Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa

Chương 51: Các ngự y

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tân lão gia tử nghe thấy tiếng Kim Tử gọi ở phía sau trong lòng rơi lộp bộp, nhất định là đứa con trai ngu xuẩn nhà ông lại gây ra gì chuyện đó chọc giận Thái tử Điện hạ! Đồ hỗn trướng này suốt ngày gây chuyện phiền toái cho ông, còn không thể bớt lo bằng Thụy Hòa. Tân lão gia tử vừa oán thầm, vừa bất đắc dĩ đi theo phía sau lưng Kim Tử.

Hồng Gia Đế đã ngủ, Từ Canh tiếp kiến Tân Thái phó ở thiên điện, thấy ông vào nhà, Từ Canh hàn huyên vài câu rồi nói thẳng vào vấn đề chính, nói: “Khi ta còn ở Thiên Tân đã từng nhắc đến chứng bệnh tim của phụ hoàng với Tân tiên sinh, tiên sinh nói ông ấy biết một phương thuốc có hiệu quả với bệnh tim, nhưng mà còn cần phải nghiệm chứng. Bây giờ đã qua vài tháng rồi, không biết bên phía Tân tiên sinh đã nghiệm chứng thế nào rồi? Mấy ngày gần đây ta phải hầu hạ ở bên cạnh phụ hoàng nên không thoát thân ra được, lại sợ đám cung nhân để lộ tin tức, nên đành phải mời Thái Phó đến hỏi một câu.”

Tân lão gia tử sầm mặt dùng sức lắc đầu, “Điện hạ đừng nghe nó khoác lác, đồ hỗn trướng kia đã bao giờ học qua y lý đâu chứ, cho dù nó đã từng đọc lướt qua vài quyển sách thuốc, nhưng trong Thái Y Viện có rất nhiều ngự y, ai cũng giỏi hơn nó hàng nghìn hàng vạn lần. Thân thể ngàn vàng của Bệ hạ, khi chữa trị phải vô cùng cẩn thận, không thể dùng phương thuốc của một tên lang trung giang hồ không biết chui từ đâu ra như nó được…”

Tân lão gia tử thật sự không ngờ rằng đứa con trai ngu xuẩn của mình lại dám dính vào loại chuyện như vậy, ngộ nhỡ thân thể của bệ hạ xảy ra chuyện gì, ông có chết muôn lần cũng khó chối tội này, chứ đừng nói tới Tân Nhất Lai, toàn bộ Tân phủ sẽ bị hủy trong tay ông, trong lòng Tân lão gia tử nôn nóng, chỉ hận không thể lập tức bay về phủ bắt lấy đứa con trai vô hỗn trướng kia đánh cho một trận.

Vẻ mặt của ông quá dữ tợn, đôi mắt của Từ Canh liên tục co giật, nhận ra là có thể mình đã làm sai chuyện gì đó. Hắn cũng đã từng được lĩnh giáo sự hung tàn của Tân lão gia tử, nếu lão gia tử nổi bão ngay cả một thái tử như hắn cũng không chịu nổi, huống chi là Tân tiên sinh. Từ Canh âm thầm cầu nguyện cho Tân Nhất Lai ở trong lòng – – thực sự không phải là do hắn cố ý đâu!

Chờ hắn khéo léo tiễn Tân lão gia tử đi, Từ Canh cũng bất chấp bên cạnh không có người sai sử, vội vàng phái Kim Tử đi mật cho báo Tân Nhất Lai, lại dặn dò hắn ta hỏi về phương thuốc. Kim Tử cũng biết chuyện này rất quan trọng, vô cùng lo lắng xoải chân chạy về phía nha môn Công Bộ, liều mạng chạy tới ngăn cản Tân Nhất Lai trước nha môn.

Nghe qua đầu đuôi câu chuyện, Tân Nhất Lai chợt cảm thấy da trên người mình ngứa ran, đỡ trán một hồi lâu không nói nên lời. Kim Tử thấy thế, càng không dám hé răng. Một lát sau, rốt cục Tân Nhất Lai mới hồi phục tinh thần sau biến cố bất ngờ, cam chịu số phận thở dài nói: “Thôi quên đi, đêm nay ta sẽ tìm một chỗ để lánh nạn.”

Dầu gì còn có Thụy Hòa ở đây, cơn tức của lão gia tử chắc sẽ dần dần tiêu tan, nếu thực sự không được… Vậy ông ta sẽ tiếp tục trốn ở bên ngoài, may mắn là Tân gia còn có một tòa nhà khác ở trong thành, nếu không thì thật sự sẽ phải ở khách điếm, chỉ sợ không quá hai ngày tất cả mọi người đều biết chuyện, cái mặt già này của ông nên giấu đi đâu bây giờ?

“Vậy thuốc kia?” Kim Tử lấy can đảm nói ra.

Tân Nhất Lai lại do dự, tuy rằng Tân lão gia tử vô cùng hung bạo, nhưng quả thực ở phương diện khác suy tính chu toàn hơn ông ta nhiều, mặc dù ông ta tràn đầy lòng tin với “Thuốc trợ tim khẩn cấp”, nhưng cũng không dám bảo đảm nó sẽ có hiệu quả trăm phần trăm và không có tác dụng phụ. Ngộ nhỡ thực sự xảy ra việc gì, đây cũng không phải là một tai nạn chữa bệnh bình thường!

Quan trọng hơn là, ông ta không thể nói rõ nguồn gốc của phương thuốc này, bên phía Thái Y Viện cũng không thể nào qua loa tắc trách cho qua việc này, cho dù Thái tử Điện hạ kiên trì muốn dùng thuốc, thì người khác sẽ nghĩ sao? Nếu thuốc kia có hiệu quả còn dễ nói, nhưng không may khiến bệnh tình của Hồng Gia Đế thêm nặng, chỉ sợ Thái tử Điện hạ sẽ phải gánh tiếng xấu trên lưng. Nếu có kẻ âm mưu kích động, có thể giữ được ngôi vị thái tử hay không cũng không nói trước được.

Thấy Tân Nhất Lai một hồi lâu không lên tiếng, Kim Tử cũng ít nhiều đoán được nguyên do, hắn ta cũng không tiện khuyên bảo, lại đưa ra đề nghị: “Chi bằng Thị lang đại nhân đi theo nô tài đến gặp Thái tử Điện hạ một lần?”

Tân Nhất Lai suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu, “Như vậy cũng tốt.” Dù sao ông ta cũng muốn nói rõ ràng những điểm lợi hại của việc này với Từ Canh, xin hắn nghĩ kỹ lại lần nữa rồi mới làm.

Hai người cùng nhau vào cung, Tân Nhất Lai vừa nói ra những băn khoăn của mình với Từ Canh, Từ Canh lập tức hiểu ra, cười nói: “Tân tiên sinh không cần lo lắng, chuyện phụ hoàng dùng dược há có thể quyết định chỉ vì một câu nói tùy tiện của ta, ông cứ trình phương thuốc lên sau đó dĩ nhiên sẽ có chư vị ngự y của Thái Y Viện khảo chứng, nếu bọn họ không cho phép, tuyệt đối sẽ không dùng đến phương thuốc này.”

Lúc này Tân Nhất Lai mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi nói: “Như vậy rất tốt.” Ông ta dừng lại một lát, lại giải thích: “Nhưng mà Điện hạ cũng không cần lo lắng, mấy tháng trước ta đã chế ra “Thuốc trợ tim khẩn cấp”, mấy ngày qua đang liên tục tìm ngưởi thử thuốc, vài ngày trước vi thần đã hỏi qua, phản ứng của các đại phu không tệ, việc ghi chép dùng dược cũng được đặc biệt ghi lại rõ ràng, khi Thái Y Viện muốn xem vi thần sẽ cho người trình lên.”

Từ Canh vui mừng gật đầu, “Ta luôn tin tưởng cách làm việc của Tân tiên sinh.” Tân Nhất Lai vô cùng am hiểu việc dùng các loại số liệu để thuyết phục người khác, so với những quan viên khác trong triều khi viết tấu chương luôn rất rực rỡ gấm hoa, thích thổi phồng ba hoa chích choè, những số liệu này có vẻ đáng tin hơn nhiều, các ngự y của Thái Y Viện cũng không phải là người cổ hủ gàn bướng, Từ Canh cảm thấy khả năng bọn họ đồng ý là rất lớn.

Tân Nhất Lai vừa rời khỏi cung, đã lệnh cho người hầu về phủ tìm Hoàng thị lấy thuốc, đồng thời lại mang những ghi chép dùng thuốc của các vị các đại phu vào trong cung, còn mình thì núp ở trong tiểu viện phía thành đông không dám ra ngoài. Tân lão gia tử ở nhà chờ mòn chờ mỏi, nhưng lại không thấy Tân Nhất Lai hồi phủ, lập tức đoán ra nhất định là ông ta đã nhận được tin tức bàn chân bôi dầu chạy mất tiêu rồi, tức giận đến mức chống nạnh mắng to ở trong sân, lại bảo Hoàng thị phái người “bắt” Tân Nhất Lai quay về.

“Đừng tưởng rằng có thể lừa được ta.” Tân lão gia tử tức giận nói: “Chắc chắn là ngươi biết rõ đồ hỗn trướng kia đang núp ở chỗ nào. Nếu tối nay nó không quay về, ngày mai ta sẽ cắt đứt chân của nó!”

Hoàng thị cố làm ra vẻ sợ hãi, “Nhưng mà không biết Đại gia đã gây ra chuyện gì, lại khiến cho phụ thân ngài tức giận như thế? Con cũng đang rất là lo lắng, trời đã tối rồi mà không thấy Đại gia quay về, vừa rồi đã phái người ra ngoài tìm, nhưng vẫn chưa có tin tức. Phụ thân ngài ngàn vạn lần đừng nóng giận, nếu Đại gia đã làm gì sai, lát nữa con sẽ bảo ông ấy đến nhận lỗi với ngài, muốn đánh muốn mắng đều tùy ngài, con cam đoan sẽ không cố tình ngăn cản.”

Tân lão gia tử vừa nhìn cũng biết là ông không thể thăm dò được tin tức gì từ chỗ Hoàng thị, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định ra tay từ từ chỗ mấy đứa cháu, nhãi con Thụy Hòa kia thì xảo trá trơn như lươn, rất khó moi tin từ trong miệng nó, Thụy Xương lại không có ở nhà, hai đứa cháu sinh đôi thì còn quá nhỏ, xem ra cũng chỉ có thể đi tìm Đại Trân.

“Cha con không về nhà sao?” Đại Trân nghe Tân lão gia tử nói xong lập tức đoán ra cha nàng lại gây ra họa, nàng mở to mắt rất là vô tội nhìn lão gia tử, ra vẻ tò mò đơn thuần, “Ông nội à, cha con đang ở đâu vậy?”

“Ngươi không biết sao?” Tân lão gia tử không tin, “Hay là ngươi đang giúp cha ngươi che giấu.”

Đại Trân vô cùng oan ức, “Cháu gái cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, che giấu giúp ông ấy chuyện gì mới được chứ, ông nội ngài đang vu oan cho con đó.”

Tân lão gia tử suy nghĩ một lát, cảm thấy lời nói của nàng cũng hơi có lý, gần đây tiểu cô nương này cũng rất thành thật, suốt ngày ở nhà xem sổ sách, dường như không hề ra cửa, tất nhiên không biết đầu đuôi mọi chuyện. Vì vậy, ông nhỏ nhẹ dụ dỗ nói: “Con có biết ngày thường cha con hay thích đến chỗ nào không, gần đây hay đi với ai vậy?”

Đại Trân nghiêm túc suy nghĩ một lát, lắc đầu, “Ngoại trừ đến nha môn thì a cha chỉ ở trong phủ, cũng không nghe thấy có bằng hữu thân thiết ở trong kinh thành. Thật sự thân thiết thì có lẽ phải kể tới Thái tử Điện hạ và Cố thúc. Ông nội, rốt cuộc cha con đã làm gì vậy? Ngài nói cho con nghe đi, nếu ông ấy làm không đúng, con sẽ nói với ông ấy.”

“Nó – -” Tân lão gia tử vừa nhắc tới chuyện này thì lại tức giận sôi máu, giọng nói đã cao hơn rất nhiều, “Có trời mới biết nó lấy được một phương thuốc chó má của một đại phu Mông Cổ không biết chui từ đâu ra, nói là có thể trị được bệnh tim, dụ dỗ Thái tử Điện hạ chạy vòng vòng. Bây giờ điện hạ đang gấp rút hỏi nó phương thuốc chữa trị cho bệ hạ. Còn không phải là nó đang nói chuyện vớ vẩn sao? Các ngự y của Thái Y Viện cũng không phải chỉ ăn mà không làm, có thể không giỏi bằng nó sao!”

Đại Trân đã sớm biết được chuyện này, bây giờ nghe Tân lão gia tử nhắc cũng không bất ngờ, nhưng trên mặt vẫn phối hợp lộ ra vẻ khϊếp sợ lại lo lắng, “Ông nội nói đúng, quả thực là lần này a cha quá lỗ mãng, chuyện lớn như vậy mà lại không hề thương lượng với lão nhân gia ngài. Nhưng mà ông nội à ngài cũng đừng quá lo lắng, Thái tử Điện hạ không phải là người lỗ mãng, xưa nay lại hiếu thuận, chuyện này liên quan đến an nguy của bệ hạ, hắn nhất định sẽ không làm liều đâu. Cho dù a cha có dâng linh dược lên, chắc chắn Thái tử Điện hạ sẽ tìm ngự y cẩn thận kiểm tra, tuyệt đối sẽ không tùy tiện cho bệ hạ uống thuốc.”

Đương nhiên Tân lão gia tử cũng biết điều này, nhưng biết là một chuyện, muốn đánh người lại là một chuyện khác, bệnh tim của bệ hạ đâu có liên quan đến thằng con trai hỗn trướng kia, cho dù nó có phát hiện ra thần y ở chỗ nào, thì chỉ cần trực tiếp thượng tấu mởi thần y vào Thái Y Viện là được, chắc là đầu óc nó bị cháy hỏng rồi mới có thể làm cái việc là đi hiến dược này?

Nhưng mà những lời nói của Đại Trân vẫn ít nhiều khiến cho lòng dạ của Tân lão gia tử thoải mái hơn rất nhiều, cho dù có nói thế nào, thì đứa cháu gái này vẫn vô cùng hiểu chuyện, so với đứa con trai hỗn trướng kia thì tốt hơn nhiều! Đại Trân lại nói chuyện với Tân lão gia tử gần nửa canh giờ, dụ dỗ lão gia tử mặt mày rạng rỡ, cuối cùng ném đứa con trai hỗn trướng kia ra sau đầu.

Bên phía Tân Nhất Lai đã đưa đơn thuốc trị bệnh tim đến trên bàn của Từ Canh, Từ Canh lập tức triệu vài vị ngự y của Thái Y Viện đến, đương nhiên hắn không hề nói đến tên của Tân Nhất Lai, chỉ nói là mình tìm lương y khắp nơi ngẫu nhiên gặp được một phương thuốc, đã bí mật tìm người thử thuốc, muốn ngự y xem xem phương thuốc này có thể dùng được không.

Có thể lên làm ngự y của hoàng đế, không chỉ giỏi y thuật, mà cách đối nhân xử thế cũng rất có chừng mực, cho dù thỉnh thoảng có một hai người rất tự cao, nhưng cũng không dám nói bừa trước mặt thái tử, dù sao, phương thuốc này là do Thái tử Điện hạ vất vả tìm được, còn đặc biệt làm thí nghiệm, đừng nói dùng được hay không dùng được, một phen hiếu tâm này cũng đủ để khiến những kẻ thích châm chọc phải ngậm miệng. Huống chi, Từ Canh đã cố ý tìm những người có lòng dạ rộng lượng đến, không phải là hạng người hay nghi ngờ.

Quả nhiên, khi các ngự y vừa mới cầm được viên thuốc còn không thèm đếm xỉa tới, cẩn thận ngửi một cái, trên mặt vài người lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc, rồi sau đó rơi vào trầm tư, “Thuốc này – – ”

Thái y lệnh là Bành đại nhân đoạt lấy xấp giấy ghi chép việc dùng thuốc từ trong tay Kim Tử, động tác kia rất lưu loát chỉ sợ ngay cả Cố Hưng khi nhìn thấy cũng cảm thấy mặc cảm. Mấy vị còn lại cũng cũng dần dần phục hồi lại tinh thần, tiến đến bên cạnh Bành đại nhân muốn nhìn, còn có người bất mãn nói: “Ngài đừng có chiếm giữ một mình, cho chúng ta nhìn một cái với.”

Bành đại nhân làm như không nghe thấy, căn bản không để ý đến ông ta.

Từ Canh thấy thế cười hỏi: “Mọi người cảm thấy phương thuốc này thế nào?”

Vẫn không có người nào trả lời, mấy vị ngự y hoặc là đi đoạt sách trong tay Bành đại nhân, hoặc là rơi vào trầm tư, đã sớm ném Thái tử Điện hạ qua một bên.
« Chương TrướcChương Tiếp »