Bồi Gả Tiểu Nha Hoàn

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
* nam chính: Lãnh hạo thiên * nữ chính: Tả phiên nhân ( Âu uẩn đình) * tình tiết phân loại: Xuyên qua thời không * thời đại bối cảnh: Hiện đại, cổ đại * chuyện xưa địa điểm: Đại lục Nàng ….. Vì cứu bạ …
Xem Thêm

Ôn Uyển Linh trong phòng tân hôn bộ dạng luống cuống cả tay chân, phúc thẩm đứng lên ngó nhìn qua khe cửa.

“Cô gia vào phòng”. Tân lang mặc đại hồng bào tiến vào trong phòng, phúc thẩm lên tiếng thông báo.

Đừng khẩn trương! Đừng khẩn trương! Ôn Uyển Linh không ngừng tự trấn an chính mình, tim nàng đập như điên chạy loạn không ngừng, không thể khống chế được.

“Chúng ta đi xuống trước”. Phúc thẩm dẫn theo hai tỳ nữ cáo lui.

Lãnh Dực Vĩ yên lặng nhìn chằm chằm vào thê tử của hắn một hồi lâu sau mới có động tác.

Dù có nói thế nào, Nàng chung quy vẫn là thê tử chính thức của hắn, nên theo lễ vẫn là không thể phế bỏ. Một lúc sau, Lãnh Dực Vĩ dứt khoát ngẩng đầu lên.

Lần đầu tiên khi nhìn thẳng vào mắt của nàng, ý tưởng trong đầu hắn lập tức có sự biến đổi.

Xem ra Lãnh Dực Vĩ hắn nên tạ ơn ông trời, làm cho thê tử của hắn cùng lão nhân Ôn Kiến Côn kia một chút cũng không giống nhau, nếu không như vậy hắn đã không thể bình tĩnh nhìn nàng.

Phải biết rằng trên dọc đường đi nghênh thân, nàng nếu không phải ngồi ở trong kiệu thì cũng là trong nội phòng, liền ngay cả ngày hôm qua trong tình hình nàng hối hả đi tìm Tả Phiên Nhân, vội vàng đi miết, cho nên tới hiện tại, hắn cũng chưa có kịp nhìn kĩ qua mặt của nàng, hiện giờ vừa thấy, trong lòng hắn thấy nàng rất đáng yêu, muốn thu hồi hình bóng của chính nàng vào tầm mắt.

Cả không gian tĩnh lặng như vậy kéo dài cả một lúc lâu, Lãnh Dực Vĩ mới đánh vỡ trạng thái không tiếng động này.

“Nàng tính toán cả một đêm cứ ngồi nhìn chằm chằm vào ta như vậy cho đến hửng đông sao?” Nàng có đôi mắt to và tròng mắt trong suốt, Lãnh Dực Vĩ phát hiện, khi đối mặt với thê tử chính mình tựa hồ rất khó dùng cái loại khẩu khí hung ác.

“Ah” Đột nhiên lấy lại tinh thần, Ôn Uyển Linh thẹn thùng đỏ mặt đến cả tóc cũng cảm thấy như bị thiêu cháy, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn lần nữa.

Bưng chén rượu đến đưa cho nàng, đồng thời cũng rót cho mình một chén rượu, bốn mắt nhìn nhau không động dậy cùng uống xong ly rượu hợp cẩn.

——-

Trong bóng đêm trên bầu trời tràn ngập tinh tú!

Bầu trời đêm xinh đẹp, cũng luôn dễ dàng phát sinh những cảnh tượng tuyệt đẹp, đêm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Trước tiên cần phải nói, Lãnh gia bảo là đại phú gia, không gì muốn mà lại không làm được, cảnh núi giả nước chảy, cảnh lương đình …. Trong trang nhất định không ít.

Lãnh gia bảo đặc biệt ở hướng đông nam, có một cây cổ thụ trên trăm năm tuổi cao tới tận trời, làm bạn với nó, là một tòa lầu cao thiết kế cách mặt đất ở bên cạnh của lương đình, nơi này còn nằm ở vị trí trung tâm của bãi đất trống, địa phương này vị thế quả thực có chút độc lập.

Mà ở nơi không gian độc lập này, bỗng xuất hiện tiếng người nói chuyện với nhau.

“Nếu ngươi không phiền toái thì có thể nói cho ta biết”, Lãnh Hạo Thiên nhìn bóng người đang ngổi ở trên nhánh cây cổ thụ có trên trăm năm tuổi, có vẻ hắn đang không biết lý giải thế nào nên cũng không biết mở miệng hỏi làm sao. “Ngươi ở trên đó làm cái gì vậy?” Lãnh Hạo Thiên nghi hoặc hỏi.

Vội cả ngày, hiện tại cuối cùng hắn cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi, cho nên hắn mới xuất hiện ở nơi này, nguyên bản là hắn tính bước chậm rãi đi tản bộ, nhưng bóng người đang ngồi trên cây lại làm cho hắn không thể đình cước bộ.

“Sá? Ah Hạo Thiên”. Tả Phiên Nhân lên tiếng, âm thanh vừa vui sướиɠ lại xen lẫn sự xấu hổ, rốt cuộc nàng cũng gặp lại hắn, Tả Phiên Nhân lúc này mới biết được là bản thân mình có bao nhiêu tưởng niệm hắn, vận khí của nàng quả thực không tồi, lâu như vậy không gặp, lúc gặp được thì luôn là ở trong tình huống quái dị.

“Ngươi không phải là muốn thưởng nguyệt chứ”. Lãnh Hạo Thiên lên tiếng nói chuyện cũng đồng thời vận khí, công lực thâm hậu trong chớp mắt đã yên vị bên cạnh Tả Phiên Nhân, động tác cực kỳ nhanh lẹ lẫn tinh xảo khiến cho lá cây không lay động dù chỉ là nửa phần.

“Không phải đâu”. Tả Phiên Nhân theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn trời, lập tức lắc đầu, “Thái dương vừa mới xuống núi không bao lâu, làm gì có nguyệt mà thưởng a?”. Hơn nữa nàng rất khó tưởng tượng lại có người thi tình họa ý, chỉ vì thưởng nguyệt mà phải leo tận lên cây để thưởng?

“Như vậy vị cô nương này xin hỏi, ngươi đến tột cùng vì quý sự gì mà lại leo lên tận cây cổ thụ cao này?” Hắn mở miệng nói, khuôn mặt tươi cười ngời sáng.

Sau khi trở lại trang viện, có rất nhiều chuyện chờ hắn đi xử lý, hơn nữa hắn cũng cần một khoảng thời gian để suy nghĩ lại một chút, cảm giác của mình đối với Tả Phiên Nhân rốt cuộc là cảm giác gì, cho nên hắn mới cố ý không gặp nàng, không cho phép mình nhớ tới nàng, hắn phải chứng minh hắn vẫn là hắn trước kia, là Lãnh diện ma sát mà người giang hồ vẫn xưng tụng, hắn không nên cũng như không muốn mình thay đổi.

Bản thân hắn hy vọng mình vẫn là mình ngày trước, nhưng chung quy vẫn là hắn đang tự lừa dối chính bản thân mình. Nếu không thế tại sao trong tận cùng tim hắn vẫn luôn tràn ngập hình ảnh của nàng, hôm nay khi nhìn thấy nàng hắn lại thấy mình rất vui sướиɠ.

Không biết Lãnh Hạo Thiên giờ phút này tâm tư đã có trăm ngàn chuyển hồi, Tả Phiên Nhân đang cố gắng suy tư nên trả lời vấn đề mà hắn hỏi thế nào, “Ân…… Này…… Ta là vì cái kia……” Hạo Thiên sẽ không thấy nàng kì quặc chứ, ” ta chính là vì cái kia nên mới leo lên cây cổ thụ này”. Nàng chỉ chỉ về hướng một góc rất nhỏ trên cây.

Lãnh Hạo Thiên nhìn theo phương hướng mà nàng chỉ, thì thấy một đàn chim non nhỏ bé đang kêu ngao ngao, “Ngươi chính là vì chúng nó?”

“Ân! Đúng vậy”. Tả Phiên Nhân nhẹ xoa cằm, bắt đầu nói ” chủ nhân vừa bảo ta rời ra khỏi phòng, ta vốn là định đến nhà bếp hỗ trợ công việc một chút, vô tình đi ngang qua đây ta lại chợt nghe thấy tiếng của chúng nó”. Nàng chỉ hướng tổ chim bên trong có mấy con chim con, “thanh âm của chúng kêu vang lên ở trên mặt đất, chờ ta lại gần, mới biết hoá ra là do tổ chim bị rơi xuống đất, ta liền giúp chúng trở về nhà. Ta ôm chúng leo lên cây đại thụ, sau đó ta liền …. Liền”.

“Sau đó thì ngươi bị ngã xuống chứ gì?” Lãnh Hạo Thiên không khỏi cười ngất đi, không hổ là Tả Phiên Nhân, cá tính hoàn toàn không hề câu nệ lễ tiết, cũng không giống như nữ tử thông thường luôn tỏ vẻ thẹn thùng yếu đuối, lại cũng không giống những người khác luôn che dấu bản thân ở trước mặt hắn, cho nên khi ở bên cạnh nàng hắn mới cảm thấy thoải mái tự nhiên cười khoái trá như vậy.

“Hắc hắc”, Tả Phiên Nhân còn chưa biết đáp lại thế nào, thành ra đành cười trừ hai tiếng. Khi nhìn thấy con chim nhỏ đáng thương kia, nói gì thì nói, nàng cũng không thể để mặc kệ nó được, ai còn nghĩ được đến lúc sau nàng cũng bị rớt xuống đất như tụi nó. Chúng càng nhìn càng thấy đáng yêu, nàng ngồi ở trên cây lâu như vậy, cũng quán sát lâu như vậy, nàng không thể không bội phục chính mình, làm thế nào mà nàng có thể leo tới tít tận trên này nha.

“Ngươi thật là, làm việc gì cũng không nhìn ngó trước sau”. Lãnh Hạo Thiên nhẹ nhàng nhéo nhéo cái miệng đang cười của nàng, khẩu khí không khỏi có sự sủng nịnh “Đến ôm cổ của ta”. Hai tay dang rộng ra dễ dàng ôm nàng vào cõi lòng, chuẩn bị đưa nàng xuống đất.

“Ừm” Tả Phiên Nhân gật đầu đồng ý , cục kỳ ngoan ngoãn nghe lời Lãnh Hạo Thiên, tiếp theo li kỳ nhất là, nàng lại bỗng bật cười ha ha lên.

“Cười cái gì?”Không biết làm sao, tại sao mà bỗng nhiên nàng lại tươi cười làm cho hắn nhất thời thất thần.

” Ta chính là đột nhiên phát hiện, mỗi lần mặc kệ ta phát sinh chuyện phiền toái gì, đều luôn sẽ là ngươi giúp giải quyết.” Nàng cùng hắn thật sự là hữu duyên a!

Từ lúc về tới Lãnh gia bảo, tuy nàng không biết Hạo Thiên rốt cuộc đảm nhiệm cái chức vụ gì, nhưng chắc hẳn là phải cao hơn một tỳ nữ nho nhỏ như nàng rất nhiều, cho nên cho dù nàng nghĩ đi nghĩ lại như thế nào, nàng cũng không dám tùy tiện tiến đến tìm hắn.

” Ra là cười vì nguyên nhân này” Ôm tả phiên nhân ngồi xuống lương đình, Lãnh Hạo Thiên tiếp theo lại hỏi,” ngươi hiện tại là lại làm sao vậy?” Nàng vừa cười, trong chốc lát mặt mày đã cau có lại.

Thêm Bình Luận