"Hạnh bá, nhị thiếu gia đang ở đâu thế?" Các nàng là chạy qua mấy địa phương mới tìm được đến đây, nếu nhị thiếu gia thực không có ở trong phòng của mình, thì các nàng cũng thật không biết tới chỗ nào mới tìm được người.
"Các ngươi tìm nhị thiếu gia có việc gì?" Thân là đại tổng quản phụ trách mọi việc từ trên xuống dưới trong Lãnh gia, hai tiểu nha đầu này nhìn bộ dáng như sắp không thể thở nổi, chắc là có chuyện cực kỳ trọng yếu cần bẩm báo.
"Dạ! Hạnh bá", Mẫn nhi chạy nhanh tới gật đầu, Hạnh bá cùng Phúc thẩm lâu nay là chỗ thân quen, nên ngay cả các nàng cùng Hạnh bá cũng rất quen thuộc, "Chúng ta quả thực có việc trọng yếu không thể không gặp nhị thiếu gia".
Nghe các nàng trình bày sự tình, Hạnh bá cúi đầu trầm ngâm luc sau mới nói, " Nhị thiếu gia cùng lão gia và tiểu thiếu gia đang nghị sự ở thính đường". Thấy bộ dáng hai nàng như vậy, hắn biết Lãnh gia đối với chuyện riêng tư xưa nay đều luôn không bận tâm, hắn ... thấy như vậy cũng thật không tốt, nhưng lại cũng không tiện cản trở nhiều.
"Đại đương gia cũng ở đó, vậy thật tốt quá!".Như vậy có thể một lần giải quyết luôn, đỡ phải tốn công giải thích nhiều, hơn nữa đến Lãnh gia lâu như vậy, nàng cũng muốn có một lần được gặp gỡ Lãnh lão gia, có thể đưa Lãnh gia bảo lớn mạnh như ngày hôm nay, nàng đối vối ông ta tràn ngập tò mò.
"Chỗ nào tốt a? Ta xem tình hình một chút đều không thấy tốt". Mẫn nhi mất hết ý trí, nghĩ tới chuyện phải đến trước mặt Lãnh lão gia nói chuyện, nàng liền nhịn không được tay chân muốn nhũn cả ra.
Dù Mẫn nhi nàng không dám tự nhận là người có kiến thức rộng rãi, nhưng danh tiếng của Lãnh lão gia ở trên giang hồ nàng cũng từng được nghe qua, Lãnh diện ma sát ah! Nghe liền cảm thấy thực sự khủng bố, chỉ nghĩ có vậy mà trong lòng bàn tay nàng mồ hôi lạnh đã chảy ra ướt đẫm.
"Sẽ tốt thôi mà, đừng có khẩn trương như vậy". Tả Phiên Nhân vỗ vỗ nàng an ủi, "Theo ta đến đó đi", Nàng chưa từng được nghe qua danh hiệu của Lãnh lão gia, cũng không tồn tại quan niệm về giai cấp, cho nên đương nhiên sẽ không khẩn trương.
Được Hạnh bá cho phép, Tả Phiên Nhân tiếp nhận bàn trà từ trên tay một tỳ nữ khác, đây là trà mà tỳ nữ đó vừa mới lấy từ phòng bếp ,đang định đưa vào.
"Chúng ta đi trước" . Mẫn nhi nhỏ giọng cúi đầu chào Hạnh bá, rồi theo đuôi Tả Phiên Nhân vào thính đường.
"Phụng trà..." Tả Phiên Nhân hai tay nâng bàn trà, hướng về phía người đàn ông đang ngồi chính giữa đại môn thính đường, điều đáng tiếc chính là nàng đã xem nhẹ độ cao của ngạch cửa, nàng vừa phải nâng bàn trà vừa phải chật vật bám trụ để khỏi ngã, ánh sáng chiếu lòa căn phòng, khay lẫn mâm trà trong tay nàng may vẫn còn nguyên,
hai tay nàng vừa nắm giữ chặt vừa chệnh choạng tiến thẳng vào.
"Cẩn thận na!". Mẫn nhi thể hiện nghĩa khí xông lên phía trước muốn hỗ trợ, nhưng mà không còn kịp nữa, bàn trà trong tay Tả Phiên Nhân đã thật sự bị hất rơi
xuống đất.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần để ngã mà vẫn vạn toàn, dùng hai tay ôm lấy đầu, trong lòng Tả Phiên Nhân im lặng thầm cầu nguyện.
Nhưng mà, quá một hồi lâu, thủy chung trà nóng vẫn không hề bị đổ vỡ gây đau dớn, tiếp đó có người mở miệng nói chuyện.
"Đừng sợ, ta đỡ được nàng rồi, hiện tại nàng có thể yên tâm mở mắt ra". Âm thanh tiếng nói của nam nhân không rõ lắm là áp lực hay buồn buồn vang lên".
"Di?" Tả Phiên Nhân chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt trước mặt làm nàng chợt hiểu ra, chính mình đang rơi vào một loại trường hợp siêu cấp xấu hổ, "Hạo Thiên!? Sao ngươi cũng ở trong này à?" hắn hoàn toàn không nói gì, bầu không khí trong phòng càng lúc càng quái dị.
"Ta mới là cần phải hỏi ngươi vì cái gì mà xuất hiện ở đây?" Lãnh Hạo Thiên cảm thấy buồn cười hỏi lại, ở trước mặt hắn chính xác là Tả Phiên Nhân đang đứng ngẩn ngơ.
Đây là phòng nghị sự của Lãnh gia bảo, tất cả mọi người ở Lãnh gia bảo trên dưới đều phải biết " không có việc tuyệt đối không được tiến vào". Chỗ này là cơ mật trọng địa, nàng chỉ là một tì nữ nho nhỏ tự tiện xông vào không nói, còn dám hỏi hắn với vị Đại đương gia có quan hệ gì? vì cái gì xuất hiện ở trong này, nơi này chẳng phải là người ngoài không được vào sao?
"Như thế này là sao? Đã phát sinh chuyện gì?" Hạnh bá vọt tiến vào, hai nha đầu này vừa mới khuất khỏi tầm mắt hắn, bên ngoài đã chợt nghe thấy âm thanh người thét chói tai, có muốn
cũng không thể nghĩ nhiều, hắn quyết định trước tiên cứ vào trong rồi nhìn kỹ xem có chuyện gì sau.
"Không có việc gì đâu?" Hạo Thiên phất phất tay, ý bảo Hạnh bá đừng quá khẩn trương, trừu bỏ vẻ mặt cùng bộ dáng bên ngoài của hắn là có vẻ bình thường, còn lại tất cả những người khác biểu tình trên mặt đều khϊếp sợ.
Lại là vị tiểu tỳ nữ kia! Đây là tiếng lòng của người nhà Lãnh gia.
Lại là vị đại bảo tiêu kia! Còn lại là tiếng lòng của Mẫn nhi.
Trọng điểm là, bọn hắn hai người như thế nào mà chỉ đứng yên lặng vậy a? nghi hoặc, rất nghi hoặc về người kia, nhưng lại không ai dám đề ra vấn đề này.
Muốn làm rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã phát sinh, hạnh bá quyết định sẽ là người lên tiếng trước, trên vẻ mặt tràn ngập cảm giác có lỗi, "Lão gia xin tha thứ, cho phép hai nàng tiến vào là chủ ý của ta, nếu có chỗ nào mạo phạm ..."
"Ngươi ... Ngươi chính là Lãnh gia Đại lão gia?" bất chấp lễ tiết ngắt ngang lời Hạnh bá, Tả Phiên Nhân hai mắt trừng trừng nhìn thẳng Lãnh Hạo Thiên, khó có thể tin tưởng hỏi lại lần nữa: "Ngươi thật sự chính là cái vị chủ sự trong Lãnh gia?"
Nàng vẫn nghĩ lão gia nên giống như Hạnh bá, đều là người lớn tuổi, bằng không sao lại bị kêu là lão gia đây? Nàng làm sao biết hắn tuổi còn trẻ như vậy, hơn nữa hắn lại còn là ...Hạo Thiên!?
"Ta không phải cố ý lừa dối ngươi," Lãnh Hạo Thiên rút ngắn khoảng cách một đoạn với Tả Phiên Nhân, "Không nói cho ngươi hoàn toàn là bởi vì tư tâm của ta, ta không muốn bởi vì thân phận của ta mà giữa chúng ta trở nên có khoảng cách".
Ở trước mặt nàng, hắn hoàn toàn không quan tâm tới địa vị sùng cao Lãnh lão gia, hắn chính là hắn, chính là Lãnh Hạo Thiên, trừ điều đó ra, cái gì cũng không quan trọng. Nàng nhất định có thể hiểu được hắn làm như vậy hoàn toàn là có dụng tâm.
Tựa hồ trừ bỏ không khí bên ngoài lưu động, còn hết thảy tất cả bên trong đều yên lặng, bọn hắn đều không hiểu hai người nam nữ này rốt cuộc sao lại thế này, đã xảy ra chuyện gì, mọi người nín thở chờ đợi.
Chần chờ một hồi lâu sau, Tả Phiên Nhân mời rời bước chậm rãi đến trước mặt hắn, "Ngươi nên sớm một chút nói cho ta biết mới phải". Đưa tay của nàng nắm chặt lấy tay hắn làm cho hắn thấy mình đúng là có lỗi, Tả Phiên Nhân miệng còn không ngừng lẩm bẩm, như vậy nàng mới có một chút tâm lý để chuẩn bị trước thôi!
" Hảo hảo hảo, lần này đều tính là ta không đúng." Đem nàng kéo đến bên cạnh người, Lãnh Hạo Thiên phát hiện tâm mình như bị treo ở giữa không trung, lúc này mới cảm giác tim đang đập thật mạnh.
"Ngươi lo sợ ngươi sẽ làm ta bị đau phải không?" Bởi vì nàng thấy biểu tình của hắn rất đỗi dịu dàng.
"Không phải", hắn ôn nhu sờ sờ vào khuôn mặt nàng, "Ta sợ ngươi sẽ không để ý tới ta nữa". Dù sao vẫn là hắn có tâm dấu diếm từ trước.
Đắm chìm trong thế giới của hai người, hoàn toàn quên mất xung quanh vẫn còn những người khác, tự nhiên cũng không chú ý thấy những người này đang trợn mắt há mồm, biểu tình kinh ngạc không gì diễn tả nổi.
"Không thể nào có chuyện đó", Rất tự nhiên nàng vòng tay ôm hắn đầy yêu thương, " Ngươi nhìn ta giống loại người không nói lí sao?" Nàng mở to mắt nhìn thẳng vào hắn.
"Ta không thể không nói ta thực là may mắn", Lần nữa ôm lấy nàng, Lãnh Hạo Thiên cảm đông hôn lên trán nàng, "Ngươi không phải".
( meo tiểu thư: Ta cũng mún đc Hạo Thiên ca hun lên trán Hix)Trả lời hắn trừ bỏ Mẫn nhi đứng cạnh Hạnh bá hai chân
run rẩy ngã xuống đất, cùng với thanh âm của chén, bàn rơi xuống đất vỡ vụn, thì xung quanh thính phòng vẫn lặng ngắt không tiếng động.