Hạng Lê ở đầu kia vẫn sốt ruột nói không ngừng, Hạng Ý không kiên nhẫn cười lạnh một tiếng, “Tìm nó cậu lại hỏi tôi?”
Xem ra tên nhóc này quá hoảng loạn rồi, Hạng Ý cảm thấy buồn cười. Nhan Lập Khả sống hay chết cũng chẳng dính dán đến nửa cọng tóc của cậu, người Hạng gia, sống là chướng mắt, chết đi tốt hơn. Cậu không đợi Hạng Lê nói tiếp, đưa tay ấn tắt điện thoại. Lúc xoay người lại trông thấy Ô Lỗ Cáp đang nhìn quanh, tâm trạng Hạng Ý vui vẻ, vẫy tay hướng hắn.
Ô Lỗ Cáp tung tăng chạy đến, cười ha hả.
“Cậu thật sự muốn đi theo tôi?”
“Đúng đúng!”
“Nếu… Tôi không muốn ở lại Tam Giác Vàng thì sao?”
“Hả?” Ô Lỗ Cáp bất ngờ, “Vậy ở đâu?”
Hạng Ý nhìn hắn, không trả lời, ngẩng đầu nhìn về hướng của Hạng gia, hơi híp mắt.
Chơi cả đêm đến tận khuya, lúc này Hạng Ý tự nói mình phải giữ tỉnh táo, không uống quá nhiều, miễn cưỡng ổn định bước chân bước về Hạng gia. Mấy ngày này lòng cậu rất phiền, thực tế mỗi khi nhìn thấy Mạc Bắc cả người cậu đều trở nên mâu thuẫn. Không biết những lời cậu nói người nọ rốt cuộc có tin hay không. Nhưng thật ra, những lời nửa thật nửa giả đó, cậu cũng không xác định rõ câu nào là dối câu nào là thật, cậu ghét thứ cảm giác này, cậu thà ép mình lạnh nhạt với Mạc Bắc, còn tốt hơn là miễn cưỡng vui cười trước mặt hắn.
Hạng Ý phiền lòng nhíu mày, tiện tay châm điếu thuốc, mơ màng nhớ lại bộ dáng Mạc Bắc vì cậu mà đặc biệt chuẩn bị bật lửa, cậu lại cảm thấy nội tâm mình hỗn loạn, nhịn không được hít sâu một hơi, nặng nề thở ra hơi dài.
Đang lúc châm thuốc bước đi, bỗng nhiên nghe thấy một hồi tiếng đánh đập ở cách đó không xa, tiếng kim loại đập vào cơ thể, từ trước đến nay Hạng Ý vẫn luôn nhạy cảm với mấy âm thanh thế này, cậu nhíu mày đưa ngón tay kẹp điếu thuốc, ngừng bước.
“Mẹ mày, nói mày chạy, tao đ*t!”
Tiếng chửi rủa hung ác, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng rên suy yếu.
Trong bóng đêm, ánh mắt Hạng Ý âm trầm, làn khói thoảng qua con ngươi đen đặc, ánh lửa lập lờ lộ ra vẻ lạnh băng dị thường. Cậu im lặng, đưa tay dập đầu thuốc, xoay người, đi về phía con hẻm nhỏ.
Ngõ hẻm rất tối, hầu như không nhìn thấy có người, Hạng Ý chỉ dựa vào mấy âm thanh của những người kia mà đi qua, nhiều đánh một, loại hành vi hèn hạ này cậu nhìn không quen.
Đến gần, mượn ánh trăng yếu ớt, mơ hồ nhìn thấy một người thiếu niên. Thiếu niên kia nằm sấp trên mặt đất, dường như đã đến cực hạn, thân thể co rút rõ ràng, nhưng người đó vẫn cắn chặt môi, cố gắng không để mình đau đớn kêu thành tiếng. Hạng Ý nhìn vào người đó một lát, ngón tay buông lỏng, mặc kệ điếu thuốc rơi xuống mặt đất.
“Thằng khốn! Nói mày trộm, tao đánh chết mày!” Tên cầm đầu có gương mặt dữ tợn, cao lớn vạm vỡ, chân đá dùng mười phần khí lực, giẫm đạp vào thân thể thiếu niên vang lên tiếng bịch bịch. Đám người theo sau hắn cũng vây quanh đá vào, có mấy tên còn đá vào đầu, đá thân thể thiếu niên văng ra vài mét.
Hoàn toàn không chút lưu tình, cố ý muốn gϊếŧ chết người kia.
Đám người thoải mái đá đấm, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên từ bóng đêm, “Thả cậu ta ra.”
Mấy người kia cứng đờ, hiển nhiên cũng biết được chuyện này không nên bị nhìn thấy, cứng đờ một lúc lâu mới ngập ngừng quay người lại. Tên cầm đầu trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào người tới, “Biến, không phải chuyện của mày!”
Hạng Ý nhếch miệng cười cười, lại còn tiến về trước hai bước, duỗi ngón út gãi gãi lỗ tai, “Nói lần cuối, thả cậu ra ra.”
Tên cầm đầu nhướng mi, không nhịn được xông lên hai bước, “Muốn chết phải không!”
Trong màn đêm, đôi mắt Hạng Ý như hai hang động tối, tĩnh mịch âm trầm, khiến cho người nhìn thấy phải run lên. Tên cầm đầu vô thức dừng trước mặt đầu, giơ nắm đấm cách cậu vài mét, “Mày, mẹ mày muốn chết phải không!”
Hạng Ý liếc nhìn hắn, không có nhìn tiếp, đi về trước vài bước, lướt qua người nọ, từng bước đi về hướng đám người. Mỗi một bước, nhàn nhã không tiếng, nhưng lại như muốn đóng băng bầu không khí xung quanh. Tên cầm đậu vội vàng phản ứng lại, thẹn quá hóa giận muốn tiến lên đánh, đến lúc quay người thì thấy rõ được cạnh mặt của Hạng Ý, đột nhiên ngừng trệ.
Bên trán trái, thái dương, vết bớt hình con rắn, màu đỏ sậm.
Hạng Ý…
Có lầm không vậy, sao lại đυ.ng phải tên sát thần này…
Truyền thuyết nói rằng chủ nhân của vết bớt trên thái dương này có thân thủ rất khủng khϊếp, hơn mười người vây đánh cũng không thể làm cậu gục ngã. Tên cầm đầu vô thức run rẩy, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức lùi về sau hai bước, lại thêm hai bước, giọng điệu run rẩy quăng lại một câu, “Mày chờ đó!” Nói xong, hắn vội vã xua tay hướng về đám đàn em, cả đám không hiểu sao cũng lui về sau theo hắn, thoắt cái không thấy bóng dáng đâu.
Hạng Ý thắc mắc nhìn ngõ hẻm vắng tanh trước mặt, uổng công cậu tích góp năng lượng cả buổi trời, sao lại không còn đối thủ thế này… Liếc mắt nhìn phương hướng đám người thoáng cái đã biến mất, cậu cười khẩy một tiếng, bây giờ mới xoay người lại.
Trên lớp bùn đất dơ bẩn, người kia lẳng lặng nằm úp, một thiếu niên, gầy yếu như một xác chết.
Hạng Ý cau mày đi qua, suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống, “Này.”
Thiếu niên vẫn không nhúc nhích, quần áo tả tơi, gần như không che được thân thể, đến cả miếng áo rách nát cũng thấm đầy máu. Hạng Ý nhìn thấy vậy trong lòng có hơi nghẹn, người này sao lại…
Tam Giác Vàng luôn luôn hỗn loạn, an nình trật tự vốn như mây bay, nơi này có quá nhiều tội ác được che giấu bởi lớp quyền thế, mỗi ngóc ngách tối tăm đều có không ít oan hồn quanh quẩn, một người chết, thật sự quá bình thường.
Hạng Ý nhịn không được vươn tay ra, chạm vào cánh tay của hắn, “Này, sống hay chết vậy? Nói gì đi!”
Thân thể thiếu niên đột ngột run lên, Hạng Ý vui mừng trong lòng, lập tức lấy tay lật thân thể của hắn lại. Nhưng tay vừa mới với ra, cổ tay đã bị thứ gì đó nắm chặt, hình như là dùng hết sức, nhưng Hạng Ý không cảm thấy đau, khí lực này còn quá yếu. Hạng Ý cúi đầu mới biết đó là bàn tay của người này, gầy như que củi, cậu còn tưởng là thứ dụng cụ gì, định gỡ ra.
“Mày muốn… Làm, gì…”
Hơi thở mong manh, Hạng Ý khẳng định nếu đêm nay không có người cứu hắn, ngày mai con hẻm này liền có thêm một xác người. Cậu dứt khoát ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận giữ chặt cánh tay của hắn, nhưng người nọ lại run lên bần bật, dường như vô cùng sợ hãi mà dùng hết sức hất tay của cậu ra. Hạng Ý nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng của hắn liền ảo não, trong lòng cũng có chút nhịn không được, cậu vốn không phải là người có tính kiên nhẫn gì, giữ vài lần cũng không ổn định được tên này, trong cơn tức giận liền dứt khoát cầm tay của hắn lên.
“Cậu nằm yên một chút cho tôi!”
Người nọ bị cậu quát đến rùng mình, tiếp theo bỗng ngẩng đầu lên, gắt gao trừng Hạng Ý, đôi mắt đen thẳm bắn ra một đường sáng lạnh lùng, thấy vậy Hạng Ý chợt ngẩn người, “Đồ khốn, buông… Tao ra!”
Hạng Ý lấy lại tinh thần, có hơi khó hiểu, càng bực mình thêm, người này bị sao vậy. Hắn nói cậu buông ra, cậu càng không buông đấy!
“Sao, cậu đối xử với ân nhân của mình thế đấy à?” Hạng Ý cười lạnh, hai cánh tay nắm lấy bả vai của thiếu niên, “Có muốn tôi gọi bọn chúng đến đánh cậu tiếp không?”
Người nọ nghe như thế thì sững sờ, đôi mắt bỗng nhiên chớp chớp, sau đó tựa như có hơi choáng váng, ngửa đầu ra sau, Hạng Ý tuy hung ác, nhưng lúc này liền giữ lấy đầu của hắn theo bản năng, mới phát hiện đầu người này toàn là máu, bên cạnh mắt cũng vậy. Mơ màng nhớ lại thật lâu trước đây, Mạc Bắc cũng thế này, sau ót chảy đầy máu, một thân máu đỏ đến cứu cậu ra. Hạng Ý phát ngốc, lấy lại tinh thần, cánh tay vô thức nhẹ nhàng.
“Này.” Cẩn thận lắc hắn, giọng điệu Hạng Ý bất giác cũng dịu lại, “Cậu tên gì? Nhà ở đâu, tôi đưa cậu về.”
Người nọ chiu đựng choáng váng một hồi lâu, cuối cùng mới tỉnh táo lại. Hắn sững sờ nhìn người đối diện, con mắt bỗng trì trệ, khϊếp sợ nhìn thái dương của Hạng Ý, âm giọng run rẩy, “Cậu… Hạng, Ý…”
Hạng Ý kinh ngạc, “Cậu biết tôi?”
Người nọ hít thở dồn dập, một lúc sau mói nói ra mấy chữ, “Vết, bớt…”
Hạng Ý rốt cuộc cũng hiểu ra, thảo nào đám người hồi nãy chuồn nhanh như vậy… Cậu đột nhiên chau mày, bộ dáng này sẽ không phải tuyên bố với khắp thiên hạ mình là Hạng Ý sao, cứt một tiếng, Hạng Ý quyết đinh mấy ngày nữa sẽ đi đổi kiểu tóc, che cái này lại.
“Sao cậu khó khăn vậy, một câu phải nói nhiều lần?” Hạng Ý trừng mắt với hắn, “Hỏi cậu một lần nữa, nhà ở đâu, đừng để tôi hỏi lại lần ba, hiểu chứ?”
Người nọ sững sờ nhìn cậu, không còn kháng cự như trước, cúi đầu yên lặng một lúc, mới khẽ nói ra, “Tôi không có nhà.”
“Hả?”
“Chết rồi, chết hết rồi…” Thiếu niên thì thào nói, khóe mắt có gì đó chảy ra, lại bị ép trở về, thiếu niên tựa như thẫn thờ, ngơ ngác nói, “Không còn gì nữa, mất hết tất cả rồi…”
Hạng Ý bất chợt cứng đờ, cả cánh tay ôm hắn cũng cứng ngắc.
Chết hết, không còn nhà…
Không biết qua bao lâu, Hạng Ý mới ép mình bình tĩnh lại, cậu âm thầm cắn răng, cố gắng giữ vững vẻ bình thường, “Vậy cậu ở đâu?”
Thiếu niên vất vẻ kiềm nén nghẹn ngào, nhưng giọng vẫn yếu ớt, “Là ở đây.”
Hạng Ý đảo mắt nhìn quanh, sau đó lại cúi đầu, nhìn cái người gầy trở xương ở bên dưới. Người này, là cậu của bảy năm trước, nếu như… Nếu như không có Mạc Bắc, chẳng phải cậu cũng sẽ biến thành như vậy sao…
Ý nghĩ này làm cho cậu bực bội, Hạng Ý ép mình bỏ đi cái giả thuyết nực cười này, hít sâu một hơi.
Tình trạng của người này, không thể để hắn ở lại đây, nghĩ vậy, Hạng Ý hành động, tay kia ôm lấy eo của người này, hắn vô thức run lên, theo bản năng muốn đẩy cậu ra, Hạng Ý không kiên nhẫn nữa, cái người này thật phiền phức, “Đừng cử động, nằm yên một chút.”
“Cậu muốn làm gì…”
“Làm gì làm gì, tôi có thể bắt cậu làm gì à!” Hạng Ý cau mày hừ một tiếng, cuối cùng ôm hắn đứng lên, “Tìm bác sĩ, cậu bị thương nặng.”
“Không không, tôi không muốn gặp bác sĩ!” Người nọ giãy giụa kịch liệt, nhưng không biết sao không còn sức lực.
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Hạng Ý bị bay mất, không nhịn được nữa giơ tay lên, trực tiếp đánh một phát làm hắn ngất. Vừa ôm lấy thân thể mềm nhũn ngã xuống của hắn, cậu đi ra khỏi hẻm, vừa cầm điện thoại lên.
“Alo, Ô Lỗ Cáp.”
Bên kia bất ngờ, lập tức làm mặt chó mà cười to, “Đại ca đại ca, anh gọi điện cho em sao, anh gọi điện cho…”
“Câm miệng,” Hạng Ý bị giọng nói phấn khích kia làm choáng váng, tâm tình kém hẳn, “Đến hẻm Tạp Tư, có người cần cứu, mang đến Thiên Đường của cậu đi, được chứ.”
“Được được, đương nhiên được rồi, đại ca nói cứu, đừng nói một người, mười người, một trăm người, một ngàn người…”
“Câm miệng, mau tới đây!” Hạng Ý hừ một tiếng, cúp máy, ôm người nọ đi ra khỏi hẻm, tìm một cái ghế công cộng gừng lại, cẩn thận đặt người nọ nằm trên ghế dài. Suy nghĩ một chút, Hạng Ý ngồi xuống đất, để cánh tay của mình lên trên ghế, đặt đầu của người kia gối lên cánh tay của mình.
Ra khỏi hẻm, sáng hơn nhiều, dưới ánh đèn đường, cuối cùng Hạng Ý cũng thấy rõ được hình dáng của người này, rất đẹp, đẹp đến kinh người, đường nét thuộc kiểu quý tộc Châu Âu điển hình, trong ôn hòa còn có chút khí khái hùng dũng, là một người da trắng. Tam Giác Vàng mỗi dân tộc đều có một ít, Hạng Ý cũng không phải kinh ngạc vì điều này, mà là…
Đôi mắt đen hiện lên một tia tối tăm, Hạng Ý híp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt người này, qua một lúc lâu không biết nghĩ gì, xoay người tựa lên cạnh ghế, không nhìn hắn nữa.
Buồn chán dựa vào chân ghế ngồi chờ Ô Lỗ Cáp đến, Hạng Ý tựa đầu lên ghế ngẩng đầu nhìn các vì sao. Không có nhiều sao lắm, nhưng chỉ có một ngôi sao cực kỳ sáng ngời.
Sao Bắc Cực.
Lẻ loi, nhưng vẫn cố hết sức tỏa ra ánh sáng mềm mại.
“Nếu như em lạc đường, nhớ kỹ đi theo hướng của Sao Bắc Cực, vì chỉ có ngôi sao kia mới vĩnh viễn ở một chỗ, vĩnh viễn chỉ về một phương hướng.”Bên tai như có như không vang lên lời Mạc Bắc đã nói rất nhiều năm trước. Hạng Ý đột nhiên cảm thấy trước mắt thật mơ hồ, trong mắt chỉ còn ngôi sao kia, đâm vào mắt khiến cậu thấy đau.
Lạc đường.
Cậu bây giờ, đi trên con đường này, có phải là đã lạc đường rồi không?
Nhưng tại sao nhìn vào những ngôi sao trước mắt này, vẫn cảm thấy không có bất kỳ một phương hướng, tại sao khi nhìn thấy Mạc Bắc, lòng vẫn cảm giác khó chịu, khiến cho cậu không tìm được bất luận cảm giác vui vẻ khoái hoạt nào.
Mạc Bắc, anh nói nhìn nó sẽ tìm được đường, vì sao em vẫn cô đơn một mình, vì sao cố tình lại là anh, phải đứng trên con đường trái ngược với em.
Ngôi sao kia lặng lẽ trên nền trời, Hạng Ý cảm thấy ánh sáng đó thật quá chói mắt, rốt cuộc nhịn không được nhắm mắt lại, mím chặt môi.