Sau giờ ngọ ánh mặt trời sáng lạng chiếu chói chang như muôn thủa, cả ngày nay thời tiết thật tốt làm cho người ta cao hứng muốn bay thật cao, đi thật xa.
Bên trong Lãnh gia xảy ra một trận binh mã hỗn loạn, Lãnh Hạo Thiên ngay lập tức hồi phục thân phận chủ tử của Lãnh gia, nhanh chóng xử lý sự tình hỗn loạn trước mắt.
"Người đâu đến đây", Hắn truyền gọi hạ nhân, "Đưa Hạnh bá trở về phòng hắn nghỉ ngơi, sau đó ngay lập tức dọn sạch sẽ chỗ này cho ta".
Bởi vì mới vừa rồi Tả Phiên Nhân được Lãnh Hạo Thiên cứu, về phần bàn trà trong tay nàng thì Lãnh Ngạn kì tiếp được, chính là bởi vì sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi, thấy quá mức kí©h thí©ɧ, nên những dụng cụ đó chung cu vẫn khó tránh được vận mệnh bị vỡ nát.
"Mặt khác", Hắn lại tiếp tục thể hiện vai trò của chủ tử phân phó công việc, ra lệnh cho người hầu "một lần nữa mang hồ trà hảo hạng đến cho ta" .
Trong bối cảnh đó, Mẫn nhi bị kích động ngã xuống giờ đã ngồi dậy, run rẩy chỉ tay vào Tả Phiên Nhân, nhưng một câu cũng đều nói không được.
Mặt khác Lãnh gia hai vị thiếu gia còn lại do chưa từng thấy đại ca mình như vậy nên thật sự đã bị dọa chết khϊếp, thật lâu vẫn không thể hồi thần, bởi vậy cũng không ai nói được tiếng nào.
Về phần Tả Phiên Nhân, bởi vì hiểu được chính mình ở Lãnh gia địa vị thế nào, cho nên khi chứng kiến Lãnh Hạo Thiên phân phó công việc cho hạ nhân, nàng tự chỉ có thể đứng yên lặng một bên không ra tiếng.
" Mẫn tỷ tỷ, ngươi không có việc gì chứ?" Đợi cho mấy người trong thính phòng nghị sự hồi phục lại, Tả Phiên Nhân mới vội vàng hỏi Mẫn nhi.
" Ngươi...... Hắn...... Này...... Ta......" Bởi vì thật sự là kinh ngạc quá độ, Mẫn nhi từ đầu tới cuối vẫn chưa có biện pháp trình bày rành rọt ý tứ của mình.
"Đừng nói là ngươi và hắn," Tả Phiên Nhân thần tình không nhị được ý cười, nhìn vẻ mặt Mẫn nhi giật mình ngây ngốc thật sự đáng yêu, "Có cơ hội ta sẽ giải thích lại cho ngươi hiểu, ngươi mau hồi thần đi. Chúng ta cần phải mau chóng nói vào chuyện chính".
Lời nói đó quả thực thần kỳ hữu hiệu dùng được, Mẫn nhi lập tức biến sắc mặt, "Đúng vậy, trước tiên phải giải quyết việc của tiểu thư, về phần của ngươi chúng ta sẽ giải quyết sau". Khi trở về thế nào nàng cũng phải hảo hảo khảo hỏi một phen kỹ lưỡng mới được.
"Lãnh Ngạn Kì còn không mau tỉnh lại", ở bên này Lãnh Hạo Thiên đồng dạng cũng đang lay tỉnh thần hồn hai vị huynh đệ của mình, "Như thế nào mà ngay cả Lãnh Dực Vĩ ngươi cũng khắc hẳn ngày thường, mau tỉnh lại". Đến bây giờ hai người bọn họ vẫn bị khϊếp sợ.
"Đại ca nói chính là ..." Lãnh Dực Vĩ cuối cùng cũng khôi phục hình tượng phong nhã ngày thường, "Sự việc ngày hôm nay quả thật khiến người khác mở rộng tầm mắt, cho nên ...."
"Cái gì mà mở rộng tầm mắt?" Lãnh Ngạn Kì cuối cùng cũng tra hô lên, " Khi nào thì người ngoài được phép vào đây? Mà không cho ta hỏi trước sự việc này rốt cuộc là như thế nào vậy, so sánh trọng yếu đi?".
"Này ....." Mẫn nhi không nói gì được nên thôi nàng đành tự xuất đầu lộ diện vậy, được rồi! Nàng lên tiếng nói vào "ta có thể giải thích hết thảy mọi việc, chúng ta hôm nay đến đây là để tìm nhị thiếu gia".
"Ai phải nói với ngươi a?" Hắn sao quản được các nàng tìm ai, hắn phải biết rằng nàng cùng đại ca hắn có quan hệ.
" Chính là chúng ta......"
"Ta xem không bằng như vậy", Lãnh Dực Vĩ không giữ lễ lên tiếng ngăn lại, dù sao hắn cũng phải nhanh chóng hồi phục bộ dáng thần thái mọi khi, thật sự cũng có điểm nan giải, "Hai vị cô nương trước tiên xin thỉnh tọa". Hắn làm động tác thỉnh, " Mọi người cứ đứng để đàm sự cũng không tốt". Tuy kinh ngạc về mục đích các nàng đến tìm hắn , nhưng hắn lại không thể biệu hiện ra.
"Ác! Nói vậy cũng đúng". Tả Phiên Nhân lập tức chọn cái ghế dựa ở khoảng cách gần với mình nhất ngồi xuống, "Mẫn nhi, ngươi như thế nào không ngồi đi?". Nhìn thấy Mẫn nhi khẩn trương đứng ở gần ghế mà không ngồi, nàng vội vàng mở miệng hỏi, "Ngươi không thấy mệt sao?". Các nàng đã đi một đoạn khá dài, chân đều đã rất đau.
" Không phải a! Này......" Bình thường cùng tiểu thư
nói chuyện
một hồi không câu nệ, nhưng hiện tại các nàng là đang ở trước mặt những người quan trọng nhất của Lãnh gia, phải biết giữ lễ, nàng đâu có dám giống mọi khi phóng tứ như vậy a!
"Không thể ngồi phải không?" Nhìn vẻ mặt bất an của Mẫn nhi, Tả Phiên Nhân như là đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó, "Ta đây cũng không ngồi".
"Ngươi cứ an tâm ngồi xuống đi". Lãnh Hạo Thiên trước phụ giúp Tả Phiên Nhân an tọa, sau lập tức hướng Mẫn nhi nói, " Ngươi cũng ngồi thoải mái đi! Miễn cho Phiên Nhân kiên trì đứng theo ngươi".
Hắn sở dĩ cho phép Mẫn nhi nhập tọa, thứ nhất bởi vị người nhà Lãnh gia bọn họ chủ phó đều có quan niệm đơn giản đạm bạc, không nghiêm khắc yêu cầu cao chuyện lễ tiết cao thấp, thứ hai, hắn không phải không nhìn ra vẻ mặt ưu tư của Phiên Nhân.
"Oa! Rốt cuộc lại là sao nữa thế này?" Lần này nghe Lãnh Hạo Thiên lên tiếng, Lãnh Ngạn Kì nghe đến đấy, lại nhịn không được lên tiếng. Hắn khi nào đã được nhìn thấy đại ca hắn vì nữ nhân mà lo lắng quá như vậy, "Ai có thể giúp ta giải thích rõ ràng ...." Lời còn chưa dứt đã lại phải nuốt vào trong, hướng về phía đại ca, nhìn thấy vẻ mặt âm u của đại ca, vì chính mạng nhỏ của mình, hắn quyết định vẫn là nên tạm thời câm miệng.
"Nói cho ta nghe, các ngươi tìm Dực Vĩ có chuyện gì?" Lãnh Hạo Thiên nhắc tới vấn đề chính, đối với mục đích chính của các nàng khi đến đây, hắn kỳ thực rất quan tâm.
" Ân...... Này......" Nhìn tình thế trước mắt, Tả Phiên Nhân đột nhiên cảm thấy mình một chút cũng nên mở miệng.
Cái loại quan hệ chủ phó này, hình thức chung vẫn là người trên ra mệnh lệnh cho hạ nhân, không phải nàng không nhận ra tâm tình của Mẫn nhi, cho nên nàng nhất định phải nghĩ biện pháp thay đổi, mà giai đoạn trước mắt chính là trong chuyện này, nàng phải đem quyền phát ngôn tặng cho Mẫn nhi, làm cho Mẫn nhi có thể nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng, không cần chờ chủ tử hỏi hạ nhân mới được đáp lời.
" Phiên Nhân cô nương thỉnh nói thẳng, tại hạ nguyện ý ngồi nghe cô nương nói." Lãnh Dực Vĩ không rõ nguyên nhân Tả Phiên Nhân chần chờ, vẫn là thỉnh nàng giải thích cho hiểu mới được.
" Này...... Ta......" Tả Phiên Nhân cố ý nhanh nhảu nhìn chằm chằm Mẫn nhi, hy vọng nàng có thể thay nàng giải thích.
" Sao lại thế này nha?" Hai người trong lúc bưng bàn trà vào đây đã quyết là do Phiên Nhân nói, Mẫn nhi lo lắng nhỏ giọng hỏi lại," Sao ngươi lại không nói hả?"
" Ta......" Tả phiên nhân có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu," Ta không biết phải nói cái gì, cũng không biết nên nói như thế nào nha?" Nàng là có tâm ra vẻ không biết, có ý tốt làm cho Mẫn nhi chủ động phát ngôn.
" Phải ta nói!?" Không thể nào! Nàng nào dám nha! Nàng đâu có phải là anh hung, cũng đâu có ăn gàn hùm gan báo đâu.
" Ngươi nếu không chịu nói," Tả Phiên Nhân bỗng nhiên quay thẳng sang đối diện Mẫn nhi, cố ý nhắc nhở dục dã nói " Tiểu thư phải làm sao bây giờ đây?"
" Khả...... Này......" Nàng từ nhỏ cho tới lớn, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng trước mặt chủ tử nói điều gì vượt quá bổn phận của mình, hiện tại lại lập tức phải là nàng ......
" Ngươi nói mau a!" Không cho nàng có cơ hội suy nghĩ nhiều rồi lùi bước,
Tả Phiên Nhân lại lần nữa thúc giục," Nói mau nha!"
" Ân! Được rồi! Ta nói liền giờ đây!" Mẫn nhi dùng sức một chút suy nghĩ, trên mặt xuất hiện vẻ mặt thấy chết cũng không sờn lòng." Nhị thiếu gia," Nàng tạm dừng một chút, giống như đang chuẩn bị sửa sang lại suy nghĩ của chính mình," Chúng ta đến đây hôm nay là muốn cùng ngươi nói về chuyện tiểu thư."
Như là không muốn cho dũng khí mà chính mình vất vả ngưng tụ bị tán đi, cũng như sợ bị người khác đánh gãy, tóm lại Mẫn nhi liền một hơi nói không ngừng không nghỉ, từ lúc tiểu thư của các nàng ở Ôn phủ đã phải chịu ủy khuất thế nào, cho tới khi lớn lên đã bị khinh khi bắt nạt ra sao, rồi cuộc sống Lãnh gia hiện tại thế nào .....