Chương 8: Khí cầu
Nhóm dịch: Chiêu Anh các
Ngày hôm sau.
Khương Đường vẫn như thường lệ tới trường đi học. Cô không phải là học sinh ở ký túc xá nên mỗi ngày lúc cô tới lớp nghe thấy tiếng đọc sách đã thành chuyện bình thường. Tính cách của cô hiền lành, đi bộ cũng không nhanh, chờ đến lúc cô đi cửa tới lớp thì thời gian cách lúc tiết đọc sách sáng sớm kết thúc chỉ còn hai phút.
“Em chào cô.” Cô đứng ở cửa ra vào.
"Khương Đường.” Chủ nhiệm lớp vừa thấy liền hỏi: “Sao em lại tới muộn thế.” Lời tuy nói như vậy nhưng trong giọng nói lại chẳng có bao nhiêu nghiêm khắc, Khương Đường ngoại trừ việc hay tới muộn ra thì gần như không có một khuyết điểm gì, thành tích ổn định luôn nằm trong top mười cả khóa, sau khi thi múa cũng đoạt được giải đặc biệt, mang vẻ vang cho trường học, thật sự không thể xếp cô vào cùng một đẳng cấp với đám học sinh xấu luôn ngồi ở cuối lớp.
Nắng sớm chiếu vào trên người cô, tóc dài ngoan ngoãn được buộc thành một chiếc bánh bao nhỏ trên đầu, váy đồng phục ở trên người cô chẳng cần phí hết tâm tư cũng có thể tạo nên cảm giác vui tươi như phim học đường Nhật Bản.
Khương Đường nắm chặt quai đeo cặp sách, rất biết điều nói: "Em xin lỗi ạ."
"Lần sau nhớ cố gắng đến sớm hơn đấy.” Chủ nhiệm lớp phất tay một cái, buông tha cho cô.
"Cmn, học sinh ngoan thật khác biệt mà.”
Có người ngồi cuối nói một câu chua loét, âm thanh không lớn nhưng lại vừa vặn có thể khiến tất cả mọi người nghe được rõ ràng, Trần Duẫn xoay mặt qua, dữ dằn nói: "Tạ Toa, đừng có mà lắm mồm.”
Khương Đường kéo kéo tay áo của Trần Duẫn, sự tồn tại của Tạ Toa chính là em gái lực sĩ mà lớp nào cũng có, cô ta quen biết rất rộng, mặc kệ là ở trong hay ngoài trường đều có đủ loại ‘anh trai tốt’.
Người như vậy, không đáng để nổi lên xung đột với cô ta.
Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ bàn: “Bớt nói đi, tuần sau là thi giữa kỳ rồi, các em đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
Tạ Toa nghe thấy ba chữ thi giữa kỳ thì lập tức nhoài người về phía trước nằm lên bàn.
Tất cả mọi người đều kêu rên.
Tiết tự học sớm kết thúc trong tiếng chuông reo vang, chủ nhiệm lớp cũng không nói thêm lời nào, ôm sách giáo khoa rời khỏi lớp, cả lớp lại khôi phục náo nhiệt ầm ĩ trong ngày thường.
Khương Đường đưa vở ghi chép bài cho Trần Duẫn để cô nhóc bổ sung bài tập, chính mình lại nghiêng đầu đi, nhìn chằm chằm vào lớp học ở phía đối diện, từ chỗ của cô chỉ có thể nhìn thấy hai người lớp 11/7 ngồi trước cửa sổ.
Mặc dù không nhìn thấy anh.
Thế nhưng. . .
"Đường Đường, cậu không chép lại đề khó à?” Trần Duẫn gõ gõ bàn, mặc dù lúc cô chép bài tập đương nhiên sẽ không ngu đến mức đến cả mấy bài siêu khó cũng chép vào, nhưng bình thường Khương Đường vẫn luôn kiên trì ghi chép lại tất cả, nhưng mà đề khó đó thường chỉ dành cho học sinh xuất sắc nhất làm thôi.
". . ." Khương Đường nhỏ giọng nói: "Tớ quên mất."
Cũng không phải là đã quên, chỉ là tối hôm qua lúc cô làm bài tập, trong đầu lại toàn là khuôn mặt của Lâm Uyên, cơ thể anh căng mịn mạnh, cơ bụng các múi ràng, kéo xuống thêm chút nữa là tới côn ŧᏂịŧ nóng bỏng được giấu dưới lớp qυầи ɭóŧ mỏng.
Cả ngày hôm qua anh đã nói ra rất nhiều lời thô tục mà đời này cô cũng chưa từng nghe tới.
Cô đã sờ soạng cơ thể mình theo cách mà trước nay chưa từng có.
Anh còn khiến cho cô chảy ra nhiều nước như vậy.
Cho nên, cô không thể khống chế lại, bên dưới lại ướt đẫm, trong đêm dài đằng đẵng, cô một lần lại một lần nhớ lại cách anh liếʍ láp, nhớ lại anh đã dùng ngón tay xoa xoa vào âm đế của cô như thế nào.
Cô không muốn tiếp tục làm bài tập nữa, bắt chước anh ta tự an ủi mình một lần.
Đến ngay cả lúc đi vào giấc mộng say, trong mơ cũng là cảnh anh ôm cô ở trên bàn trong phòng học cắm thật sâu vào, khiến cô thoải mái đến kêu to, mật dịch phun ra khắp nơi, đâu đâu cũng có.
"Ài, Đường Đường, có phải là cậu không biết làm hay không?” Trần Duẫn vừa chép vừa nói: "Để tớ qua giúp cậu ngó trộm bài tập của Lục Thận nhé, cậu cũng xem một chút nhá?”
“Mày tự quan tâm tới mình đi.” Tạ Toa vừa đánh son vừa chế giễu mỉa mai: “Kẻ xếp thứ hai đếm ngược lại dám đi an ủi xếp thứ ba cả khóa à?”
Khương Đường lúc này vẫn còn thất thần, Trần Duẫn không phục, đốp chát lại cô ta: “Người đứng đầu đếm ngược như mày cũng thật là lợi hại nha.”
"Cho nên chị đây cũng tự biết mình đó thôi.” Tạ Toa phong tình vạn chủng nói: “Tao đây chưa bao giờ đặt tinh lực lên chuyện học tập hết, chỉ bỏ công sức trên cơ thể bọn con trai là được.”
“Chị Toa, chị lại vừa ý anh nào rồi à?” Có người đáp lời: “Mới sáng ngày ra đã bôi son đỏ rồi, diễn cũng sâu quá đi.”
“Chị Toa nhà mấy đứa chẳng lẽ sẽ vừa ý mấy thằng xấu xí ngoài kia chắc? Lâm Uyên ở lớp đối diện mấy đứa có biết không?”
“Cmn, chị Toa, nếu như chị có thể cua được ảnh thì bọn này sẽ gọi chị là chị dâu!"
. . .
Tạ Toa không nói gì, lẳиɠ ɭơ đi ra khỏi lớp.
Khương Đường dừng một chút, trong đầu chỉ nghe thấy hai chữ Lâm Uyên.
Cô mở di động ra, muốn tìm tên của anh, nói với anh là anh không thể câu, ờ, không thể bắt cá hai tay. . .
Cô bối rối một chút mới nhận ra mình căn bản không có WeChat của Lâm Uyên.
Tâm trạng tựa như một chiếc khinh khí cầu đang ở trên trời rơi xuống, bắt đầu không ngừng nhụt chí.
Cô không có tinh thần gục xuống bàn, có chút uể oải.
Khương Đường, mày cùng lắm cũng chỉ tới thế mà thôi.
*
Tạ Toa không bắt được Lâm Uyên, bởi anh trốn tiết, đến tận xế chiều anh mới tới trường.
Nơi cửa ra vào của lớp vẫn náo nhiệt ồn ào ầm ĩ như cũ, ở ngoài là mấy cô gái nhỏ nhận được tin tức tức tốc tới gửi thư tình và xin WeChat, Lâm Uyên lười biếng quét mắt mấy nữ sinh trước mặt, ném ra một chữ: "Cút."
Trong mắt anh mơ hồ lộ ra sự không kiên nhẫn.
Nhiều nữ sinh như vậy mà lại không có người mà anh muốn nhìn thấy.
Không phải cô nhóc đó đã nói là thích anh sao?
Bây giờ đến cả cái bóng cũng chẳng thấy, thích cái rắm ấy.
Anh đến cả cửa cũng chẳng muốn bước vào nữa, chân dài đảo một cái xoay người tiến vào toilet. A Hách đi tới ôm lấy bả vai anh: “Ai u, hôm nay ai đã chọc tới cậu cả nhà chúng ta thế?”
Trong phòng rửa tay có mấy nam sinh đứng trốn giáo viên hút thuốc, mấy người kia quay đầu qua chào hỏi hai người bọn họ một tiếng sau đó lại tiếp tục nói chuyện phiếm.
Nam sinh hút thuốc: "Cố Phong, không phải trước kia mày còn nói mày muốn theo đuổi Khương Đường sao, đã tới tay chưa?”
Cố Phong hơi sửng sốt, nghĩ đến mấy ngày trước vẫn luôn bị Khương Đường mặt lạnh từ chối, gã không nói thẳng ra mà làm ra dáng vẻ dửng dưng như không: “Con nhỏ đó ấy hở, cũng chỉ thế mà thôi.”
“Như thế là như thế nào?” Nam sinh hút thuốc ngả ngớn nói: “Ý mày là mày làm nó rồi hở? Sao, cảm thấy như thế nào, người tập múa eo rất dẻo không, có phải càng làm càng hăng không?”
Lâm Uyên đi tới bên cạnh bọn họ, ánh mắt thản nhiên, anh mở khóa vòi nước rửa tay, nước rất nóng, bị anh cố ý vung một cái, toàn bộ nước đều bắn lên trên người bọn họ.
Hoàng Mao đều giận mà không dám nói gì.
Cố Phong đứng ở bên cạnh nói: “Thôi, chẳng muốn nói, chỉ là một con cá chết mà thôi, chẳng có gì thú vị nên tao bỏ rồi.”
"Chậc chậc." Nam sinh tóc vàng líu lưỡi: “Uổng cho một khuôn mặt đẹp như thế, chán thế.”
Hai người vừa nói vừa đi đi ra ngoài.
Sau gáy Cố Phong bỗng nhiên bị người dùng sức kéo lại, gã nhịn xuống kích động muốn bùng nổ trong lòng, quay đầu lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Uyên: “Cậu chủ Lâm, có việc gì à?”
“Có việc.” Anh nói: "Muốn đánh mày một trận.”
Đồng tử Cố Phong co rụt lại: ”Tôi đã chọc cậu chỗ nào chứ…”
Lâm Uyên hồi tưởng lại toàn bộ cuộc nói chuyện phiếm của bọn họ một lần, nhếch miệng cười cười: “Nhiều lắm.”
Tiếp sau đó, sức mạnh nơi tay Lâm Uyên gia tăng, không nói thêm lời nào kéo gã kia vào phòng riêng, dùng sức ấn gã vào trong bồn cầu, nghiến răng ghé vào tai gã gằn từng chữ: "Bây giờ mày có thấy thú vị không?”