển triển nào, thậm chí còn liên tục chịu tổn thất?". Nắm chặt một quyển sách ở trên mặt bàn, Ôn Kiến Côn phát giác sự tức giận không ngừng tăng lên tích tụ trong ngực, thật sự càng nghĩ càng tức, "Còn có, vì cái gì ngay cả quan phủ cũng tìm khắp nơi đến tận cửa?"
Thật sự là một đám vô dụng nuôi tốn cơm gạo, mọi chuyện sắp tới chả lẽ đành im lặng chờ đợi mặc kệ vậy sao?
Hắn bất quá chỉ dẫn thê thϊếp xuất môn du ngoạn một vài ngày, cục diện liền diễn biến thành hiện tại như vậy, thảng nếu như hắn đi hưởng thụ chậm vài ngày nữa mới về, nếu làm không tốt Ôn gia bảo cuối cùng cũng chả còn tồn tại.
" Khải...... Khải bẩm lão...... Lão gia," Người vừa lên tiếng chính là Ôn gia đại tổng quản, tuy hắn đã ở Ôn gia công tác nhiều năm như vậy, nhưng ahwsn vẫn không thể quen được tính tình hỉ nộ vô thường của chủ tử a. " Thuộc hạ sớm phân phó người dưới đi điều tra rồi ạ, chính là......" Hắn cúi đầu không nói, vẻ mặt chần chờ.
" Chỉ là cái gì a?" Ôn Kiến Côn lửa giận đốt mình," Còn không nói mau!"
" Chính là vẫn điều tra không được cái gì." Ôn gia tổng quản dồn hết dũng khí nói ra, Ôn gia mấy ngày gần đây đều không làm được gì hết.
"Hiện tại nơi nơi đường tài lộ của Ôn gia chúng ta đều bị cản trở, mặc kệ là liên quan đến chuyện kinh doanh hay sinh ý, dù là .... Kế hoạch kín kẽ tới đâu, trước hay sau đó, tất cả đều bị lộ, chỉ cần chúng ta hơi có hành động gì, tin tức lập tức bị lộ ra ngoài". Cho nên bọn hắn mới quyết định tạm thời đình trệ bất động, chỉ cần không cẩn thận một chút, liền bị rước lấy phiền toái ngay. "Về phần quan phủ sở dĩ phái người đến đây, cũng là bởi vì .... Bởi vì.....".
Ôn Kiến Côn lần này không hề mở miệng thúc giục, chính là bởi vì hắn đã nhìn thấy rõ màu hồng trên gương mặt cùng với thân hình không ngừng run rẩy, đều biểu hiện ra hắn chú ý thấy hết.
"Bởi vì nghe tin quan phủ đem Ôn gia chúng ta liệt nhập vào đối tượng tập nã, hiện tại bọn họ chỉ cần một cái chứng cớ, như vậy ....." Ôn gia bảo liền xong rồi!
Âm thanh tiếng đổ vỡ vang lên, bàn trà điêu chế bằng đá cẩm thạch mà thành đã bị vỡ vụn dưới tay Ôn Kiến Côn.