Chương 39: Sử Tam gia
“Có một nhà ở ngõ Nam Qua phía thành Tây, chỉ có điều hơi nhỏ, tổng cộng có ba viện, phòng chúng ta nhiều người, ta sợ rằng vào đó ở sẽ hơi chật chội, giá tiền cũng đắt nữa, môi giới nói, ít nhất cũng phải một vạn bốn ngàn lượng bạc, sau khi mua được còn phải sửa chữa lại một phen, chỉ sợ phải tốn đến một vạn tám ngàn lượng bạc mới ở được.” Sử Tam phu nhân vẻ mặt sầu khổ nói. Sử Tam gia nhíu mày, bất đắc dĩ hỏi: “Quá đắt. Nếu không thì, cũng đừng tìm ở thành Tây nữa, đến thành Đông nhìn xem?” Sử Tam phu nhân lập tức phản đối, “Sao có thể được, tòa nhà bên phía thành Đông mặc dù tiện nghi, nhưng ông cũng không xem người ở xung quanh là những ai. Nếu chúng ta thật sự dời qua bên kia, không sẽ biết bị Đại tẩu sỉ nhục đến mức nào nữa. Dù sao ta nhẫn nhục chịu đựng đã quen, nhưng chẳng lẽ ông cũng muốn mấy đứa con của ông phải chịu sự tủi nhục này sao?”
Bà ta càng nói lại càng tức giận, trong giọng nói có vẻ căm giận bất bình, “Đều là con vợ cả của lang quân Sử gia, năm đó cũng không thấy Đại phòng đối xử tốt với Hoàng hậu nương nương, nếu thật sự muốn tính toán, Hoàng hậu nương nương vẫn là do mẫu thân nuôi dạy, nhưng bây giờ lại chỉ có một mình bọn họ được hưởng vinh quang, lại ép buộc chúng ta đến một chỗ đặt chân ở trong phủ cũng không có, trên đời này còn có thiên lý hay không. Ông cũng thật là vô dụng, Đại bá là cữu cữu của Thái tử Điện hạ, chẳng lẽ ông không phải sao, tại sao không bao giờ thấy ông đi tìm hắn hả. Chúng ta cũng không muốn công lao gì đó, nhưng cũng không thể để Đại bá đuổi ra ngoài chứ.” Sử Tam gia là người thành thật, nghe vậy lại lắc đầu liên tục, “Hoàng hậu nương nương qua đời đã bao nhiêu năm rồi, Thái tử Điện hạ ở trong cung ngay cả một người che chở cho hắn cũng không có, cuộc sống cũng không dễ dàng. Chúng ta không giúp được việc gì thì thôi, sao có thể vì một chuyện cỏn con trong phủ mà đi quấy rầy hắn chứ.”
Sử Tam phu nhân càng thêm tức giận, “Cho nên mới đáng đời chúng ta bị Đại ca ông bắt nạt sao! Chẳng lẽ ông ta đã làm được chuyện gì tốt cho Thái tử Điện hạ, lúc trước ông ta dựa vào việc mình là trưởng bối, nhất định muốn nhét hai huynh đệ Nguyên ca nhi vào trong cung làm bạn học với Điện hạ, kết quả thì sao, ngược lại lôi kéo khiến Điện hạ trở nên hư hỏng. Nếu không phải do ta nhất quyết muốn tách hai huynh đệ bọn chúng ra, ông nhìn đi, kể từ khi bọn chúng hồi phủ để giữ đạo hiếu, Thái tử lập tức thay đổi, nháy mắt trở nên hiểu chuyện hơn. Trước kia hầu như ngày nào cũng khiến mấy vị thái phó tức giận đến mức nằm trên giường không dậy nổi, bây giờ thì sao, có thái phó nào không khen ngợi hắn, chuyện kém nhất cũng đã làm được có hình có dáng. Trước kia phe phái của Tạ gia ở trong triều còn thượng thoan hạ khiêu(*), bây giờ ông nhìn xem bọn chúng có còn dám mắng chửi nữa không?”
(*)Thượng thoan hạ khiêu: Hình dung động vật nhảy nhảy khắp chỗ, cũng hình dung người chạy nhảy khắp nơi. Lời nói của bà ta thật đúng là có vài phần đạo lý, Sử Tam gia gật đầu liên tục, “Hai huynh đệ của Nguyên ca nhi quả thực không ra thể thống gì, thật may là bọn chúng không còn ở bên cạnh Thái tử nữa, nếu không Thái tử Điện hạ sẽ bị bọn chúng làm hư.” Ngay cả ông ta cũng nghĩ như vậy, dám chắc trong triều cũng có không ít người có cái nhìn giống ông ta, nói không chừng trong lòng Hồng Gia Đế vẫn luôn oán giận Sử phủ đó, nếu không tại sao đã qua một thời gian dài như vậy rồi mà vẫn chưa ban chiếu xuống phong tước vị cho Đại phòng. “Tòa nhà thành Đông thì sao?” Rốt cuộc Sử Tam gia vẫn nhịn không được, thử thăm dò nói: “Nếu không thì, ta tự mình đến đó nhìn. Hiện nay thành Tây thì không đủ chỗ ở, cũng có không ít quan lại ở đặt mua phủ đệ thành Đông, chúng ta chọn một nơi thích hợp, vẫn tốt hơn là chen chúc ở trong thành Tây.” Sử Tam phu nhân hừ nói: “Nếu ông không muốn chen chúc cũng không phải là không có cách, ở ngõ Đới Mạo có một nhà có năm đại viện, tính cả trong ngoài khoảng chừng mười mẫu, cho dù ông muốn xây trường đua ngựa cũng được, chỉ cần ông có đủ bạc.” Sử Tam gia cười làm lành, “Cũng không phải là không mua nổi, nhưng nếu thật sự mua cái nhà đó, cả nhà chúng ta sẽ phải uống gió tây bắc (*). Mắt thấy mấy đứa bé cũng lớn rồi, đến lúc đó cũng không thể không có bạc để đặt mua sính lễ đồ cưới được.”(*) Nghĩa là không có gì để ăn. “Chuyện mua nhà ta cũng không muốn quan tâm nữa, ông thích mua ở đâu thì mua. Nhưng có một chuyện ông phải nghe lời ta.” Sử Tam phu nhân nói đến chỗ này, gương mặt lộ ra vẻ quyết tuyệt, “Đến lúc ra ở riêng rồi, ông không được bất lực hèn nhát nữa. Đều là con trai trưởng của Sử gia, ông cũng không phải con do thϊếp thất sinh, tước vị không tới phiên ông, nhưng chẳng lẽ lại để cho ông ta chiếm hết toàn bộ gia sản, đúng là không biết nói đạo lý mà.” Sử Tam gia chỉ cười cười, cũng không dám lên tiếng. “Rốt cuộc ông có đồng ý không hả?” Sử Tam phu nhân nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng, “Sử Lẫm Hạo, đừng trách ta không nhắc nhở ông. Nếu lúc ra ở riêng ông lại không lên tiếng để Đại phòng bắt nạt chúng ta, đến lúc đó cũng đừng trách ta làm những chuyện quá khó coi.” “Này… Này…” Sử Tam gia biết mình đuối lý, chỉ là tính cách của ông ta quá hiền lành, vừa nhát gan lại không thích tranh đoạt với người ta, cộng thêm lại là do vợ kế sinh ra, khó tránh khỏi bị Đại gia Sử gia chèn ép, cứ thế bị Đại phòng chèn ép trên đầu đã quen. Hơn nữa, trong lòng ông ta vẫn luôn hy vong gia hòa vạn sự hưng, nếu khi ra ở riêng huyên náo quá lớn, chỉ sợ Thái tử không còn mặt mũi. Sử Tam phu nhân thấy dáng vẻ mặt hèn nhát này của ông ta thì trong lòng lập tức phát hỏa, mỗi khi xảy ra tranh cãi cho dù bà ta có tức giận, hay thậm chí cố tình gây sự, Sử Tam gia vẫn trưng ra vẻ mặt cười làm lành, Sử Tam phu nhân thực sự là hết cách với ông ta, cuối cùng vuốt ngực không nói một lời rời đi. Tam phu nhân vừa đi, Sử Tam gia cũng rất là bất đắc dĩ, ngồi trong phòng ngẩn người một lát, cuối cùng quyết định đến thành Đông nhìn tòa nhà đó một cái. Sử Tam gia mới ngồi xe ngựa ra khỏi ngõ, chiếc xe đột nhiên ngừng lại, Sử Tam gia chỉ nghĩ là đằng trước có người cản đường, cũng không để ở trong lòng, không ngờ bỗng nhiên có người ở bên ngoài màn cửa thấp giọng nói: “Xin hỏi có phải là Tam gia không, Lang quân nhà ta cho mời.” Giọng nói đó hơi khàn khàn, thấp nhưng không trầm, bên trong lộ ra cảm giác lạnh lẽo, Sử Tam gia lập tức đoán ra thân phận của người đến, trong nháy mắt trên người nổi đầy da gà. Là Nội thị trong cung, chẳng lẽ là người Hoàng đế Bệ hạ phái tới sao? Lòng dạ Sử Tam gia nhảy nhót liên hồi, mặc dù ông ta không làm chuyện gì trái với lương tâm, nhưng Sử phủ là một nhà, ai biết được có phải bên phía Đại phòng đã làm gì chuyện ngu xuẩn hay không, mấy ngày trước ông ta còn nghe thấy bên phía Đại phòng la hét muốn nhét người cho phủ Chiêm Sự đó. Xe ngựa chạy một mạch tới Đắc Ý Lâu, Sử Tam gia nơm nớp lo sợ xuống xe, lén nhìn Nội thị dẫn đường, là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nhìn không quen lắm. Thái độ của Nội thị vô cùng khách khí, lúc lên lầu còn nhắc nhở Sử Tam gia chú ý cầu thang, trái tim đang kinh hoảng của Sử Tam gia hơi bình tĩnh lại, có lẽ sự tình cũng không đến nỗi hỏng bét giống như ông ta tưởng tượng? Lên lầu ba, Nội thị dẫn thẳng ông ta tới trước một gian phòng, sau khi gõ cửa lại dùng tay ra dấu mời. Sử Tam gia hít sâu một hơi, kiêm trì chậm rãi bước vào nhà. Trong nhã gian vô cùng yên tĩnh, trong phòng đốt huân hương nhàn nhạt, không biết là mùi hương gì nhưng lại thanh tâm nhã chế, hương phức nhược lan (*).(*) Thanh tâm nhã chế, hương phức nhược lan: Câu này đại loại là thanh lọc tâm hồn, hương thơm như hoa lan. “Tam cữu cữu đến rồi sao.” Từ Canh đứng dậy chào đón, thái độ nhiệt tình nhưng cũng không thân mật, tư thái đúng mực. Sử Tam gia nghe được tiếng xưng hô vô cùng sửng sốt, bỗng nhiên cả người muốn trùng xuống, lúc hành lễ vẫn cẩn thận tỉ mỉ như cũ, “Vi thần bái kiến Thái tử Điện hạ.” “Đều là thân thích cả, không cần phải hành lễ lớn như vậy đâu.” Từ Canh tiến lên nâng Sử Tam gia đứng dậy, cười nói: “Bởi vì có chuyện quan trọng muốn thương nghị với Tam cữu cữu, cho nên mới tùy tiện mời ngài đến đây.” Sử Tam gia trong lòng bồn chồn, “Không biết Điện hạ có gì sai bảo?” Từ Canh thấy ông ta nơm nớp lo sợ, không khỏi cười nói: “Tam cữu cữu không cần phải thận trọng như thế, tuy rằng ngày thường chúng ta không hay gặp nhau, nhưng rốt cuộc vẫn là thân thích, năm đó mẫu hậu ở Sử phủ may nhờ có Lão phu nhân chăm sóc. Phụ hoàng còn từng đề cập với ta, nói năm đó mẫu hậu ở trong phủ rất thân thiết với Tam cữu cữu.” Sử Tam gia thấy hắn tươi cười rạng rỡ, vẻ mặt thân thiết, bất an trong lòng dần dần tan biến, gương mặt cũng lộ ra vẻ hoài niệm chân tình thực ý, “Hoàng hậu nương nương luôn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, năm đó lúc còn ở trong phủ, ngược lại vi thần vẫn luôn được người chiếu cố.” Hai người nhắc tới Hiếu huệ Hoàng hậu lập tức có đề tài nói chuyện, Sử Tam gia dần dần thả lỏng, nói đến chuyện xưa còn vô cùng xúc động, “… Nhớ khi xưa lúc Điện hạ vừa mới ra đời mà bây giờ đã lớn như thế này rồi, Hoàng hậu nương nương vẫn luôn lo lắng thân thể của ngài không tốt, tương lai nuôi không lớn được, ngày nào cũng lo lắng. Không ngờ bây giờ ngài đã trổ mã cao lớn như vậy rồi, nương nương ở trên trời có linh, không biết sẽ vui mừng đến thế nào đây.” Từ Canh gật đầu cười, tự mình rót cho ông ta một chén trà, sau đó đột nhiên nói: “Về Sử phủ, ta đã nghe được mấy tin đồn không tốt, cho nên mới cố ý đến tìm Tam cữu cữu hỏi một câu.” Trong lòng Sử Tam gia vô cùng kinh hãi, vội vàng cúi đầu nói: “Xin Điện hạ cứ hỏi, vi thần nhất định sẽ tri vô bất ngôn (*).”(*)Tri vô bất ngôn không biết không nói, biết gì nói nấy không lừa gạt. “Nghe nói Tam cữu cữu đang tìm nhà để chuẩn bị chuyển ra ngoài ở?” “Việc… Việc này…” Sử Tam gia chần chờ một lát, rốt cục vẫn phải thành thật nói: “Kể từ sau khi gia phụ qua đời, Đại huynh nói muốn phân gia, cho nên vi thần mới ra ngoài tìm phòng ở. Nếu Điện hạ cảm thấy không ổn, vi thần sẽ không mua căn nhà kia nữa. Dù sao gây ra chuyện như vậy cũng không tốt, chỉ sợ sẽ tổn hại đến danh tiếng Điện hạ ngài.” “Ta thì không sao cả.” Từ Canh lắc đầu nói, vẻ mặt thành thật nói: “Chỉ là ta cảm thấy rất bất bình, cho dù có phân gia, nhưng dựa vào cái gì mà bắt các ông chuyển ra ngoài? Nếu Đại cữu cữu không có đức hạnh thì cũng thôi đi, trao tước vị cho ông ta cũng không sao cả, nhưng hết lần này tới lần khác ông ta làm việc phách lối lại không coi ai ra gì, không để luật pháp của triều đình vào mắt, vẫn còn đang trong thời gian giữ đạo hiếu nhưng lại gây ra không biết bao nhiêu tai họa, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, có thể giữ được tước vị của Sử gia hay không ta cũng không nói trước được. Thay vì có một thân thích luôn làm việc lỗ mãng, còn không bằng để phụ hoàng đoạt lại tước vị, cũng đỡ phải khiến cho ta ngày nào cũng mất mặt.” Sử Tam gia nghe vậy cho rằng hắn đang tức giận với Sử gia, lập tức bị hù dọa không nhẹ, ngay cả nói chuyện cũng run rẩy, “Điện… Điện hạ, vi… Sau khi vi thần hồi phủ, nhất định… Sẽ khuyên nhủ đại huynh…” “Ông khuyên liệu có được không?” Từ Canh cười lạnh, “Ngay cả sự vụ trong phủ Chiêm Sự của ta ông ta còn dám khoa tay múa chân nhân, chẳng lẽ sẽ để ông vào trong mắt sao? Lão phu nhân vẫn còn sống, cho dù ông ta có ầm ĩ muốn phân gia nhưng ở Sử phủ Tam cữu cữu vẫn còn một phần thể diện, cũng không đến mức còn chưa chịu tang xong đã bị chèn ép phải đi tìm nhà khắp nơi để dọn ra ngoài ở.” Sử Tam gia lập tức á khẩu không trả lời được. Từ Canh nhìn dáng vẻ ngây ngốc sững sờ vẫn chưa hiểu ra của ông ta, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề nói: ” Ý của Cô là, tước vị này sẽ do ngài thừa kế, nhưng phía bên Đại cữu cữu, còn phải phiền ngài chú ý nhiều hơn, đừng để cho ông ta lại tiếp tục sinh sự, nếu không, thật sự chọc giận Cô, đến lúc đó sẽ không chỉ đơn giản là bị mất tước vị đâu.” Sử Tam gia choáng váng, vẫn ngơ ngác nhìn Từ Canh bỗng nhiên trở nên sắc bén lạnh lùng cao cao tại thượng một hồi lâu mà vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, cho đến khi Từ Canh nhíu mày liếc ông ta một cái, Sử Tam gia mới “bịch bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, “Điện… Điện hạ, này này…” “Được, hay không được?” Trái tim của Sử Tam gia dường như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, trong đầu là một mảnh hỗn độn, ông ta nghe thấy giọng nói run lẩy bẩy của chính mình, “Vâng, Điện hạ.” Sử Tam gia giống như mộng du trở về phủ, vào nhà lập tức ngồi trên giường ngẩn người. Sử Tam phu nhân nghĩ rằng ông ta có gì đó bất thường, cho là ông ta gặp phải chuyện gì đó ở bên ngoài, nên vội vàng đến hỏi thăm, ân cần nói: “Ông làm sao vậy, sao dáng vẻ lại giống như hồn bay phách lạc thế kia? Không phải là đến thành Đông nhìn tòa nhà kia sao, là do nhìn không được sao? Nhìn không được cũng không sao, chúng ta đi tìm chỗ khác. Ơ kìa rốt cuộc là ông bị làm sao, không nói một tiếng nào là muốn hù chết người ta hả?” Sử Tam gia đứng bật dậy, phủi đất chạy tới đóng cửa lại, sau đó bước nhanh ngồi trở lại chỗ cũ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi!” Sử Tam phu nhân bị ông ta hù dọa không nhẹ, trên lưng đều là mồ hôi lạnh, “Ông nói đi, ta nghe.” Bà ta nói. “Thái tử điện hạ nói, muốn phong tước vị cho ta.” Sử Tam phu nhân ngã lăn lông lốc từ trên giường xuống… Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương